Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 9

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 9

Sun Woo bước ra khỏi nhà, cậu đã sẵn sàng cho một ngày làm việc mới. Ngay trước cửa tòa nhà officetel, một chiếc taxi đã đợi sẵn để đưa cậu tới công ty.

 

“Ồ! Hôm nay có vẻ khá tốt đây!” 

 

Chiếc xe taxi chờ sẵn như một tín hiệu may mắn dành cho Sun Woo. Cảm giác thoải mái lan tỏa trong tâm trí cậu, có vẻ mọi thứ hôm nay sẽ trôi đi nhẹ nhàng, suôn sẻ hơn. Với tâm trạng đó, cậu bước vào xe và tới công ty. Mọi ngày, vào thời điểm này, con đường luôn nghẽn chặt bởi những đoàn xe đi lại nườm nượp. Vậy mà hôm nay nó trở nên thật yên bình, đoạn đường ấy cứ mở rộng trước mắt như dẫn cậu đến một ngày mới tươi đẹp.

 

Chỉ 10 phút sau, Sun Woo đã có mặt tại công ty. Sự thuận lợi còn tiếp tục khi cậu bước vào thang máy. Vì ít người đi cùng nên rất nhanh cậu đã đến đúng tầng mà mình muốn.

 

Phòng thư ký cũng yên tĩnh. Có lẽ vì Sun Woo đến sớm hơn thường lệ nên căn phòng chỉ có sự hiện diện của mình cậu. Ngồi xuống bàn làm việc, cậu nhẹ nhàng liếc qua bàn của thư ký Jo. Từ góc này, cậu có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trên bàn.

 

Sun Woo có cảm giác lá đơn từ chức hôm qua mình gửi vẫn đang nằm trên bàn. “Mình có nên lấy lại lá đơn này rồi viết lại không nhỉ? Đơn hôm qua mình viết mà lại quên lưu. Rồi đưa trực tiếp cho phó Kang Jin Wook cũng được.”

 

Sun Woo lặng lẽ tiến đến bàn của thư ký Jo, định cầm tờ giấy lên thì bỗng nghe thấy giọng nói từ phía sau.

 

“Sun Woo, cậu đang làm gì thế?”

 

Sun Woo giật mình đến nỗi không kịp hét lên, chỉ mở to mắt nhìn ra phía sau. Thư ký Jo đứng ở cửa phòng thắc mắc.

 

“May mà không làm rơi đồ…” Sun Woo thầm thì, xoa xoa cái bụng vẫn còn phẳng lì.

 

“À, tôi chỉ đang dọn dẹp lại chút thôi. Quét phòng rồi đổ rác.”

 

Lý do vụng về của Sun Woo khiến thư ký Jo càng thêm nghi ngờ.

 

“Cậu… thật sự muốn dọn dẹp sao?” Thư ký Jo dò hỏi.

 

Quả thực, sự nghi ngờ của Jo thư ký là hoàn toàn dễ hiểu. Công ty đã có dịch vụ dọn dẹp riêng, Sun Woo không cần thiết phải làm việc đó. Nhìn thấy vẻ mặt của thư ký Jo, Sun Woo nhận ra mình vừa nói điều không cần thiết

 

“Chỉ là… đổ rác thôi.”

 

Sun Woo nhìn quanh và nhanh chóng phát hiện một thùng rác đầy gần đó, rồi trả lời.

 

“Cậu thích thì cứ làm thôi. Tiện thể đổ luôn cả thùng rác ở các bàn khác đi.”

 

Cuối cùng thư ký Jo cũng bớt nghi ngờ và còn giao thêm việc cho Sun Woo.

 

“Được, tôi sẽ làm.” Sun Woo gật đầu, tim vẫn đập thình thịch. Hơi tiếc vì chưa lấy lại được lá đơn từ chức, nhưng để tránh bị nghi ngờ, cậu đành thôi.

 

Sun Woo bắt đầu thu gom thùng rác từ các bàn xung quanh. 

