Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 39
“Chấm dứt rồi à? Thật sự cậu đã hoàn toàn chia tay với giám đốc Kang rồi sao? Phía nhà bên đó cũng đồng ý hả?”
Trước câu hỏi dồn dập của Kim Tae Yeol, Sun Woo nhíu mày khó chịu.
“Chưa. Nhà bên đó vẫn chưa biết. Nhưng rồi họ sẽ sớm biết thôi.”
“Hừ… Thật sự đồng ý như vậy sao? Không thể nào.”
“Ý cậu là sao?”
Thực ra, phía nhà bên đó có lẽ mong muốn Sun Woo và Kang Jin Wook chia tay mới đúng.
Sun Woo vốn được người ngoài biết đến như một beta. Vậy nên với một gia tộc tài phiệt như Tập đoàn Tae Sung, họ không đời nào xem một beta không thể sinh con là đối tượng kết hôn thật sự của Kang Jin Wook được. Kang Jin Wook chẳng phải là người thừa kế tương lai sẽ dẫn dắt cả tập đoàn Tae Sung hay sao?
Trong nguyên tác, chủ tịch Kang vốn không mấy hài lòng với nhân vật chính, một nhân vật xuất thân từ một gia đình nghèo khó.
Ông ta không ngần ngại ra mặt cản trở mối quan hệ giữa Kang Jin Wook và nhân vật chính, thậm chí còn âm thầm giúp đỡ nhân vật phụ bắt cóc nhân vật chính. Sau đó, ông ta còn có ý định gạt bỏ cả beta như Choi Sun Woo ra khỏi đường đi.
Lúc này, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Sun Woo.
“Khoan đã. Hình như… chuyện đó xảy ra ở đảo Jeju thì phải.”
Chủ tịch Kang biết đến sự tồn tại của nhân vật chính tại Jeju. Khi đó đã có một sự việc xảy ra, nhưng là chuyện gì nhỉ…
Sun Woo nhíu mày, cố gắng nhớ lại nội dung trong bản thảo chưa sửa đổi của nguyên tác.
“Chuyện gì ở Jeju? Cậu và giám đốc Kang đã có chuyện gì ở đó sao?”
“Hả?”
Giọng nói bất ngờ khiến Sun Woo giật mình ngẩng đầu lên. Trước mặt cậu, Kim Tae Yeol đang ngồi nhìn cậu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Mải suy nghĩ đến mức quên mất mình đang ở cùng Tae Yeol… thật không cẩn thận chút nào.
“Không, mà khoan đã, cậu nói không đời nào, ý cậu là sao?”
Trước câu hỏi của Sun Woo, Tae Yeol như chợt nhớ ra điều gì, gật đầu một mình rồi mở lời:
“À, đúng rồi. Cậu bị mất trí nhớ mà. Chỗ đất hiện tại là trụ sở chính của Tập đoàn Tae Sung, chẳng phải thuộc về cậu sao? Hình như trước đây tôi có nghe nói rằng hôn sự này cũng liên quan đến việc muốn lấy được mảnh đất đó từ cậu. Nhưng mà… chắc cậu không nhớ gì đâu.”
Sun Woo trợn tròn mắt kinh ngạc.
“Mảnh đất nơi trụ sở chính của Tập đoàn Tae Sung được xây dựng… là của tôi sao?”
“Đúng vậy. Nói chính xác hơn, đó là tài sản mà ông nội cậu để lại cho bố mẹ cậu, và sau này cậu thừa kế.”
Sun Woo siết chặt ly nước lạnh, những giọt nước từ ly lan ra, làm tay cậu thêm lạnh buốt nhưng cậu không hề để ý.
Nhớ lại khi đó, người đại diện đã nhắc rằng nhân vật phụ sở hữu khá nhiều bất động sản. Khi ấy, cậu chỉ tò mò muốn biết tài sản có bao nhiêu, nhưng không nghĩ cụ thể nó lại đến mức độ này.
Đến giờ mới hiểu, mọi thứ chẳng đơn giản chỉ là một nhân vật phụ phản diện nữa rồi.
“Vậy ra… tôi giàu đến mức này sao?”
Sun Woo không khỏi trầm trồ. Không chỉ giàu, cậu còn là chủ sở hữu của khu đất mà trụ sở chính Tập đoàn Tae Sung được xây dựng.
Người ta thường nói chủ tòa nhà đã là đỉnh cao, nhưng làm chủ của cả mảnh đất nơi tòa nhà ấy đứng thì còn gì hơn nữa?
“Nhưng thật kỳ lạ. Một tập đoàn lớn như Tae Sung, sao lại phải xây dựng trên một mảnh đất đã có chủ?”
Sun Woo nghiêng đầu khó hiểu. Thông thường, những người muốn xây dựng sẽ mua lại đất trước khi tiến hành mà.
“Tôi cũng không rõ lắm. Mà cậu cũng chẳng nhớ. Nhưng chẳng phải trước đây cậu từng nói ông nội cậu là ân nhân của chủ tịch đời trước của Tae Sung sao? Có lẽ chuyện này cũng liên quan đến ân nghĩa ấy.”
“À… đúng rồi.”
Lời của Tae Yeol có lý. Dù lý do cụ thể là gì, nhưng mối liên kết giữa Kang Jin Wook và nhân vật phụ chắc chắn bắt nguồn từ mối ân tình giữa hai gia đình.
Mọi chuyện phức tạp hơn Sun Woo nghĩ rất nhiều. Hóa ra, mối quan hệ giữa cậu và Kang Jin Wook lại có gốc rễ sâu xa đến vậy.
Nhớ lại phần kịch bản trước khi sửa đổi, nhân vật phụ và Kang Jin Wook được thiết lập là bạn học cùng cấp hai, từng học chung từ tiểu học đến trung học cơ sở.
“Khoan đã, vậy chẳng phải tôi đang nắm thế thượng phong với Kang Jin Wook sao?”
Câu hỏi của Sun Woo khiến Tae Yeol nở một nụ cười khó tả. Đúng là hợp lý, nhưng nghĩ lại vẫn có chút gì đó không ổn.
“Chắc là… đúng vậy đấy.”
“Sao cậu lại nói điều đó với vẻ hào hứng như thế?”
Kim Tae Yeol không thể hiểu nổi tại sao Sun Woo lại vui vẻ đến vậy khi nói ra những chuyện này. Dù sao thì cũng không sai nên Tae Yeol chỉ gật đầu, trong khi vẫn lén lút quan sát Sun Woo.
Thoạt nhìn, Sun Woo vẫn giống như thường ngày, nhưng đồng thời lại có gì đó khác lạ.
‘Choi Sun Woo vốn là người như vậy sao?’
Từ năm 17 tuổi, cả hai đã luôn ở bên nhau nên Tae Yeol vẫn nghĩ mình hiểu rõ Sun Woo. Thế nhưng, Sun Woo dạo gần đây không giống người mà cậu ta từng biết.
‘Mất trí nhớ là thế, nhưng sao lại như thể biến thành một người hoàn toàn khác vậy.’
Trước kia, Sun Woo ích kỷ hơn, thô lỗ, lại chẳng biết nhìn sắc mặt người khác. Nhưng giờ, những điều đó hoàn toàn biến mất, khiến Tae Yeol vừa ngạc nhiên vừa thấy kỳ lạ.
“Hừm…”
Mặc kệ những gì Tae Yeol đang nghĩ, Sun Woo chỉ mải mê sắp xếp lại mối quan hệ giữa mình và Kang Jin Wook trong đầu.
Trước đây, cậu luôn nghĩ mình là người ở thế yếu trong mối quan hệ này, chỉ là nhân viên cấp dưới của Kang Jin Wook. Thêm vào đó, với việc nhân vật phụ thầm thương trộm nhớ Kang Jin Wook, mối quan hệ giữa họ vốn đã không cân bằng.
Nhưng thực tế không phải vậy. Giờ đây, Sun Woo đã nghỉ việc, không còn tình cảm với Kang Jin Wook, và quan trọng nhất cậu chính là chủ sở hữu mảnh đất nơi công ty của Kang Jin Wook tọa lạc.
‘Thế thì mình chẳng còn gì phải sợ anh ta nữa.’
Sun Woo siết chặt chiếc ly thủy tinh trong tay. Cái lạnh truyền từ lòng bàn tay khiến cậu rùng mình, nhưng cậu không để tâm.
Đúng vậy, cậu không cần phải chịu đựng sự áp đặt từ Kang Jin Wook thêm nữa. Có lẽ đã đến lúc nên xác định lại mối quan hệ này.
“Vậy giờ tôi có thể về nhà cậu được chưa?”
Sun Woo giật mình trước câu hỏi của Tae Yeol, vẻ mặt đầy bối rối.
“Cái gì?”
“Trước đây, vì giám đốc Kang mà cậu đuổi tôi ra ngoài, bảo rằng có thể khiến người khác hiểu lầm. Giờ mọi chuyện xong xuôi rồi, chẳng lẽ tôi không thể quay lại?”
“Cậu từng sống chung với tôi à?”
“Ừ.”
Tae Yeol nở một nụ cười đầy ẩn ý. Thực ra, nói sống chung không hoàn toàn đúng, phải nói là Tae Yeol ép buộc Sun Woo cho ở lại thì đúng hơn.
Lấy lý do nhà xa trường đại học, cậu ta thuyết phục Sun Woo thuê một căn nhà gần đó, rồi nhân cơ hội đem đồ đạc của mình đến ở cùng. Lúc đó, Sun Woo vừa mất cha mẹ, tinh thần không ổn định nên chuyện này mới dễ dàng xảy ra.
Và giờ, khi Sun Woo mất trí nhớ, Tae Yeol dùng chính điều đó để khéo léo che giấu sự thật.
Sun Woo không khỏi bật cười ngán ngẩm. Nhưng khi thấy biểu cảm của Tae Yeol, cậu khẽ nhướng mày, ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Cậu lợi dụng việc tôi mất trí nhớ để nói bừa đúng không?”
Sun Woo vốn rất nhạy bén, khả năng quan sát cực kỳ tốt. Những năm làm việc ở nhà xuất bản đã giúp cậu tiếp xúc với nhiều người, nhờ đó học được cách đọc vị qua ánh mắt và cử chỉ.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Sun Woo cũng biết Tae Yeol đang nói dối. Dù không hoàn toàn bịa đặt, nhưng chắc chắn phần lớn là sai sự thật.
“Ơ? Không… không phải đâu!”
Bị vặn hỏi bất ngờ, Tae Yeol lập tức lúng túng. Không phải? Rõ ràng là vậy mà.
Sun Woo khoanh tay, nhìn chăm chăm vào Tae Yeol, trong khi đối phương chỉ biết ngó lơ và dò xét thái độ của cậu.
Nếu là Sun Woo trước đây, chắc chắn sẽ dễ dàng tin lời cậu ta rồi bỏ qua. Nhưng Sun Woo bây giờ thì không dễ dàng như vậy.
“Đừng hòng bịa chuyện để lợi dụng tôi. Quên ngay ý định đó đi.”
Sun Woo phán thẳng thừng, khiến Tae Yeol chỉ biết lẩm bẩm: “Cậu mất trí nhớ mà cứ như thành người khác hẳn ấy.”
Sun Woo khẽ giật mình. Đúng là như vậy, nhưng làm sao Tae Yeol có thể biết? Chắc chỉ là lời nói vô tình thôi.
Sun Woo giả vờ uống nốt chút trà đào còn lại trong ly để che giấu sự bối rối, rồi đặt chiếc ly xuống bàn.
“Dù sao thì, ngày trước cậu đồng ý mà. Từ hồi đại học đến giờ, chúng ta vẫn sống chung. Cậu biết đấy, sống ở một nơi tốt như thế mà giờ phải chuyển đến một căn hộ nhỏ xíu, cậu có biết là nó bất tiện lắm không?”
Hồi đó, căn hộ của Sun Woo rộng rãi, với ba phòng ngủ. Nhưng giờ mà sống trong một căn phòng nhỏ hẹp, chắc chắn sẽ khó chịu.
Nhưng đó là vấn đề của Tae Yeol, Sun Woo thì không hề có ý định cho cậu ta quay lại ở chung.
“Tiếc là tôi không nhớ gì về chuyện đó. Giờ cậu cũng đi làm rồi, tự lo liệu đi.”
Sun Woo không thích thái độ lợi dụng bạn bè của Tae Yeol, nhưng cậu không muốn nói thẳng. Dù sao, nói ra cũng chỉ bị xem là lời giảng đạo không đáng nghe.
“Với lại… giờ tôi cũng không còn căn nhà đó nữa.”
“Hả? Cái gì?”
“Tôi đã bán căn nhà đó rồi.”
“Cái gì? Sao lại bán?”
“Còn sao nữa. Để tránh mặt Kang Jin Wook chứ sao.”
Thực ra, lý do chính là Sun Woo muốn rời khỏi Seoul để không phải đối mặt với Kang Jin Wook. Nhưng cậu thấy không cần phải giải thích với Tae Yeol làm gì.
Cạch.
Điện thoại trong túi Sun Woo rung lên. Cậu chưa cần kiểm tra cũng biết là ai.
Trừ bác sĩ Han Soo Jin, người duy nhất biết số của Sun Woo chỉ có Kang Jin Wook.
[Choi Sun Woo, ăn trưa chưa vậy?]
Đúng như dự đoán. Kang Jin Wook nhắn tin vào lúc chưa đến 12 giờ, hỏi thăm chuyện ăn uống.
Sun Woo nhếch môi, hờ hững gõ tin nhắn trả lời.
[Ăn xong tôi sẽ gửi hình, đừng giục nữa được không?]
[Cậu gọi gì ăn thế?]
’Mình ăn gì cũng đâu liên quan đến anh ta, sao anh ta phải tò mò đến vậy?’
[Chưa nghĩ ra, để xem.]
Khi đến Jeju, cậu có nhiều lựa chọn ăn uống hơn và giờ đây cũng ăn uống đầy đủ hơn, nhưng dạ dày vẫn còn khá yếu.
Trong lúc Sun Woo đang định trả lời Tae Yeol, thì điện thoại lại rung lên một lần nữa.
[Chọn xong báo tôi, ăn cùng.]
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.