Hai người cứ đứng lặng lẽ hút thuốc. Điếu thuốc trên tay Kwon Hyung Do cháy gần tàn trước cả điếu của Ye Jin, anh chợt bâng quơ lên tiếng.
“Này.”
Ye Jin, đang khẽ co người vì lạnh đến tê mấy đầu ngón tay, quay sang nhìn Kwon Hyung Do. Đáp lại tiếng gọi bất ngờ, Kwon Hyung Do lại chẳng nói gì ngay mà chỉ im lặng. Anh nuốt nước bọt khan, ánh mắt chậm rãi lướt trên gương mặt Ye Jin, rồi dừng lại nơi đôi mi trĩu nặng vì mệt mỏi. Gương mặt phờ phạc ấy là gương mặt của một mỹ nhân mong manh, yếu đuối.
“Trời còn chưa sáng hẳn, đi xem phim đi.”
“…….”
“Tiếc là lát nữa lại phải quay về cái chỗ sặc mùi phân ngựa ấy rồi.”
Kwon Hyung Do nói thêm một câu, nghe như thể đang kiếm cớ.
Khác hẳn mọi lần, anh im lặng chờ Ye Jin đáp lời.
Điếu thuốc trên tay Ye Jin vẫn còn dài. Hút hết điếu đó, cậu lại rút ra một điếu khác. Kwon Hyung Do mím môi, chìa bật lửa cho cậu.
“…….”
Ye Jin nhả khói thuốc, hòa cùng tiếng thở dài không biết đã là lần thứ mấy, vẻ mặt hoàn toàn khó đoán. Rốt cuộc cậu ta đang nghĩ gì cơ chứ.
Không chỉ Kwon Hyung Do, mà chính Ye Jin cũng không hiểu nổi chính mình nữa. Mình đang làm gì với Kwon Hyung Do thế này, và mình muốn làm gì tiếp theo đây.
Giờ chỉ thấy kiệt sức thôi, hôm nay thật sự không muốn phải gồng mình tranh cãi hay chống cự bất cứ điều gì. Sức cùng lực kiệt rồi. Người thì ê ẩm sau đợt trị liệu, đầu óc thì cứ lơ mơ, nặng trịch.
Phim ảnh… Lâu lắm rồi mình chưa xem. Lần cuối là khi nào nhỉ. Đã có lúc mình mê xem phim lắm chứ. Ừ, cũng từng có một thời như thế.
Rít một hơi sâu đến tận đầu lọc, Ye Jin búng điếu thuốc đi rồi lặng lẽ gật đầu.
Khóe môi Kwon Hyung Do chực nhếch lên thành nụ cười. Nhưng anh vội hắng giọng, cố làm ra vẻ nghiêm nghị, khiến nụ cười lại tắt ngấm, chỉ còn là một đường môi hơi gượng gạo.
“Đi đâu chứ? Giờ này rạp chiếu phim còn chưa mở cửa mà.”
Chẳng biết có phải do còn ngái ngủ hay vừa mới hạ sốt mà trông Ye Jin có vẻ hiền hẳn đi. Đôi má bầu bĩnh hơi húp lên dù chỉ ngủ chứ chẳng ăn uống gì, càng khiến cậu trông mềm mại hơn.
Kwon Hyung Do tự tin dẫn đường.
“Rạp chiếu phim cái nỗi gì. Tôi mà lại dẫn cậu đến mấy chỗ đấy à.”
Mấy chỗ đấy ư. Nghĩ đến những nơi Kwon Hyung Do từng lôi mình đến – toàn nhà nghỉ, bệnh viện, Trevi C.C – Ye Jin không khỏi thấy bất an.
***
Ye Jin bật cười khẩy trước cảnh tượng bày ra trước mắt.
“Quán ăn Trung Quốc? Bảo tôi xem phim bằng TV à? Hay là tiếc tiền?”
“Tiền thì thiếu gì, bao cả rạp còn được.”
“Đi cái xe nát thế mà còn sĩ.”
Ye Jin lầm bẩm với giọng như đang hờn dỗi.
Mặc kệ cậu nói gì, Kwon Hyung Do vẫn nắm chặt cánh tay Ye Jin, đập ầm ầm vào cửa quán đang đóng kín. Không lâu sau, một người đàn ông trung niên đeo kính râm đen mở cửa bước ra.
“Ấy dà, giám đốc Kwon. Tôi đã nói ngài cứ ghé lúc nào cũng được, nhưng giờ này thì hơi quá đáng đấy.”
“Hay để ba giờ sáng tôi quay lại nhé? Biết thừa giờ này ông dậy rồi còn bày đặt. Có phim không?”