 

Chỉ mới một ngày trôi qua mà thùng rác đã đầy ắp. Phần lớn là giấy tờ và các dụng cụ văn phòng đã qua sử dụng nên không có mùi gì đặc biệt. Nhưng khi Sun Woo cúi xuống, một mùi khó chịu xộc thẳng vào mũi cậu.

 

“Mùi gì thế này?”

 

Sun Woo lấy tay che miệng và mũi, nhìn xuống. Từ thùng rác xám bốc lên một mùi chua loét khó chịu. Thường thì Sun Woo sẽ không nhạy cảm như vậy, nhưng từ khi mang thai, khứu giác của cậu nhạy hơn gấp bội. Dù đã bịt miệng, nhưng cậu vẫn cảm thấy buồn nôn.

 

“Sun Woo à?”

 

Thư ký Jo vừa bật máy tính, nhìn Sun Woo với ánh mắt ngạc nhiên. Cô nhớ lại lời của Sun Woo lúc nộp đơn từ chức hôm qua: “Không phải bệnh nguy hiểm nhưng không thể tiếp tục làm việc được nữa.”

 

“À, tôi không sao. Chỉ là cảm thấy hơi khó chịu trong bụng thôi…”

 

Sun Woo cười gượng, cố gắng né tránh ánh mắt lo lắng của thư ký Jo. Dù cô có hiểu lầm gì đi nữa, cậu cũng không muốn giải thích thêm. Nếu cô nghĩ rằng cậu bị bệnh thì càng tốt. Nhưng ngay lúc đó, Sun Woo lại cảm thấy buồn nôn lần nữa. Cậu không thể chịu nổi mùi hôi này.

 

Không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của thư ký Jo, Sun Woo nhanh chóng bịt chặt miệng và mũi, mang theo thùng rác rời khỏi văn phòng. Khu vực đổ rác nằm ở tầng một, phía sau tòa nhà. Dù là bên ngoài, nhưng mùi hôi vẫn còn phảng phất làm cậu buồn nôn.

 

Sun Woo nín thở, đổ rác. Một loạt chai sữa chua văng ra khỏi thùng rác, cậu thở hắt ra.

 

“Những thứ này phải rửa sạch và phân loại chứ!”

 

Sun Woo bịt mũi, cẩn thận đặt từng chai sữa chua vào thùng tái chế nhựa. Khi đang xếp các thùng rác trống lại để mang về văn phòng, cậu nghe thấy tiếng xì xào từ hành lang phía xa nên dừng lại nghe.

 

“Cậu ta thật sự buồn nôn hả?”

 

“Ừ, cậu ta bảo đi đổ rác, rồi sau đó buồn nôn thật.”

 

“Hay lại giả vờ bệnh để gây chú ý?”

 

“Không biết nữa. Tôi cứ thấy lo lo. Cậu ta không thường làm mấy việc như thế này.”

 

“Đúng rồi, hôm qua tôi nghe nói trong bữa trưa cậu ta đột nhiên chạy vào nhà vệ sinh.”

 

“Ừ, lúc nghe mình cũng không tin.”

 

“Cậu ta bị bệnh nặng thật sao?”

 

Giọng nói nhỏ dần rồi một tiếng thở dài.

 

“Không biết. Nhưng chắc phải có chuyện gì thật thì hôm qua cậu ta mới nộp đơn từ chức.”

 

Sun Woo đoán được đây là thư ký Jo đang nói chuyện cùng một đồng nghiệp khác. Không ngờ lại nghe được cuộc trò chuyện này khi đi qua hành lang gần phòng thư ký.

 

“Bệnh gì vậy? Có phải bệnh nguy hiểm không?”

 

“Không biết. Nghe nói do làm việc quá sức thôi.”

 

Đó là bệnh mà thư ký Jo và các nhân viên khác đều biết.

 

“Nhưng việc cậu ta buồn nôn liên tục và quyết định nghỉ việc khiến tôi lo lắng. Có khi nào là bệnh nghiêm trọng không nhỉ?”

 

Thư ký Jo thở dài và nói: “Thật phiền phức. Tôi cũng cảm thấy có lỗi vì đã ép cậu ta làm việc quá nhiều.”

 

Sun Woo đứng đó, lắng nghe mà lòng trĩu nặng.

 

Nghe vậy, một nhân viên khác, có lẽ là thư ký Kim, giọng lớn hẳn lên:

 

“Không việc gì phải lo lắng. Chúng ta cũng đã làm hết sức mình rồi. Số công việc đó cũng chẳng có gì đáng kể, nhưng chúng ta lại là người bị stress nhiều nhất! Tự dưng có người lạ chen vào…”

 

“Thư ký Kim, hạ giọng xuống!”

 

Thư ký Jo nhanh chóng ngăn người đồng nghiệp. “À, hóa ra đó là thư ký Kim,” Sun Woo gật đầu nhận ra.

 

“Chẳng biết nữa. Thế cũng tốt. Trước đây chúng ta ép cậu ta rời đi, vậy mà cậu ta cứ bám trụ. Bây giờ cuối cùng cũng chịu rời đi rồi,” Thư ký Kim nói với giọng khó chịu.

 

“Ừ, tôi cũng không muốn bận tâm nữa, thế cũng tốt thôi.”

 

“Nhưng… bệnh gì mà kỳ lạ vậy? Chẳng biết là bệnh gì mà buồn nôn như thế, có khi nào là dạ dày không tốt không?”

 

“Chẳng biết. Tôi cũng không quan tâm.”

 

Họ không biết Sun Woo mang thai nên chẳng ai nghĩ đến điều đó. Nghe đến đây, Sun Woo cố tình va nhẹ thùng rác vào tường, tạo ra tiếng động.

 

Ngay lập tức, mọi người quay lại nhìn Sun Woo. Cậu không để ý mà tiếp tục đi vào phòng, đặt thùng rác xuống chỗ cũ. Thư ký Jo và thư ký Kim cũng vừa trở về, họ liếc nhìn Sun Woo như muốn biết thêm về bệnh tình của cậu.

 

“Mình có nên nói dối là bị mất trí nhớ như đã nói với Kang Jin Wook không nhỉ? Dù sao anh ta cũng đã biết rồi.”

 

Sun Woo suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu. Đã đến mức xin nghỉ việc rồi thì không cần nói dối thêm với đồng nghiệp nữa. Họ sẽ lại càng nghi ngờ hơn thôi

 

Sun Woo ngồi vào bàn và liếc nhìn về phòng làm việc của Kang Jin Wook. Đã gần 9 giờ mà hắn vẫn chưa tới.

 

“Kang Jin Wook có cuộc họp nên sẽ đến sau 11 giờ.”

 

Thư ký Jo vừa kết thúc cuộc gọi, nhìn quanh và nói.

 

“Sun Woo, hôm nay cậu hãy sắp xếp các hóa đơn của tháng này và gửi cho tôi.”

 

Vậy là Kang Jin Wook không đến bây giờ. Sun Woo dự định nộp đơn từ chức ngay, nhưng có vẻ mọi việc không thuận lợi như cậu nghĩ. Cảm giác mọi việc sẽ diễn ra tốt đẹp chỉ là ảo tưởng.

 

“Vâng,” Sun Woo trả lời, nuốt nỗi thất vọng vào trong. Cậu nhớ lại công việc ở nhà xuất bản cũ, các hóa đơn thường được lưu trong hộp nhựa trong suốt đặt cạnh máy in.

 

Sun Woo đứng dậy và tiến về phía đó. Đúng như dự đoán, các hóa đơn lớn nhỏ đều được đặt trong hộp nhựa trong suốt. Sun Woo mang hộp trở về bàn làm việc. Đối với cậu, việc sắp xếp và xử lý các hóa đơn này là điều quen thuộc và dễ dàng.

 

Làm việc lâu trong ngành xuất bản, Sun Woo đã rèn luyện được kỹ năng xử lý công việc nhanh chóng và chính xác. Cậu nhanh chóng phân loại các hóa đơn theo ngày và nhập liệu vào máy tính, mắt và tay hoạt động không ngừng.

 

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo