Làm Sao Để Bí Mật Có Em Bé? - Chương 10

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 10

Sau mấy tiếng làm việc, mắt và cổ Sun Woo mỏi nhừ. Cậu ngẩng đầu lên, chớp chớp vài cái để lấy lại tầm nhìn. Cũng may là đống hóa đơn này đã được xử lý gần hết.

Sun Woo đẩy nhẹ mấy tờ hóa đơn qua một bên, đưa tay lên cổ bắt đầu xoa bóp. Cậu nhìn xung quanh và nhận ra mình đã quá tập trung vào công việc tới mức căn phòng trống trơn từ lúc nào không hay.

“Sun Woo, chúng tôi đi dọn phòng họp rồi quay lại sau.”

Khoảng 20 phút trước, thư ký Jo đã dặn cậu như vậy rồi cùng thư ký Kim đi ra ngoài. Tấm bảng trắng lớn treo trên tường của phòng thư ký có ghi cuộc họp ban lãnh đạo sẽ diễn ra vào lúc 11 giờ 30. Đúng lúc đó, đồng hồ chỉ 11 giờ 40.

Chắc Kang Jin Wook đã tới phòng họp rồi nhỉ?

Sau khi cuộc họp kết thúc, giờ ăn trưa đến, rồi buổi chiều sẽ trôi qua nhanh chóng, và cuối cùng sẽ đến giờ tan làm.

Sun Woo nhìn vào đống hóa đơn hỗn độn nằm chỏng chơ trên bàn, rồi chuyển ánh mắt sang màn hình máy tính. Tranh thủ lúc không có ai, cậu cần phải xử lý việc này trước. Tay cậu di chuột để mở chương trình soạn thảo văn bản. Lần trước, cậu đã viết đơn từ chức nhưng quên lưu lại.

 

Ban đầu, Sun Woo định viết đơn từ chức khi mọi người ra ngoài ăn trưa, nhưng có lẽ không cần kéo dài thời gian nữa, đây là cơ hội thích hợp. Cậu bắt đầu gõ phím với tiêu đề “Đơn xin từ chức” và viết lý do bên dưới. Lần trước, cậu chỉ ghi lý do là vì vấn đề sức khỏe, nhưng lần này, cậu đã bổ sung thêm ý tưởng mới vừa nghĩ ra.

“Tôi xin từ chức do bản thân không còn đủ khả năng thực hiện các nhiệm vụ được giao bởi vì tôi bị mất trí nhớ. Mong quý công ty hiểu và thông cảm.”

Sun Woo gõ xong dấu chấm cuối cùng trên đơn từ chức, rồi ngừng lại một chút để suy nghĩ. Có nên thêm gì nữa không nhỉ? Nội dung của lá thư này cũng không khác so với những gì cậu đã nói với Kang Jin Wook hôm qua. Theo thói quen, cậu bắt đầu đọc lại toàn bộ văn bản, chú ý từng câu chữ và lỗi chính tả. Khi đọc đến cuối, cậu vẫn không thấy cần bổ sung thêm điều gì. Mọi thứ đã được diễn đạt rõ quá ràng và chính xác.

“Thôi, vậy là đủ! Không cho nghỉ thì mình trốn việc. Dù sao cũng không định làm việc ở đây thêm nữa, rồi mình sẽ đi về quê thôi.”

Với quyết tâm đó, Sun Woo nhấn nút in. Tiếng máy in từ xa kêu lên, cắt đứt sự yên tĩnh của căn phòng. Khi tờ đơn từ chức từ từ được kéo ra khỏi máy in, Sun Woo cẩn thận cầm lên để kiểm tra nội dung lần cuối. 

 

Dường như mọi thứ đều ổn. Câu văn cũng rõ ràng và gọn gàng. Sun Woo quay trở lại chỗ ngồi, tắt chương trình soạn thảo văn bản và mở ngăn kéo. Từ trong ngăn kéo, cậu lấy ra một phong bì trống rồi cẩn thận viết chữ “Đơn xin từ chức” lên mặt ngoài một cách ngay ngắn.

“Ôi… thật kỳ lạ, sao chuyện này lại làm mình cảm thấy lạ lùng thế này.”

Sun Woo tự nói thầm khi đặt đơn từ chức vào phong bì. May mắn thay, lần này không có ai bất ngờ xuất hiện để làm cậu giật mình.

Đã viết xong đơn từ chức rồi, có lẽ nên dọn dẹp đồ đạc trước nhỉ?

Sun Woo nghĩ rằng, dù sao sau khi đưa đơn từ chức cho phó giám đốc Kang, cậu cũng sẽ không quay lại văn phòng nữa. Nhưng trước hết, cậu quyết định hoàn thành nốt công việc còn lại. Cậu nhanh chóng bắt tay vào việc nhập hết các hóa đơn chưa xử lý, hoàn tất những nhiệm vụ cuối cùng trước khi chính thức rời khỏi đây.

