Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 35
“Ờ…”
Trước mặt Sun Woo là không ai khác ngoài Yeol Taeng.
“Ơ kìa, sao cậu lại ở đây? Đi chơi à?”
Yeol Taeng ngạc nhiên hỏi. Nhưng chính Sun Woo cũng ngỡ ngàng không kém. Sao tên này lại xuất hiện ở đây chứ? Sun Woo nhìn cậu ta với vẻ mặt bối rối.
“Còn cậu thì sao?”
Sun Woo vừa hỏi lại, vừa cố tỏ ra tự nhiên. May thay, Yeol Taeng cũng không tra hỏi nhiều mà chỉ cười đáp.
“Tớ ấy à? Đi du lịch với mấy đồng nghiệp trong công ty thôi.”
Đồng nghiệp? Lúc này, Sun Woo mới để ý thấy phía sau Yeol Taeng có vài người đang đứng nhìn cậu, ánh mắt đầy tò mò. Trong số đó có một người mà Sun Woo nhận ra ngay.
‘Im Hae Won?’
Nhìn thấy người quen, đôi mắt của Sun Woo hơi mở to ra. Gặp Yeol Taeng ở đây đã là một sự tình cờ đến khó tin, mà lại còn gặp cả Im Hae Won nữa chứ.
Bất giác, Sun Woo khẽ nhăn mũi lại như muốn thử xem liệu mình có thể ngửi được pheromone của Im Hae Won hay không. Nhưng vẫn chẳng có mùi gì cả.
“Kim Tae Yeol, ai đây?” Người đàn ông đứng cạnh Im Hae Won tò mò nhìn Sun Woo rồi hỏi.
“À, cậu ấy là Choi Sun Woo. Làm ở văn phòng thư ký cho giám đốc.”
“À, giám đốc à! Chào cậu!” Người đàn ông có giọng nói to, vang dội, liền vươn tay ra chào Sun Woo.
“À, vâng, chào anh.”
Sun Woo chỉ khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn nhưng không bắt tay. Người kia không tỏ vẻ ngượng ngùng, chỉ cười rồi rút tay về.
“Cậu làm việc với giám đốc cơ à. Tôi là Park Sung Soo, làm việc ở phòng Kinh doanh số 2.”
“Ừm… vâng.”
Sun Woo chỉ đáp lời qua loa. Cậu chẳng có hứng thú gì để tiếp tục cuộc trò chuyện với một người xa lạ. Dù vậy, trong đầu cậu vẫn ghi nhớ vài thông tin mới.
Biệt danh Yeol Taeng có lẽ bắt nguồn từ tên thật Kim Tae Yeol. Có vẻ cậu ta không chỉ là bạn từ thời cấp ba mà còn làm cùng công ty với Im Hae Won. Và thật trớ trêu thay, cả hai lại còn là bạn của nhân vật chính trong câu chuyện.
‘Thật đúng là oái oăm…’
Không rõ trong nguyên tác có diễn ra như thế này không, nhưng dù sao đây là bản gốc trước khi chỉnh sửa. Sun Woo chẳng thể biết được câu chuyện sẽ diễn ra thế nào sau khi tác giả thay đổi nội dung. Vậy nên việc tìm hiểu hai người đó là đồng nghiệp hay bạn bè cũng chẳng có ích gì. Điều quan trọng bây giờ là làm sao để thoát khỏi tình huống khó xử này.
“Vậy nhé, chúc mọi người có chuyến du lịch vui vẻ. Tôi đi trước đây…”
“Ơ, có việc gấp à? Ừ, thôi cũng được. Liên lạc sau nhé!”
Yeol Taeng vẫy tay chào khi thấy Sun Woo tỏ ý muốn kết thúc cuộc gặp gỡ. Dù sao cậu ta cũng có nhóm bạn đi cùng nên không muốn níu kéo cậu ở lại. May mắn làm sao!
Sun Woo chào tạm biệt Im Hae Won và Park Sung Soo rồi vội vàng đẩy xe hàng đi. Cậu không nhận ra đằng sau, nhóm đồng nghiệp của Yeol Taeng vẫn đang nhìn theo cậu.
“Này, cậu có biết ai đó tên là Choi Sun Woo không? Hình như là lính dù của văn phòng thư ký đấy.”
*Lính dù: Vào công ty hay được lên chức vị cao hơn nhờ mối quan hệ.
Ngay khi Sun Woo khuất bóng, Park Sung Soo hỏi Im Hae Won.
“Ừ, đúng rồi.”
Kim Tae Yeol trả lời với giọng uể oải.
“Cậu quen với cậu ta à? Sao không nói trước với tôi?”
“Nói rồi thì sao?”
Kim Tae Yeol nhíu mày hỏi lại, khiến Park Sung Soo chỉ nhún vai.