Kwon Hyung Do vén tấm rèm hạt nhiều màu sắc rồi bước vào. Ye Jin bất giác đi theo sau anh. Giấy dán tường màu xanh lục nhạt loang lổ vết dầu mỡ, trên bàn tròn là chiếc đĩa sứt vành còn sót lại ít lạc rang cay có vẻ là của người đàn ông ban nãy, bên cạnh là tờ báo với dòng tít in đậm: ‘Hàn Quốc giành quyền đăng cai World Cup thành công!’
“Có những phim gì?”
Đi sau lưng Kwon Hyung Do, Ye Jin men theo cầu thang gỗ vừa dốc vừa hẹp. Nhìn tấm lưng to lớn của Kwon Hyung Do có vẻ hơi vướng víu khi leo lên những bậc thang chật chội, Ye Jin bất giác thấy tức cười, vội mím môi để không bật ra tiếng.
Người đàn ông vừa đi trước Kwon Hyung Do vừa kể tên vài bộ phim.
“Không phải phim mới nhất à?”
“Là bản lậu mà ngài. Bản đầy đủ, không cắt xén.”
“Có cảnh nóng không?”
“Này. Tôi không xem phim người lớn với anh đâu đấy.”
Nghe lỏm được cuộc nói chuyện của hai người phía trước, sắc mặt Ye Jin tối sầm đi. Thấy vậy, Kwon Hyung Do chỉ ngoảnh đầu lại, liếc mắt nhìn xuống cậu rồi cười nhăn nhở.
“Có phim nào cực kỳ nóng bỏng không?”
“…Tôi về đây.”
Ngay cả chính cậu cũng nhận ra giọng điệu vừa hờn dỗi vừa mè nheo của mình, nói xong chính Ye Jin cũng thấy ngượng.
Kwon Hyung Do nhìn Ye Jin, thấy cậu nói về nhưng vẫn đứng ì tại chỗ, không xuống cũng chẳng lên, bèn tặc lưỡi.
“Xem phim nghệ thuật, được chưa? Phim nghệẹẹẹ thuật.”
Kwon Hyung Do cố tình kéo dài giọng đầy mỉa mai.
Ye Jin, đang đứng lúng túng, cuối cùng cũng bước vào căn gác xép nhỏ trên tầng ba. Kwon Hyung Do thì gần như phải gập đôi người mới lách vào được.
Căn phòng tối om, không có lấy một ô cửa sổ. Người đàn ông thành thạo nối đầu máy video với máy chiếu. Xong đâu đấy, ông ta kéo tấm vải mộc màu trắng buộc sẵn trên trần nhà xuống tận sàn. Hình ảnh chiếu lên tấm vải, biến nơi này thành một rạp chiếu phim tạm bợ chỉ trong nháy mắt.
“Nếu không thích chỗ này thì lần sau bao rạp xem.”
Bao rạp cái nỗi gì chứ. Có gì mà phải làm quá lên vậy.
Ye Jin cười khẩy. Cậu co chân lại, vòng tay ôm lấy gối.
Phải tỏ ra bất cần thì chuyện này mới bớt kỳ cục. Dù gì thì đây cũng là lần xem phim đầu tiên của mình sau bao nhiêu năm.
“Lúc về nhớ trả tiền đấy nhé. Tôi không thể lần nào cũng chiếu không công thế này được. Băng mòn hết cả mất.”
“Biết rồi, biến đi.”
Người đàn ông lẩm bẩm chửi gì đó nhắm vào Kwon Hyung Do. Nghe như tiếng nước ngoài.
“Ông ta nói gì thế?”
“Ai biết. Chắc là chửi thề. Kiểu thằng khốn, hay chó chết gì đó.”
Kwon Hyung Do cũng không biết thật.
Ye Jin khẽ “hừm” một tiếng, cố nén nụ cười đang chực bật ra.
Tựa phim hiện lên. Tiếng rè rè đặc trưng của máy chiếu cũ, tiếng phim nhựa chạy sèn sẹt khe khẽ vang lên.
Khi bộ phim chiếu được khoảng nửa, Ye Jin không thể tin nổi Kwon Hyung Do lại chọn một bộ phim thế này, cậu không nhịn được bèn hỏi.
“Phim này anh chọn à?”
“Tôi mà chọn cái này á? Chả hiểu nó lảm nhảm cái gì.”
Kwon Hyung Do ngáp một cái rõ to. Nhưng anh không ngủ gật, cũng không làm phiền Ye Jin.
Thực ra, Ye Jin cũng không hợp gu phim kiểu này lắm. Vậy mà cậu lại không thể rời mắt khỏi màn hình một giây nào.
Cậu dần bị cuốn đi… cứ như thể đang lạc bước vào một cõi khác. Có lẽ chính cảm giác này khiến người ta tìm đến phim ảnh. Và cũng chính nó đã khiến cậu từng yêu thích phim đến thế. Dù việc cạnh tranh cũng có lúc vui, nhưng thường thì quá mệt mỏi. Giờ đây… cậu chỉ muốn dùng phim ảnh để trốn đi. Trốn vào một thế giới khác, nơi chỉ có giai điệu và hình ảnh bao phủ…
Không biết là do cậu thiếp đi một lúc rồi tỉnh lại, hay chỉ đơn giản là lơ đãng trong giây lát mà cảnh phim đã thay đổi. Ye Jin chậm rãi chớp mắt, khẽ nhếch môi cười. Ấm áp quá.
Ye Jin tự hỏi tại sao căn gác xép rõ ràng không có hệ thống sưởi này lại ấm đến thế, nhưng cậu lại chẳng muốn rời đi chút nào. Dù vậy, vì muốn biết lý do của sự ấm áp này, cậu vẫn quay đầu lại.
Áo khoác của Kwon Hyung Do đang đắp trên vai cậu. Không chỉ vậy, khoảng cách mà cậu cố tình giữ lấy đã chẳng còn ý nghĩa gì, cậu và Kwon Hyung Do đang ngồi sát rạt vào nhau.
“A….”
Cánh tay tựa hung khí của Kwon Hyung Do và bàn tay thực sự chẳng khác nào hung khí của anh đang ở ngay sát bên cạnh, Ye Jin cứng người nhưng không hề lùi ra.
Là vì hơi ấm. Vì cơ thể Kwon Hyung Do ấm áp, còn ở đây thì lạnh lẽo….
Vừa nghĩ vậy, Ye Jin vừa nhìn chăm chăm vào bàn tay Kwon Hyung Do, một bên má cậu được ánh sáng từ màn hình hắt vào trông trắng bệch.
Kwon Hyung Do đang khoanh tay, gục đầu ngủ gật. Kwon Hyung Do gục đầu ngủ gật, hai tay khoanh trước ngực. Khi Ye Jin nghĩ về việc chính những ngón tay đang đặt trên cánh tay tên kia đã từng xâm nhập, giày vò cơ thể mình, cậu thấy chúng thật xa lạ. Chúng không còn là một phần của Kwon Hyung Do nữa, mà như một công cụ độc lập. Chính công cụ đó đã túm lấy cậu, xô đẩy cậu, đánh đập cậu, rồi ép cậu đến trước Clover trước khi làm nhục cậu. Đúng vậy, chúng chỉ là hung khí mà thôi.
Gương mặt nghiêng đang ngủ say không hề có dấu hiệu tỉnh giấc. Dáng vẻ lúc ngủ của anh trông bình thường đến lạ. Có lẽ anh đã thức trắng cả đêm. Dù sao cũng chẳng phải gu phim của mình, Ye Jin rời mắt khỏi màn hình, quay hẳn người sang quan sát gương mặt nghiêng của Kwon Hyung Do.
Gương mặt đang nhắm mắt ngậm miệng ấy lại có những đường nét tinh tế đến bất ngờ. Hàng mi khá dài, và đôi môi với khóe miệng hơi lệch, dù không hoàn hảo cân đối nhưng lại đẹp một cách lạ lùng…. Vùng dưới mắt và gò má hõm sâu tạo nên những mảng sáng tối rõ rệt trên khuôn mặt, khiến hình ảnh phản chiếu dưới ánh sáng từ màn hình trông càng thêm kịch tính.
“…Làm côn đồ thì thật phí phạm.”
Ye Jin lẩm bẩm một mình.
Hạ tầm mắt xuống một chút, cậu lại thấy bàn tay chai sạn đầy sẹo kia.
Bàn tay đã xâm phạm và hành hạ mình, đã bóc kẹo cho mình, đã thô bạo lau mặt cho mình, đã lôi mình đến bệnh viện, một bàn tay vô cùng tùy tiện. Giống hệt chủ nhân của nó, vừa đáng ghét vừa khó đoán… lại nóng bỏng đến mức không thể chịu đựng nổi….
Ye Jin cắn chặt môi, nhích người sang một bên.
Cậu lại dán mắt vào màn hình, nhưng chẳng có gì lọt vào tai hay vào đầu nữa.
“…….”
Rõ ràng không phải cảnh phim gì đáng khóc, nhưng má Ye Jin lại bắt đầu ướt đẫm. Có lẽ bản thân cậu thực sự hỏng mất rồi. Ye Jin không buồn lau má, cứ thế co người lại, ngây dại.
Một lúc sau, Kwon Hyung Do mở mắt.
Anh lặng lẽ quay đầu sang bên.
Ye Jin đang khóc không thành tiếng.
Giống như Ye Jin không lau nước mắt, Kwon Hyung Do cũng chẳng đưa tay lau cho cậu. Anh thậm chí không hề có ý định đó, chỉ lặng lẽ nhìn cậu một lúc lâu.
Chọn nhầm phim mất rồi. Đáng lẽ phải chọn phim nào đập phá chém giết tưng bừng mới phải. Hình như anh đã nghĩ thế.