Cuối cùng, khi mọi việc đã hoàn tất, Sun Woo mở toang ngăn kéo để dọn dẹp đồ đạc. Làm việc ở đây ba năm, cậu đã có không ít đồ linh tinh. Tuy nhiên, chẳng có món gì thực sự quan trọng mà cậu cảm thấy cần mang theo. Chỉ chưa đầy 20 phút cậu đã dọn dẹp xong.

Đã quá 12 giờ mà vẫn chưa ai quay lại, Sun Woo lấy hộp cơm trưa đã chuẩn bị sẵn, chứa đầy hoa quả và rau củ. Nếu có ai nhìn thấy, chắc chắn họ sẽ khen rằng đây là một chế độ ăn kiêng tuyệt vời, nhưng hiện tại chẳng ai ở đây để nói điều đó cả.

“Vẫn còn sớm chán.”

Vừa nhai bắp cải, Sun Woo vừa bận rộn lướt điện thoại. Trên màn hình là danh sách bất động sản ở một thị trấn nhỏ cách xa Seoul.

“Mình phải kiểm tra xem có bệnh viện nào không. Ít nhất là trong vòng 30 phút đi taxi.”

Sun Woo đang mang thai, và cậu là một omega hiếm gặp với đặc điểm đặc biệt.

“Bệnh viện bình thường có lẽ không phù hợp… chắc mình phải tìm bệnh viện chuyên cho omega.”

Sun Woo suy nghĩ lại về tình trạng của mình. Trong thế giới của cậu, có những bệnh viện chuyên dành cho omega, khác biệt so với alpha và beta, vì cần có những khoa điều trị đặc biệt.

“Nội khoa, thần kinh, nội tiết, sản phụ khoa, tất cả đều cần thiết. Có những bệnh viện chuyên khoa tổng hợp quản lý tất cả các lĩnh vực này.”

“Một bệnh viện đa khoa có lẽ sẽ tốt hơn.”

 

Nghĩ đến việc sau này có ai đó phát hiện ra, Sun Woo thấy rằng một bệnh viện lớn sẽ là lựa chọn tốt nhất. Cậu đóng trang bất động sản lại và bắt đầu tìm kiếm bệnh viện đa khoa trong các thành phố nhỏ. Việc tìm kiếm trên màn hình điện thoại nhỏ tí không dễ dàng như cậu tưởng. Sun Woo nhìn quanh văn phòng, có vẻ cuộc họp vẫn đang diễn ra, chưa có ai quay trở lại.

“Không sao. Nếu có người, mình sẽ tắt ngay.”

Sun Woo đặt điện thoại xuống và nhìn vào màn hình máy tính. Cậu mở trình duyệt và tìm kiếm các bệnh viện chuyên về omega ở những thành phố nhỏ. 

Lúc đó, những tiếng gót giày vang lên, làm xáo động không gian yên tĩnh của văn phòng. Sun Woo theo phản xạ quay đầu lại, và ngay lập tức, một người đang đứng trước cửa phòng thư ký, như thể đã âm thầm chờ từ lâu. Ánh sáng từ đèn chiếu vào dáng vẻ kiên định của phó giám đốc Kang, khiến ánh mắt lạnh lùng của hắn chiếu thẳng vào Sun Woo. Hắn nhíu mày.

“Cái gì đây? Sao vừa nhìn thấy mình đã cau mày rồi?”

Sun Woo cũng không vui vẻ gì, dù người cậu chờ đã xuất hiện. Cậu nở một nụ cười gượng gạo. Khuôn mặt của Kang Jin Wook càng thêm căng thẳng.

“Nãy thì cau mày, giờ lại đằng đằng sát khí là sao?”

Sun Woo thầm chửi trong lòng, rồi mở ngăn kéo. Lá đơn từ chức đã được chuẩn bị sẵn nằm ngay ngắn ở đó. Bên dưới bàn, chiếc túi đã được đóng gói cẩn thận.

“Thư ký Choi, đi theo tôi.”

Sun Woo vừa ngước lên chưa kịp làm gì thì Kang Jin Wook đã ra lệnh.

“Vâng!”

Đúng như mong đợi. Sun Woo nhìn theo bóng lưng của hắn bước vào văn phòng, rồi cầm lá đơn từ chức và đi theo sau.

 

Kang Jin Wook không ngồi xuống bàn mà đứng dựa lưng vào cửa sổ, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Sun Woo khiến cậu cảm thấy căng thẳng.

“Nói đi.”

“Vâng? Nói gì ạ?”

Sun Woo ngẩn người nhìn Kang Jin Wook khi hắn ta đột ngột yêu cầu cậu nói.

