Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 21

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 21

“Có chuyện gì mà nói lâu thế?”

Vừa bước ra khỏi phòng khám, Sun Woo khựng lại khi nghe thấy giọng nói sắc lạnh vang lên bên tai.

Kang Jin Wook đứng đó, không ngồi xuống mà chỉ đứng trơ trơ như một bức tượng đá, ánh mắt sắc bén của hắn vẫn không rời khỏi Sun Woo. Dường như từ lúc cậu rời khỏi phòng, ánh nhìn đó đã không ngừng bám theo, khiến không gian xung quanh thêm phần căng thẳng.

Sun Woo không trả lời, chỉ liếc nhìn điện thoại để kiểm tra thời gian.

Mới chỉ có 10 phút trôi qua, không thể gọi là quá lâu được.

“Bác sĩ chỉ dặn tôi ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe, đừng để thể lực suy giảm thôi.”

Sun Woo đáp lại một cách ngắn gọn và lạnh nhạt, khiến Kang Jin Wook cau mày, biểu lộ sự khó chịu rõ rệt.

“Còn gì nữa không?”

“Còn gì nữa cơ?”

Sun Woo nhìn hắn với ánh mắt như muốn nói, còn chuyện gì nữa sao? Nhưng đương nhiên, có thêm một điều nữa.

“Đã ghi âm lại chưa?”

“Anh nghĩ tôi sẽ làm thế à?”

Chuyện rõ rành rành như vậy mà còn phải hỏi. Kang Jin Wook nhíu mày, rõ ràng tỏ vẻ không hài lòng. Sun Woo liếc hắn một cái đầy lạnh lùng rồi đi lướt qua.

May mắn thay, Kang Jin Wook cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ theo sau.

Đi dọc hành lang bệnh viện, Sun Woo nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi với bác sĩ Han Soo Jin.

〈Tốt rồi, Sun Woo. Vậy làm thế này nhé. Dù sao cậu cũng không thể giấu mãi được. Nếu mọi chuyện lộ ra, hãy thẳng thắn nói rằng cậu mang thai.〉

〈Nhưng…!〉

〈Còn về cha đẻ của đứa bé? Cậu có thể nói rằng cậu không biết là ai.〉  

Han Soo Jin hỏi với ánh mắt như thể đã hiểu rõ mọi điều, ánh nhìn ấy ngầm chỉ rõ rằng người đó không phải ai xa lạ, mà chắc chắn là người bên ngoài kia.

Không biết đó là nhờ vào khả năng quan sát sắc bén của một bác sĩ hay chỉ là trực giác nhạy bén, nhưng dù thế nào thì Sun Woo cũng không thể vội vàng trả lời.

〈Tôi sẽ suy nghĩ thêm.〉

〈Tôi nhắc lại lần nữa, Sun Woo. Nếu cậu không có ý định công khai, tốt nhất là nên dọn dẹp xung quanh thật nhanh. Dù sao cũng phải làm xét nghiệm để xác định, nhưng hiện tại có thể là do hormone của cậu đã thay đổi, phát ra pheromone rồi.〉

Bác sĩ lại dặn dò thêm một lần nữa, khuôn mặt thoáng hiện vẻ nghiêm túc.

“Bác sĩ có dặn phẫu thuật hay điều trị bằng thuốc không?”

Giọng nói của Kang Jin Wook bất ngờ chen vào, khiến Sun Woo giật mình quay sang nhìn. Trong khoảnh khắc đó, cậu bỗng nhớ lại những lời hắn đã nói.

“À, vâng. Tôi có đơn thuốc, định ghé qua phòng tài vụ rồi đến nhà thuốc.”

Sun Woo nói xong rồi bước về quầy thu ngân. Khi nhân viên ngồi ở đó nhìn thấy Kang Jin Wook, cô lập tức cảm thấy căng thẳng, tay run rẩy đưa ra đơn thuốc. Không có gì lạ khi người đàn ông đẹp trai đến mức đáng sợ lại đang nhìn cô bằng ánh mắt dữ dội như vậy. 

