Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 40
“Khoan đã, cái gì cơ? Ăn cùng nhau á?”
Ngay lập tức, Sun Woo giật lấy điện thoại, mở tin nhắn đọc lại lần nữa.
Không phải cậu nhìn nhầm. Rõ ràng trên màn hình có dòng chữ bảo rằng “ăn cùng”.
Tim đập thình thịch. Sun Woo nhíu mày, lập tức đứng bật dậy.
“Ơ? Này, cậu đi đâu thế?”
Kim Tae Yeol bất ngờ gọi với theo, nhưng Sun Woo chẳng kịp trả lời. Cậu xoay người, sải bước nhanh ra ngoài, đồng thời bấm gọi vào số của Kang Jin Wook.
Chuông reo rất lâu nhưng không có ai nhấc máy.
Rồi một giọng hướng dẫn tự động vang lên: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Sun Woo cố gọi lại, nhưng lần này chỉ nhận được thông báo rằng điện thoại đã tắt nguồn.
“Ha! Cái quái gì đây?”
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, vừa bực bội vừa ngẩn người. Ném cho cậu quả bom mà giờ lại lặn mất tăm là sao?
[Ăn cùng là có ý gì vậy?]
[Này, Kang Jin Wook. Đừng có im lặng, trả lời đi!]
Sun Woo liên tục gửi tin nhắn, nhưng không nhận được hồi âm.
“Này, Choi Sun Woo. Có chuyện gì vậy? Cậu ổn không?”
Kim Tae Yeol vội vã đuổi theo, trên mặt hiện rõ vẻ tò mò xen lẫn lo lắng.
Sun Woo nắm chặt điện thoại trong tay, lòng ngổn ngang bao suy nghĩ. Tin nhắn của Kang Jin Wook khiến cậu bất giác nhớ lại một điều, dù trước đó đã cố gạt đi. Nhưng giờ, cậu quyết định phải làm rõ nó.
“Ê, cậu định ăn trưa ở đâu?”
“Hả?”
“Cậu bảo sẽ ăn với đồng nghiệp ở công ty. Ăn ở đâu thế?”
Lúc này, đầu óc Sun Woo không còn chỗ trống cho nỗi lo ngại chuyện nghén hay buồn nôn nữa. Cơn bực tức vì hành động tùy tiện của Kang Jin Wook hoàn toàn chiếm lấy cậu.
“À, cái đó à? Ở quán hải sản ngay phía trước. Gì thế, Choi Sun Woo? Cậu định đi cùng à? Tốt quá! Đi nào! Đến đây mà ăn một mình thì chán chết. Đúng không?”
Kim Tae Yeol lập tức cười hớn hở. Trước khi Sun Woo kịp nói thêm gì, cậu ta đã khoác vai cậu kéo đi.
Sun Woo gạt tay cậu ta ra, nhưng Kim Tae Yeol vẫn cố nắm lấy cổ tay cậu. Lần này, Sun Woo không phản kháng, để mặc cho cậu ta dắt đi.
Quán ăn không xa, chỉ cách vài bước chân. Đó là một tòa nhà ba tầng nằm ngay sát bờ biển, hoàn toàn là hải sản.
Trước khi bước vào, Sun Woo dừng lại quan sát xung quanh. Con đường ven biển cho phép đỗ xe dọc lề đường. Dù không quá đông đúc, nhưng vẫn có vài chiếc xe đậu rải rác.
Giữa những chiếc xe đó, ánh mắt Sun Woo bị thu hút bởi một chiếc xe đen đậu xa xa. Cậu nhìn nó một lúc lâu.
“Vào thôi.”
Kim Tae Yeol vỗ nhẹ vào tay Sun Woo, kéo cậu quay lại. Sau khi nhìn chiếc xe lần nữa, Sun Woo cuối cùng cũng bước vào.
Quán đã đông khách vì gần đến giờ ăn trưa. Một nhân viên ra tiếp đón và dẫn đường khi Kim Tae Yeol nói tên người đặt chỗ.
Cả hai được đưa lên tầng ba qua thang máy, đi dọc hành lang, đến một phòng ăn riêng khá rộng rãi với bàn ngồi bệt, đủ cho khoảng mười người.
Vì chưa đến giờ hẹn, phòng vẫn trống.
“Chúng tôi sẽ gọi món khi mọi người tới đầy đủ.”
Kim Tae Yeol tiễn nhân viên đi rồi đẩy Sun Woo ngồi xuống ghế ở góc trong cùng, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh biển.
“Cậu muốn ăn gì? Chọn thử xem.”
“Thôi đi. Tôi chọn làm gì. Chuyện đó để đồng nghiệp cậu quyết định.”
Sun Woo không có chút hứng thú ăn uống nào. Thực ra, cậu cũng không nên ăn hải sản sống. Lý do cậu tới đây chỉ là để kiểm chứng suy đoán của mình.
Ánh mắt cậu chậm rãi quét qua khung cảnh bên dưới. Những chiếc xe đỗ vẫn như cũ, ngoại trừ chiếc xe đen lúc nãy đã đổi vị trí.
Sun Woo quay nhìn bãi biển, rồi lại liếc qua xung quanh. Người đông đúc, chẳng có gì khả nghi.
“Dù sao cũng chọn thử đi. Tôi đã kéo cậu theo rồi mà.”
Kim Tae Yeol đẩy quyển thực đơn về phía cậu, đồng thời liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, tò mò muốn biết Sun Woo đang để ý điều gì. Nhưng ngoài kia không có gì đặc biệt.
“Nhắc mới nhớ, lâu lắm rồi cậu mới tới Jeju, đúng không?”
Nghe vậy, Sun Woo rời mắt khỏi cửa sổ, nhìn sang Kim Tae Yeol. Lâu rồi? Nghĩa là chúng ta từng đến đây trước đó sao?
Nhận ra ánh mắt nghi vấn của Sun Woo, Kim Tae Yeol gật đầu, bật cười nói tiếp:
“À đúng rồi! Chuyến dã ngoại năm ấy. Ban đầu bảo đi Nhật, rồi đột ngột đổi sang Jeju, ai cũng kêu trời. Nhưng mà tới nơi thì biển đẹp quá, nên bọn họ cũng quên sạch vụ đi Nhật. Thật ra, miễn không phải học thì đi đâu chẳng vui, đúng không?”
Kim Tae Yeol mải mê chìm trong dòng hồi tưởng, còn Sun Woo chỉ gật đầu cho qua chuyện. Nếu Kim Tae Yeol đã từng tới đây, thì Sun Woo lại là lần đầu.
Hồi cấp hai, chuyến dã ngoại là tới Gyeongju. Còn cấp ba, vì mẹ đang ốm nặng, cậu không có tâm trạng đi đâu.
Sun Woo quay lại nhìn biển. Những con sóng dưới ánh mặt trời trưa lấp lánh sắc màu pastel. Đúng là đẹp thật.
***
Khi Sun Woo đang nhìn ngắm những con sóng lấp lánh trên biển, Kang Jin Wook lại thờ ơ ngắm Jeju ngày càng gần qua cửa sổ máy bay.
Bên cạnh, thư ký Kwak cẩn thận quan sát sắc mặt hắn với vẻ lo lắng. Từ khi lịch trình bị hủy đột ngột và phải ra sân bay, anh đã nghi ngờ, nhưng không ngờ Kang Jin Wook thực sự bay đến Jeju!
Hiện tại, hội đồng quản trị chưa biết chuyện này, nên mọi thứ còn im ắng. Nhưng một khi họ phát hiện Kang Jin Wook đang “nghỉ mát” ở Jeju, điện thoại anh sẽ reo đến mức nóng máy cho mà xem. Nghĩ đến viễn cảnh đó, đầu thư ký Kwak như muốn nổ tung.
Nhưng người gây ra tình huống này lại thản nhiên ngồi ngắm cảnh ngoài cửa sổ, khiến thư ký Kwak cảm thấy dạ dày vốn không tốt của mình càng thêm quặn thắt.
‘Choi Sun Woo nói cậu ấy bị loét dạ dày. Quả là hợp lý. Ai mà không bị chứ? Chắc chắn phải thế rồi.’
Thư ký Kwak gật gù đồng cảm sâu sắc với căn bệnh của Sun Woo. Nếu đối phó với Kang Jin Wook vài năm mà anh còn thấy thế, thì Sun Woo hẳn đã chịu đựng đủ điều rồi.
Nghĩ đến việc “nguyên nhân gây bệnh” này đang trên đường bay đến Jeju, thư ký Kwak không khỏi lo lắng. Không biết Sun Woo sẽ phản ứng ra sao khi biết chuyện. Gần đây, Sun Woo giống như một quả bóng cao su không thể đoán trước được. Và người luôn khiến quả bóng ấy bật lên lại chính là Kang Jin Wook.
‘Mong là không có chuyện gì xảy ra!’
Trong lúc thư ký Kwak thành tâm cầu nguyện, máy bay bắt đầu hạ cánh. Sau khi lắc lư vài cái, máy bay cuối cùng cũng đáp xuống đường băng và lăn bánh cho đến khi dừng hẳn.
Kang Jin Wook đứng bật dậy, bước nhanh ra phía trước. Một tiếp viên hàng không vội chạy đến hướng dẫn hắn rời máy bay, nhưng bị hắn lờ đi. Bị bỏ lại, cô tiếp viên lúng túng chạy theo phía sau, còn Kang Jin Wook bước thẳng xuống máy bay.
Thư ký Kwak vội vàng gọi cho tài xế ở Jeju, người đã được bố trí từ trước.
Vừa ra khỏi cổng sân bay, một chiếc xe đã chờ sẵn tiến lại gần.
“Thưa giám đốc, mời anh lên xe.”
Tài xế nhanh chóng bước ra, cúi chào lịch sự và mở cửa xe. Nhưng thay vì lên xe, Kang Jin Wook chỉ đứng đó, rút điện thoại ra và bật nguồn.
Ngay khi điện thoại khởi động xong, hàng loạt tin nhắn hiện lên. Hắn lướt qua, chỉ dừng lại khi thấy tin nhắn từ Choi Sun Woo.
Đọc dòng tin cuối cùng, khóe môi Kang Jin Wook nhếch lên thành một nụ cười mỉa mai. Mỗi khi Sun Woo gọi hắn là “Kang Jin Wook” thay vì “giám đốc Kang,” cảm giác kỳ lạ trong lòng hắn lại trỗi dậy.
Không chần chừ, hắn bấm nút gọi.
– A lô?
Từ điện thoại, giọng Sun Woo vang lên.
“Cậu đã nghĩ ra sẽ ăn gì chưa?”
– Chưa. Chẳng nghĩ ra gì cả. Nhưng mà này, Kang Jin Wook, anh bảo ăn cùng là có ý gì? Đừng bảo là anh định gọi video để ăn chung đấy nhé?
Kang Jin Wook chưa bao giờ thân thiết với những công nghệ hiện đại. Dù đang dùng điện thoại thông minh đời mới nhất, hắn cũng chỉ biết nhắn tin và gọi điện cơ bản.
Thậm chí, những bức ảnh Sun Woo gửi đến hắn vẫn chưa từng nghĩ đến việc lưu lại, nói gì đến chuyện gọi video.
“Được đó.”
– Được gì mà được! Anh bị làm sao vậy?
Sun Woo bực tức gắt lên. Qua điện thoại, Kang Jin Wook khẽ cười, thấy vui vì được chọc tức cậu.
Dạo gần đây, hắn cảm thấy khá thú vị khi trò chuyện với Sun Woo. Có lẽ vì hắn liên lạc thường xuyên hơn, nên Sun Woo dường như cũng thoải mái hơn khi đối đáp với hắn.
“Chuyện đó cũng được thôi, nhưng không phải bây giờ”
– Tôi cũng nghĩ thế. Mà này, từ khi nào anh bắt đầu theo dõi tôi thế? À mà, cần gì hỏi, chắc là từ đầu rồi chứ gì?
Kang Jin Wook liếc nhìn thư ký Kwak đang trao đổi với nhân viên kiểm soát sân bay, rồi ngẫm nghĩ về lời của Sun Woo.
“Ừ, đúng thế.”
– Ha… Thật là.
Sun Woo thở dài ngán ngẩm. Kang Jin Wook kiên nhẫn chờ đợi, tò mò xem cậu sẽ nói gì tiếp.
Lúc này, thư ký Kwak bước tới, vẻ mặt khó xử.
“Giám đốc, chúng ta nên đi thôi.”
Kang Jin Wook lên xe trong khi vẫn nghe điện thoại. Thư ký Kwak đưa cho tài xế địa chỉ của một nhà hàng hải sản, nơi cách đây khoảng một giờ chạy xe.
Tên nhà hàng hiện lên trên màn hình GPS. ‘Nói không nghĩ gì mà lại chọn chỗ giá cao thế này.’ Kang Jin Wook thầm nghĩ.
– Này, Kang Jin Wook!
Tiếng gọi bất ngờ của Sun Woo khiến mắt hắn khẽ động.
– Tôi đã bảo đừng có bám theo tôi nữa rồi mà?
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.