“Cậu không bị mất trí nhớ, đúng không?”

“Tôi bị mất trí nhớ thật mà.”

Sun Woo phản ứng ngay lập tức, phủ nhận một cách cứng rắn.

“Chúng tôi đã xác nhận ở bệnh viện rồi. Cậu không hề mất trí nhớ, đúng không?”

Họ đi xác minh ở bệnh viện lúc nào vậy chứ? À, đúng rồi, anh ta là phó giám đốc của một tập đoàn và có lẽ chỉ cần một đêm thôi cũng đủ để tra ra được điều đó.

Nhưng nếu có chuyện như vậy, bác sĩ cũng nên thông báo cho mình chứ, sao lại không nói gì cả.

Sun Woo nghĩ thầm và đáp lại.

“Các hồ sơ y tế không phát hiện vấn đề này, nhưng tôi thực sự mất trí nhớ mà.”

Kang Jin Wook nheo mắt nhìn Sun Woo chằm chằm.

“Chẳng phải tôi đã gặp bác sĩ của cậu rồi sao?”

“Nếu tôi không nói với bác sĩ thì họ cũng không biết được. Như anh thấy đấy, đó chỉ là khoa y học gia đình thôi. Tôi cũng không tới khoa thần kinh, nếu tôi không nói thì làm sao họ biết tôi có mất trí nhớ hay không?”

Sun Woo cố gắng bào chữa thêm lần nữa.

 

“Sao cậu lại có thể bình tĩnh như vậy?”

“Tính cách tôi vốn như vậy rồi.”

Đúng vậy, có lẽ là như thế. Kang Jin Wook nhìn Sun Woo với ánh mắt đầy ngụ ý. Hắn ta ngừng lại, nhận ra rằng Sun Woo hiện tại cũng hoàn toàn khác với Sun Woo mà hắn từng biết. Từ giọng điệu, biểu cảm, bầu không khí, thậm chí cả hành động.

Sun Woo nhún vai trước ánh mắt nghi ngờ của Kang Jin Wook, như muốn nói rằng nếu hắn không tin thì cũng chẳng sao.

Dù sao thì Sun Woo thực sự không nhớ gì cả. Nói chính xác thì cậu không bị mất trí nhớ mà là linh hồn đã bị thay đổi, nhưng điều đó có gì khác biệt.

“Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra khiến tôi như vậy.”

Lời nói đó khiến phó giám đốc Kang bực mình.

“Chuyện gì có thể xảy ra chứ?”

“À, không có gì…”

Sun Woo tự nhận ra mình đã lỡ lời và im bặt. Đó thật sự là lời nói vô thức. Nhưng phản ứng quá mạnh mẽ của phó giám đốc Kang khiến cậu cảm thấy bối rối.

Nhưng câu hỏi tiếp theo của phó giám đốc Kang mới khiến Sun Woo sửng sốt.

“Nói thật đi, cậu còn sống được bao lâu nữa?”

“Hả?”

Phản ứng của Sun Woo càng khiến Kang Jin Wook chắc chắn rằng thông tin mà hắn nhận được là chính xác. Trước khi đến công ty, hắn đã cùng một thư ký khác đến bệnh viện nơi Sun Woo từng điều trị. Bác sĩ phụ trách của Sun Woo đã được thông báo trước để đợi sẵn từ sớm. Dù bị tên Kang Jin Wook đe dọa và dụ dỗ, bác sĩ vẫn kiên quyết giữ bí mật y tế và quyết không để lộ thông tin của bệnh nhân.

Ngay cả khi bị hắn dùng pheromone của một alpha cực mạnh để áp đảo, nhưng vẫn không bị ảnh hưởng nhiều vì bác sĩ là beta, chỉ cảm thấy hơi bị đe dọa. Cuối cùng, phó giám đốc Kang phải dùng đến biện pháp cuối cùng.

“Cậu ta chỉ còn sống được hai tháng thôi đúng không?”

Khoảnh khắc đó, bác sĩ rất ngạc nhiên, và Kang Jin Wook đã chú ý điều đó. Lần này cũng vậy, Sun Woo mở to mắt ngạc nhiên khi nghe đến “hai tháng”. Phản ứng đó rõ ràng cho thấy cậu đang che giấu một bí mật lớn.

“Gì chứ? Cậu thật sự chỉ còn sống được hai tháng nữa sao?”

Kang Jin Wook gặng hỏi. Ánh mắt Sun Woo dao động không ngừng. Nhưng trong lòng lại đang suy tính.

“Đây rồi! Cơ hội đây chứ đâu!”

Trong đầu Sun Woo lóe lên ý tưởng về cách rời khỏi đây an toàn mà không phải đối đầu với tên phó giám đốc này.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo