Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 84
Kang Jin Wook bước ra khỏi xe, đảo mắt nhìn quanh. Nhà hàng kiểu Hàn Quốc cao cấp ẩn mình nơi ngoại ô này có bãi đậu xe khá khiêm tốn. Vì nơi đây chỉ phục vụ khách đặt trước và giới hạn tối đa hai bàn cùng lúc, nên không cần thiết phải có một không gian quá rộng lớn.
Hơn nữa, không biết là do thời điểm hay do chính chủ tịch Kang đã dặn dò, mà xung quanh không thấy bóng dáng chiếc xe nào khác.
Cách lựa chọn địa điểm này cho thấy rõ chủ tịch Kang muốn cuộc gặp với Choi Sun Woo diễn ra trong bí mật.
“Chào mừng cậu, Giám đốc Kang. Đã lâu không gặp.”
Một người phụ nữ trong bộ Hanbok trang nhã bước đến, nhẹ nhàng cúi chào. Bà toát ra một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, nhưng đó là mùi nước hoa chứ không phải pheromone.
“Xin chào, bà chủ Shin.”
“Tôi không nhận được thông báo về việc cậu đến hôm nay, nên vẫn chưa chuẩn bị bữa ăn. Cậu có thể ghé thăm vào lần sau được không? Tôi rất xin lỗi vì đã để cậu phải đường xa đến đây.”
Sau khi Kang Jin Wook đáp lại lời chào, người phụ nữ bày tỏ vẻ mặt đầy áy náy. Nhưng Kang Jin Wook không hề có ý định quay về.
“Không, tôi đến để gặp chủ tịch Kang.”
“A…!”
Người phụ nữ hơi mở to mắt, dường như bất ngờ trước câu trả lời của hắn.
“Tôi chưa được chủ tịch thông báo gì cả, nếu cậu không phiền, tôi có thể hỏi lại chủ tịch được không?”
Kang Jin Wook gật đầu đồng ý. Chẳng mấy chốc, sau khi liên lạc với chủ tịch Kang, người phụ nữ quay lại với nụ cười tươi tắn nở trên môi và cúi người chào.
“Xin mời cậu vào trong.”
Theo chân người phụ nữ, Kang Jin Wook được dẫn đến một căn phòng riêng với khung cảnh hồ nước tĩnh lặng trải dài ngoài cửa sổ. Chủ tịch Kang đang ngồi ở vị trí chủ tọa của chiếc bàn thấp đặt giữa phòng, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn.
“Tại sao lại là cậu?”
Giọng chủ tịch Kang cất lên, vẫn mang âm hưởng quen thuộc, nhưng không khó để nhận ra sự bất mãn ẩn chứa bên trong.
Kang Jin Wook không mảy may bận tâm, kéo chiếc ghế đối diện ngồi xuống. Hắn chọn một vị trí cách xa chủ tịch Kang.
Hành động đó khiến chủ tịch Kang nhướng mày đầy khó chịu. Nhưng Kang Jin Wook vẫn không hề để tâm.
“Thưa chủ tịch, tôi cho mang thức ăn lên ngay nhé?”
“Đợi lâu rồi, ta cũng hơi đói bụng.”
“Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cho chuẩn bị ngay.”
Người phụ nữ cúi đầu đáp lời chủ tịch Kang, rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
“Từ giờ trở đi, xin đừng liên lạc với Sun Woo nữa.”
Khi chỉ còn lại hai người trong phòng, Kang Jin Wook lập tức đi thẳng vào vấn đề.
“Cái gì?”
“Tôi đến đây để nói điều này. Tại sao chủ tịch cứ bắt người ta phải lặn lội đường xa đến đây như vậy?”
“Thật nực cười. Cậu cư xử như thể Sun Woo là Omega của cậu vậy.”
Omega. Nghe chủ tịch Kang thờ ơ thốt ra từ đó, khóe môi Kang Jin Wook khẽ nhếch lên. Quả nhiên, lý do chủ tịch Kang gọi Choi Sun Woo đến là vì chuyện này.