“Thì… ít ra cũng nói chuyện với nhau cho biết chứ. Tôi tò mò ai đã chống lưng cho cậu ta mà vào được văn phòng thư ký. À… xin lỗi nhé, cậu là bạn cậu ta mà tôi lại nói thế.”
Kim Tae Yeol khó chịu liếc nhìn Park Sung Soo, rồi quay đi.
“Thôi, đi tiếp đi. Bọn họ đang chờ kìa.”
Lúc đó, Im Hae Won, người vẫn im lặng nãy giờ, lên tiếng kết thúc cuộc trò chuyện. Park Sung Soo nghe vậy liền quay người đi trước. Kim Tae Yeol lùi lại một chút, nhìn hai người bạn đồng hành rồi đột ngột nói:
“Đợi chút! Tôi vừa nhớ ra có chuyện cần nói với cậu ấy. Hai cậu cứ đi mua sắm tiếp đi.”
“Này, Kim Tae Yeol!” Park Sung Soo bực bội gọi với theo, nhưng Kim Tae Yeol đã nhanh chóng quay lưng, sải bước đi mất.
Quả thực cậu ta chợt nhớ ra một việc cần nói với Sun Woo. Kim Tae Yeol len lỏi giữa những kệ hàng cao ngất, hối hả tìm kiếm bóng dáng của Sun Woo. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, Sun Woo đã biến mất.
Cuối cùng, cậu ta chỉ tìm thấy cậu khi cậu đang đứng ở quầy tính tiền, chuẩn bị thanh toán.
“Này, Choi Sun Woo!”
Nghe thấy có người gọi tên mình, Sun Woo quay đầu lại. Cậu thấy Yeol Taeng, Kim Tae Yeol, đang giơ tay vẫy từ phía xa.
“Nhóm của cậu đâu rồi?”
Sun Woo hỏi khi thấy Kim Tae Yeol đi một mình tới. Cậu nhìn ra phía sau nhưng không thấy ai cả, có vẻ như Kim Tae Yeol đã bỏ lại nhóm đồng nghiệp để chạy đến đây.
“Tớ bảo họ đi mua sắm tiếp. Còn cậu, điện thoại của cậu bị sao thế?”
“À…”
Sun Woo lúng túng gãi đầu.
“Tớ vừa đổi điện thoại rồi.”
“Vậy thì ít ra cũng nên cho tớ số mới chứ!”
Ừm… Sun Woo ngập ngừng, không thể dễ dàng đồng ý. Bởi lý do cậu đổi số điện thoại là để cắt đứt liên lạc với những người liên quan đến nhân vật chính trong câu chuyện, nên đương nhiên cũng không muốn cho Kim Tae Yeol số mới.
“Số mới của cậu là gì? Ghi vào đây đi.”
“Ờ…”
Thấy Sun Woo cứ mãi chần chừ, Kim Tae Yeol liền sốt ruột đưa thẳng điện thoại của mình ra và giục. Sun Woo đành miễn cưỡng nhập số điện thoại của mình vào máy cậu ta.
Điện thoại trong túi của Sun Woo lập tức rung lên. Khi cậu mở màn hình ra, hiện lên một dãy số 11 chữ số chưa lưu trong danh bạ.
“Lưu lại số của tớ nhé. Mà này, cậu đang đi du lịch với ai thế? Giám đốc Kang à?”
Kim Tae Yeol nhìn Sun Woo, ánh mắt đầy nghi ngờ, như thể đang cố xác nhận điều gì đó.
“Tớ đi một mình.”
“Một mình á? Nghỉ phép à? Sao không nói gì với tớ? Nếu đi cùng các đồng nghiệp thì sẽ vui hơn chứ, hoặc cậu có thể đi cùng tớ cũng được mà.”
Kim Tae Yeol vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai Sun Woo. Nhưng Sun Woo, vốn chẳng có ý định đi du lịch cùng đám bạn của cậu ta, càng không muốn đi riêng với Kim Tae Yeol, chỉ cười gượng.
“Quý khách, đến lượt thanh toán rồi ạ.”
Lúc đó, tiếng nhân viên tính tiền gọi Sun Woo. Cậu nhanh chóng tìm được lý do để thoát khỏi tình huống khó xử, nhẹ nhàng gạt tay Kim Tae Yeol ra và quay lưng đi.
“À, ừ, gặp lại sau nhé.”
Kim Tae Yeol có vẻ hơi bất mãn, bĩu môi, nhưng vẫn chấp nhận để Sun Woo rời đi.
“Ừ, tớ sẽ gọi đấy, nhớ nghe máy nhé!”
“Ừ, biết rồi.”
Sun Woo chỉ vẫy tay mà không quay đầu lại. Sau khi tính tiền xong, cậu nhận thêm một chiếc túi rác để đựng những món đồ vừa mua vì túi mang theo đã chật cứng.