Ngược lại, Sun Woo quay lưng về phía hắn, nhận lấy đơn thuốc với vẻ mặt điềm nhiên. Kang Jin Wook có tò mò về nội dung của đơn thuốc thì cũng không sao, vì tất cả đều chỉ là vitamin và dưỡng chất.

Tuy nhiên, Kang Jin Wook chẳng hề để tâm đến đơn thuốc, hắn chỉ bám theo Sun Woo sát nút.

“Cậu đi đâu thế?”

Khi Sun Woo vừa thở dài vì cảm giác nóng nực ngoài trời, Kang Jin Wook đã đứng ngay cạnh và hỏi, khiến cậu không khỏi cảm thấy khó chịu.

“Đi lấy thuốc.”

Sun Woo vẫn đáp ngắn gọn, tỏ vẻ khó chịu, rồi bước xuống cầu thang. Nhưng khi một bàn tay bất ngờ chìa ra trước mặt, cậu giật mình khựng lại.

“Đưa đây.”

Đưa cái gì? Sun Woo xoay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn. Thấy vậy, Kang Jin Wook lập tức nhíu mày rồi nhanh chóng giật lấy đơn thuốc từ tay cậu.

“Hả?”

Chưa kịp để Sun Woo phản ứng, hắn đã trao đơn thuốc cho thư ký Kwak, người đang đứng đợi dưới chân cầu thang.

“Cầm về đi.”

Tại sao lại đưa cho thư ký Kwak chứ?

Sun Woo vẫn còn ngơ ngác thì thư ký Kwak nhanh chóng rời khỏi bệnh viện và biến mất ngoài bãi đậu xe.

“Anh đang làm gì thế?”

“Đi theo tôi.”

Sun Woo tức tối hỏi, nhưng Kang Jin Wook chỉ đáp lại bằng một cái nhìn ra hiệu, không nói thêm lời nào.

Đi đâu nữa đây?

Sun Woo trừng trừng nhìn Kang Jin Wook đang bước đi phía trước. Cảm nhận được ánh mắt đó, Kang Jin Wook dừng lại, quay đầu và ra hiệu cho Sun Woo nhanh chóng đến gần.

Dù sao cũng đang đứng ngay lối ra bệnh viện, Sun Woo không còn lý do gì để ở lại, đành lẳng lặng bước theo hắn xuống cầu thang.

Điểm đến là chiếc xe mà họ đã dùng để đến bệnh viện. Khi đến nơi, tài xế lập tức bước ra, cúi chào lịch sự rồi mở cửa sau cho họ.

Kang Jin Wook nhìn Sun Woo, ánh mắt ra hiệu: lên xe trước đi.

‘Nếu đã định đi thì nói trước một tiếng có phải hơn không.’

Sun Woo lẩm bẩm trong lòng, lướt qua hắn và bước vào xe. Bên trong xe mát lạnh nhờ điều hòa mở suốt, nhưng không hiểu sao không khí lại khiến Sun Woo cảm thấy không thoải mái.

Kang Jin Wook ngồi cạnh, khoanh tay im lặng. Trông hắn như đang chìm đắm trong suy nghĩ gì đó.

Sun Woo cũng không có hứng trò chuyện, liền lấy điện thoại ra lướt qua vài bản tin. Đến khi nhìn thấy một tiêu đề hấp dẫn, cậu dừng lại.

“Khu nghỉ dưỡng tốt nhất: Jeju”

Jeju sao? Đó là nơi mà Sun Woo đã từng khao khát được đặt chân đến trước khi số phận thay đổi hoàn toàn, một thiên đường mà cậu chỉ có thể mơ chứ không thể chạm tới vì những lý do bất khả kháng.

Khi ánh mắt của Sun Woo lướt qua tiêu đề bài viết, một sức hút bí ẩn dường như đã thôi miên cậu, khiến cậu không thể cưỡng lại việc nhấp vào liên kết. Màn hình điện thoại lập tức hiện ra một bức ảnh lớn, Sun Woo như bị cuốn vào trong đó.

Bãi cát trắng tinh khiết trải dài dưới ánh nắng rực rỡ, biển xanh ngọc lấp lánh như viên đá quý, một khách sạn đẹp như trong mơ – cảnh sắc ở Jeju hiện lên thật huyền diệu, tựa như một bức tranh hoàn hảo không thể chê vào đâu được.

“Wow…”

Sun Woo thốt lên một tiếng khen ngợi đầy cảm xúc, không thể che giấu sự ngưỡng mộ trong giọng nói của mình. Ngay lúc ấy, Kang Jin Wook – người ngồi bên cạnh, gương mặt nghiêm nghị từ nãy đến giờ liếc mắt nhìn sang. Ánh mắt hắn dừng lại trên bức ảnh mà Sun Woo đang say mê xem.

“Jeju à?”

Sun Woo đang đắm chìm trong sự hấp dẫn của bức ảnh trên điện thoại, giật mình ngẩng lên khi cảm nhận ánh mắt của Kang Jin Wook đang chăm chú nhìn mình.

“Muốn đi không?”

“…Có?”

“Ngay bây giờ thì khó, để tôi sắp xếp cho tuần sau.”

“Anh nói gì cơ?”

“Chẳng phải cậu xem nó vì muốn đi sao?”

“À…”

Lúc này, Sun Woo mới hiểu ra ý định của Kang Jin Wook. Cậu không tự giác cúi xuống nhìn vào chiếc điện thoại của mình. Cậu xem bức ảnh không phải vì đang khao khát một chuyến đi, mà chỉ đơn giản là bị vẻ đẹp của cảnh sắc mê hoặc. Nhưng giờ đây, nếu có cơ hội đến đó, cũng không phải là một ý tưởng tồi.

Trước đây, khi còn thiếu thốn cả tiền bạc lẫn thời gian, Sun Woo đã không dám mơ đến Jeju. Nhưng giờ đây, cơ hội đã mở ra trước mắt, sao lại không nắm bắt?

“Được,” Sun Woo gật đầu đồng ý. “Cũng hay đấy.”

Cậu tự hỏi liệu chuyến đi đến hòn đảo Jeju xa xôi có giúp xoa dịu sự quan tâm khó hiểu của Kang Jin Wook hay không.

Sun Woo liếc nhìn Kang Jin Wook bằng khóe mắt. Hắn lại đang trầm ngâm suy nghĩ, không để ý đến ánh mắt của cậu.

Nhân lúc này, Sun Woo định mở trang web để tìm vé máy bay thì khựng lại. Cậu không nên để lộ sự hứng thú của mình quá rõ ràng.

‘Thôi về nhà rồi tìm sau cũng được.’

Nghĩ đến đó, cậu bỗng nhớ ra mình đã hứa với người môi giới bất động sản về việc trả nhà nhưng vẫn chưa thu dọn đồ đạc.

‘Về nhà xong phải xử lý chuyện đó trước đã.’

Lúc này, thư ký Kwak mở cửa ghế phụ và đưa túi thuốc của Sun Woo vào.

“Đưa tôi.”

Thư ký Kwak nhìn cánh tay của Sun Woo, rồi hướng ánh mắt hỏi ý Kang Jin Wook. Khi nhận được cái gật đầu từ hắn, thư ký Kwak mới đưa túi thuốc cho Sun Woo.

Đến mức phải xin phép hắn mới được lấy thuốc của mình sao?

Sun Woo ngớ người nhìn theo thư ký Kwak, rồi mở túi thuốc ra. Thuốc đủ cho một tháng, nên túi khá nặng.

“Cho tôi về nhà.”

Sun Woo vừa ôm túi thuốc vào lòng, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ khi chiếc xe lao vút đi. Kang Jin Wook, với vẻ mặt không cảm xúc, quay sang nhìn cậu.

“Nhà nào cơ?”

“Nhà tôi.”

Còn nhà nào nữa. Sun Woo nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói ‘đúng là toàn hỏi những câu vô nghĩa.’

Lông mày của Kang Jin Wook khẽ nhếch lên, có vẻ hắn không hài lòng.