“Đương nhiên tôi phải chăm sóc cậu ấy thật tốt. Chẳng phải chính chủ tịch đã tác hợp cho chúng tôi sao?”
“Đúng vậy. Vậy nên ta mới gọi cậu ta đến đây. Để xem cậu ta có làm tròn vai trò của mình hay không.”
Kang Jin Wook dễ dàng nhận ra ý đồ ẩn sau lời nói của chủ tịch Kang. Hắn khẽ cười khẩy.
Từ trước đến nay, chủ tịch Kang luôn hành động như vậy. Ông luôn xử lý mọi việc dưới danh nghĩa là vì lợi ích của hắn. Nhưng mỗi khi mọi chuyện diễn ra theo ý ông, Kang Jin Wook lại mất đi một thứ gì đó quý giá.
Ngay sau khi tin tức hắn phát tình lan ra, Kang Jin Wook đã phải rời bỏ quê hương nơi hắn sinh ra và lớn lên, bị ép xa rời mẹ mình, thậm chí còn bị xóa tên khỏi hộ khẩu.
Sau khi bị ép chuyển trường, Kang Jin Wook đã gặp một người và yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hắn đã giữ tình cảm đó trong lòng suốt những năm trung học, nhưng thậm chí còn chưa kịp tỏ tình thì đã phải ra nước ngoài.
Sau này, khi Kang Jin Wook trở về Hàn Quốc một thời gian ngắn, điều chờ đợi hắn là tin mẹ hắn không còn sống được bao lâu nữa. Chưa đầy một tuần sau đó, mẹ hắn qua đời, và Kang Jin Wook thậm chí còn không kịp nhìn mặt mẹ lần cuối.
“Tôi không biết chủ tịch muốn xác nhận điều gì, nhưng xin đừng làm phiền chúng tôi nữa. Cả tôi và Sun Woo đều rất bận rộn, không có thời gian để chạy theo những cuộc gặp mặt vô nghĩa.”
Trước di ảnh của mẹ, Kang Jin Wook đã tự hứa với lòng mình. Hắn sẽ không để mất thêm bất cứ thứ gì nữa.
Hắn sẽ không để chủ tịch Kang tùy tiện chi phối cuộc đời hắn thêm một lần nào nữa, và cũng sẽ không để những điều quý giá vuột mất.
Sau khi hoàn toàn trở lại Hàn Quốc, hắn nhất định sẽ tìm lại từng thứ mà hắn đánh mất, những thứ mà hắn buộc phải từ bỏ.
Chủ tịch Kang liên tục nhíu mày, thể hiện rõ sự bất mãn.
“Thằng nhãi ranh, đó là cái giọng điệu gì vậy. Cậu quên ai đã cho cậu có được vị trí ngày hôm nay rồi sao?”
Chủ tịch Kang nhíu chặt mày, tặc lưỡi. Đó là những lời mà hắn đã nghe đến nhàm chán. Chủ tịch Kang cứ ép hắn nhận lấy những thứ mà hắn không hề mong muốn, rồi sau đó lại tự cho mình là ân nhân.
Nhưng Kang Jin Wook đã không còn là chàng trai trẻ bồng bột nữa, anh không tranh cãi với những lời đó. Những lời nói sắc như dao cạo mà chủ tịch Kang buông ra không còn gây ra bất kỳ tổn thương nào cho hắn nữa. Kang Jin Wook nắm giữ rất nhiều thứ mà chủ tịch Kang không hề hay biết.
Trong suốt nhiều năm, hắn đã âm thầm chuẩn bị rất nhiều thứ để lật đổ chủ tịch Kang, và giờ đây hắn đã quyết tâm thực hiện điều đó.
“Tôi nghĩ những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, xin phép cáo từ.”
Kang Jin Wook dứt khoát đứng dậy.
“Thằng nhãi ranh!”
Chủ tịch Kang gầm lên một tiếng, đập mạnh tay xuống bàn. Cùng lúc đó, pheromone hung hãn của một Alpha bao trùm không gian.
Dù đã gần tám mươi tuổi, pheromone của chủ tịch Kang vẫn vô cùng mạnh mẽ. Quả không hổ danh là người cả đời ra lệnh cho người khác.
“Đừng phí sức vô ích. Dù sao thì cũng sẽ không có gì thay đổi đâu.”
Nhưng những lời đó chẳng hề ảnh hưởng đến Kang Jin Wook. Sau khi nói hết những gì cần nói, hắn dứt khoát rời khỏi phòng riêng.
Tiếng quát tháo của chủ tịch Kang vang vọng phía sau. Tiếp đó là những tiếng đồ vật vỡ tan, nhưng Kang Jin Wook vẫn không hề dừng bước.
***
Theo thời gian, cơ thể Sun Woo dần thay đổi. Bụng dưới cậu hơi nhô ra, kích cỡ quần cũng lớn hơn một chút.
Dù bụng cậu chỉ hơi tròn lên một chút, không có thay đổi gì đáng kể, nhưng Sun Woo vẫn không ngừng lo lắng rằng bí mật mang thai của mình có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào.
Sun Woo kiểm tra lại trang phục của mình, gồm một chiếc áo thun rộng rãi, quần chun thoải mái và chiếc áo khoác cashmere dày dặn dài đến đầu gối. Cuối cùng cậu cũng có thể che giấu được việc mình mang thai.
Hôm nay là ngày cậu đi khám thai định kỳ. Bản thân việc đi khám không có gì đáng lo, nhưng ký ức về lần gặp Kang Jin Tae ở bệnh viện lần trước làm cho cậu không khỏi cẩn trọng.
“Như thế này chắc là ổn rồi chứ?”
Cũng may là tiết trời đã chuyển sang cuối thu, việc mặc áo khoác trở nên hợp lý. Kang Jin Wook nhắc rằng hôm đó Kang Jin Tae đã nghi ngờ và có thể đã phát hiện ra giới tính của cậu.
“Cũng may là trời đã trở lạnh.”
Nếu là mùa hè, việc che giấu sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
“Vậy chúng ta đi thôi?”
Khi bước ra khỏi phòng thay đồ, quản gia Baek đang đợi sẵn mỉm cười nói. Sun Woo đi theo ông đến cửa chính.
“Cậu đi cẩn thận nhé.”
Khi cậu lấy đôi giày thể thao ra khỏi tủ giày và xỏ chân vào, nhiều giọng nói đồng thời vang lên. Quay lại, cậu thấy những người làm đang kính cẩn cúi chào cậu.
Sun Woo gượng gạo cười, dù ánh mắt của họ không hướng về phía cậu, rồi bước ra khỏi cửa. Cứ mỗi lần ra ngoài đều như vậy, dù đã qua một thời gian nhưng cậu vẫn không thể nào quen được.
Cậu đâu phải là chủ nhà, chỉ là khách thôi mà, có đáng nhận được sự đối đãi này không? Sun Woo từng bảo với quản gia Baek rằng họ không cần phải làm vậy, nhưng ông chỉ nghiêm mặt đáp rằng điều đó sẽ khiến những người làm cảm thấy khó xử hơn. Nghe vậy, cậu đành im lặng, không nói thêm gì nữa.
‘Dù sao thì mình vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.’
‘Chẳng phải mình sẽ rời đi vào một ngày nào đó sao?’ Sun Woo nghĩ khi bước lên xe.
Ngay khi đến bệnh viện, Sun Woo được hướng dẫn đến phòng xét nghiệm. Cậu đã được thông báo trước rằng lần siêu âm chi tiết này không chỉ xác định giới tính mà còn có thể thấy rõ khuôn mặt của em bé, nên cậu có chút mong chờ.
“Hôm nay cậu đã an toàn vượt qua tuần thứ 22. Thai nhi rất khỏe mạnh và hiếu động. Như cậu thấy đây, bé đang cử động rất nhiều, thấy không? Cả ngón tay và ngón chân đều rất đáng yêu.”
Bác sĩ trưởng khoa cười hiền hòa và chỉ vào màn hình siêu âm. Sun Woo cũng nhìn vào hình ảnh nhỏ bé trên màn hình đen với đôi mắt lấp lánh. Thai nhi đang nhắm mắt, nghịch ngợm cử động những ngón tay bé xíu.
Đôi khi bé còn duỗi thẳng năm ngón chân nhỏ xíu và rung nhẹ người. Tất cả những điều đó đều vô cùng kỳ diệu đối với Sun Woo.
“Ồ, đây này. Cậu thấy chỗ này không?”
Đột nhiên bác sĩ trưởng khoa dùng đầu một chiếc que dài chạm vào phần trung tâm của hình ảnh em bé. Chính xác hơn là chỉ vào màn hình, nhưng Sun Woo cảm thấy như bác sĩ vừa chạm vào em bé của mình. Tại sao lại chạm vào chỗ đó của con tôi chứ…
Đang suy nghĩ miên man thì Sun Woo nhìn vào chỗ bác sĩ chỉ và mở to mắt. Cậu nhìn thấy một thứ gì đó dính chặt vào đó.
Sun Woo như bị thôi miên, thốt lên:
“Là con trai.”
“Tôi cũng đoán vậy vì bé rất hiếu động, quả nhiên là con trai.”
Bác sĩ trưởng khoa cũng cười hiền hòa đáp lại. Đúng vậy, thảo nào bé cứ liên tục “khoe mẽ” sự tồn tại của mình trong bụng cậu cả ngày lẫn đêm. Đúng lúc đó, cậu cảm nhận được một cú đạp nhẹ, như thể em bé vừa nhận ra sự chú ý của cậu. Sun Woo cười nhẹ và lại nhìn vào hình ảnh em bé trên màn hình.
Đúng lúc đó, em bé quay mặt lại, để lộ rõ những đường nét trên khuôn mặt.
Mái tóc tơ mềm mại, hàng lông mày nhỏ nhắn, đôi mắt nhắm nghiền, đôi má phúng phính, chiếc mũi xinh xắn. Không biết có phải do cậu tưởng tượng hay không, nhưng cậu cảm thấy em bé có nét giống mình.
Sau khi siêu âm chi tiết, cậu được kiểm tra tim thai. Sun Woo nhắm mắt lắng nghe tiếng tim bé nhỏ đang đập.
‘Giá mà Kang Jin Wook cũng ở đây thì tốt biết mấy.’
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Nghe tiếng tim thai, ý nghĩ đó chợt hiện lên trong tâm trí cậu. Thật đáng tiếc là hắn đang đi công tác ở nước ngoài nên không thể ở bên cạnh cậu lúc này.
Kang Jin Wook đã rời đi vài ngày trước để đi khảo sát thực địa ở Turkmenistan. Hôm nay hắn cũng chỉ nhắn tin chúc cậu khám tốt rồi im lặng suốt.
Lúc đó cậu cũng không để ý lắm, nhưng giờ nỗi hụt hẫng lại ùa về…
Không, hụt hẫng gì chứ? Không phải!
Sun Woo vội lắc đầu. Cậu còn chưa nói cho Kang Jin Wook biết ai là cha của đứa bé, sao hắn có thể ở đây được chứ. Thật là vô lý.
Đó là điều không được phép xảy ra.
Thậm chí cậu nên cảm thấy may mắn mới đúng. Vì nếu nhìn thấy khuôn mặt của em bé, hắn có thể nhận ra đó là con của mình ngay lập tức.
Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.
Lắng nghe tiếng tim bé nhỏ, Sun Woo khẽ mở mắt.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.