Một tay xách túi đầy sách, tay kia là túi đồ từ siêu thị, cả hai tay nặng trĩu khiến Sun Woo thở hổn hển khi bước ra khỏi cửa. Vừa định tìm trạm taxi gần nhất thì lại nghe thấy có người gọi mình.
“Ồ, chào cậu!”
Sun Woo quay lại theo phản xạ, lần này cậu ngạc nhiên khi thấy người gọi mình chính là anh chàng nhiếp ảnh gia đã cho cậu đi nhờ xe mấy hôm trước.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Anh ta nói chuyện thân thiện, nụ cười tươi rói. Dường như anh ta vừa đi siêu thị xong vì không mang theo gì trên tay.
“À, vâng, đúng là trái đất tròn thật.”
Sun Woo cười xã giao đáp lại.
“Cậu mua nhiều thế này cơ à?”
“À, chỉ là mua thêm chút đồ thôi.”
“Cậu đi đâu thế? Trông nặng nề quá, để tôi giúp một tay.”
Trước khi Sun Woo kịp từ chối, người kia đã nhanh tay giật lấy túi sách của cậu.
“Ồ, nặng ghê thật. Toàn là sách nên vậy đúng không?”
Anh ta nhìn vào bên trong túi và bật cười. Sun Woo, chợt tỉnh táo lại, vội vươn tay lấy lại túi.
“Không cần đâu. Tôi tự mang được.”
“Không sao mà. Dù gì cũng tình cờ gặp lại, để tôi giúp cậu một chút. Cậu định đi đâu thế?”
“À… tôi đang định về nhà…”
“Vậy cậu định bắt taxi à?”
“Đúng vậy.”
Nghe thế, anh ta gật đầu rồi dẫn đường về phía trạm taxi gần đó.
“Cảm ơn anh.”
Sun Woo cúi đầu cảm ơn khi đến trạm taxi. Nhờ sự giúp đỡ của người kia, Sun Woo chỉ cần xách túi đồ nhẹ hơn, khiến việc đi lại dễ dàng hơn nhiều.
“Không có gì đâu. Chúc cậu có chuyến du lịch vui vẻ nhé.”
Anh ta vẫy tay chào và quay lưng bước đi như thể nhiệm vụ đã hoàn thành.
“À, khoan đã!”
Sun Woo vội vàng gọi với theo. Người đàn ông dừng lại, quay đầu nhìn cậu, ánh mắt tò mò. Sun Woo lục lọi túi đồ và lấy ra một lon nước trái cây.
“Anh cầm lấy cái này uống cho đỡ khát nhé.”
“Ôi, không cần đâu. Tôi giúp cậu vì vui thôi mà.”
“Không, anh giúp tôi nhiều như vậy, đây là chút tấm lòng thôi.”
Người đàn ông có vẻ lưỡng lự khi nhìn lon nước Sun Woo đưa. Sun Woo nghĩ thầm, có lẽ anh ta không thích vị ngọt, vì thứ anh chọn là nước đào.
“Vậy thì, tôi xin nhận nhé.” Cuối cùng, anh ta mỉm cười và nhận lấy lon nước.
“Cảm ơn nhé. Chúc cậu vui vẻ.”
Anh ta nhanh chóng chào tạm biệt và rời đi, để lại Sun Woo đứng đó nhìn theo bóng dáng xa dần.
“Lạ thật, cứ như thể anh ta chỉ đến để giúp mình rồi đi vậy.”
Sun Woo lẩm bẩm với chính mình, cảm giác có gì đó kỳ lạ. Tuy nhiên, trước khi cậu kịp suy nghĩ thêm, một chiếc taxi đã dừng lại trước mặt.
“Cậu có lên xe không?”
Tiếng gọi của tài xế kéo Sun Woo ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu gật đầu, nhanh chóng lên xe. Khi xe rời khỏi siêu thị, qua khúc quanh, cậu vô tình nhìn thấy người đàn ông kia đang bước lên chiếc xe quen thuộc từ lần gặp trước.
“Người đó thật sự rất tốt bụng nhỉ…”
Dù có chút nghi ngờ, nhưng Sun Woo vẫn không nhận ra rằng người đàn ông đó thực chất là vệ sĩ mà Kang Jin Wook cử đi theo bảo vệ anh. Và khi người đàn ông gửi tin nhắn báo cáo hoàn thành nhiệm vụ cho Kang Jin Wook, Sun Woo vẫn hoàn toàn không hay biết gì cả.
Còn tiếp
Hiện tại cũng không có nhiều nhà dịch tiểu thuyết hàn, và cũng chưa được phổ biến rộng rãi. Team cũng muốn theo dịch tiểu thuyết hàn được tới cùng, nên nhờ các bạn đọc thấy hay thì pr, share thêm cho nhiều người biết hơn nhé, để có thể duy trì được truyện ạ <3