“Chẳng phải cậu đã bán nó rồi sao?”

“Vẫn chưa. Tôi còn chưa dọn dẹp đồ đạc và nội thất mà.”

Sun Woo bĩu môi khi nhớ lại việc mọi kế hoạch của mình bị đảo lộn vì hắn.

“Tôi sẽ tự lo, cậu không cần phải bận tâm.”

“Anh để tôi lo đi. Đừng can thiệp vào việc của tôi.”

Sun Woo không chịu lép vế. Lời nói thẳng thắn của cậu khiến mặt Kang Jin Wook càng thêm u ám. Nhưng Sun Woo cũng không tỏ ra sợ hãi, cậu thách thức hắn bằng ánh mắt như muốn nói ‘anh trừng mắt thế thì làm được gì tôi?’

“Cho tôi xuống trước nhà đi.”

Cuối cùng, sau một hồi đối đầu qua ánh mắt. Kang Jin Wook, mặc dù không vui, lông mày giật giật vài lần, nhưng rồi cũng ra lệnh cho tài xế dừng xe trước tòa nhà của Sun Woo.

Vừa bước vào căn hộ, Sun Woo khựng lại trước phòng khách.

Rõ ràng là không có ai ở đây, nhưng cảm giác như có người đã đến. Sun Woo đảo mắt nhìn quanh và ngay lập tức nhận ra chiếc gối trên ghế sofa đã bị di chuyển.

Trước khi ra ngoài, cậu đặt hai chiếc gối chồng lên nhau ở giữa, nhưng giờ một chiếc đã bị đẩy ra xa. Gối thì không thể tự di chuyển, vậy chỉ có thể là ai đó đã vào nhà trong lúc cậu đi vắng.

“Lại là trò của Kang Jin Wook chứ ai.”

Sun Woo lẩm bẩm, lắc đầu chán nản. Nếu không phải là hắn, thì còn ai có thể vào nhà cậu mà không xin phép?

“Đúng là bá đạo quá rồi.”

Sun Woo không còn là cấp dưới của hắn nữa, nên nếu chuyện này còn tái diễn, cậu sẽ không ngần ngại đá hắn một cú vào ống chân. Vừa nghĩ đến đó, Sun Woo bước tiếp về phía phòng khách thì đột ngột dừng lại.

“Nhưng hắn vào bằng cách nào được nhỉ?”

Mật mã vẫn còn nguyên mà? Nghĩ đến đây, Sun Woo thở dài thườn thượt. Cậu nhớ ra mật mã của nhà mình là ngày sinh của Kang Jin Wook.

“Sao mình lại không nghĩ đến việc đổi mật mã chứ?”

Thật ra, thời gian qua do quá bận rộn mà Sun Woo không để ý đến chuyện này. Nhưng giờ nghĩ lại, chỉ nghĩ đến việc ai đó biết mật mã, nhất là khi đó lại là Kang Jin Wook, khiến Sun Woo cảm thấy xấu hổ.

Cảm giác ngượng ngùng trào lên, Sun Woo gãi gãi má, bước vào phòng thay đồ để thay quần áo thoải mái hơn. Sau đó, cậu thả mình xuống ghế sofa.

Chẳng làm được gì mấy mà sao cảm thấy mệt thế. Vừa nghĩ đến việc ngủ một chút, hình ảnh bờ biển lấp lánh sắc ngọc bích lại hiện ra trong đầu cậu.

“Hay là đi Jeju thật nhỉ…”

Sun Woo ngả lưng vào ghế sofa, bật điện thoại lên và tìm kiếm vé máy bay đến Jeju. Không ngờ có rất nhiều chuyến bay, kể cả những chuyến đêm muộn, điều này khiến cậu cảm thấy hài lòng.

“Được rồi, mai đi luôn!”

Dù đã nói với Kang Jin Wook là mình sẽ dọn đồ, nhưng ngày mai hắn chắc không đến đâu nhỉ? Trước khi hắn đến, cậu sẽ chạy trốn thật nhanh!

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo