Phim tan cũng lâu rồi mà chả thấy hai người xuống, ông chủ tiệm ăn Trung Quốc kiêm luôn chủ phòng chiếu lậu đành phải lặn lội lên tầng. Hai người họ đang ngồi sát rạt, vai kề vai, gà gật ngủ thiếp đi, đầu chỉ chực dựa vào nhau.
“Đập cửa muốn sập đến nơi rồi! Đúng là cái lũ mù tịt nghệ thuật, làm điện ảnh nước nhà ra nông nỗi này đây cơ chứ!”
Đúng là lời huênh hoang trơ trẽn của một kẻ chuyên kiếm chác bằng băng đĩa lậu.
Vừa ra khỏi tiệm ăn Trung Quốc, Kwon Hyung Do vươn vai, ngáp một cái rõ dài.
“Ha, vui thật đấy.”
Rồi anh tỉnh bơ phịa chuyện.
Ye Jin cũng không nhịn được, lấy tay che miệng ngáp nhẹ một cái. Bắt gặp cảnh đó, Kwon Hyung Do cười khoái trá.
“Xem ra gu nghệ thuật của cậu cũng xoàng thôi nhỉ.”
Như thể mừng rỡ vì tìm được điểm chung, Kwon Hyung Do liền sấn tới định bá vai Ye Jin.
Tuy nhiên, dù vẫn còn đang lơ mơ ngái ngủ, Ye Jin lại phản ứng tức thì, giật nảy mình lùi lại như chạm phải lửa.
Khoảng cách giữa họ tức thì bị lấp đầy bởi sự im lặng đầy ngượng ngập.
“Sao thế? Giận vì tôi chỉ dẫn cậu đến cái phòng chiếu lậu này thôi hả?”
Kwon Hyung Do tủm tỉm cười hỏi.
Giận dỗi cái nỗi gì chứ. Ngay từ đầu mình đã chẳng trông mong Kwon Hyung Do dẫn mình đến chỗ nào tử tế rồi. Trái lại, nếu anh ta đột nhiên chở mình tuốt lên Seoul, đến một quán tonkatsu nhìn ra Namsan thì mới đúng là sến súa đến kinh tởm ấy. Thật không ngờ ở cái chốn khỉ ho cò gáy này lại có một phòng chiếu xập xệ thế này, đúng là đáng kinh ngạc thật…
Vốn dĩ việc rời khỏi đây đã là chuyện không tưởng rồi. Anh ta làm sao mà đưa mình ra khỏi cái vùng quê hẻo lánh này được cơ chứ. Không đời nào mình lại lơ là cảnh giác dù chỉ một li một tí.
Từ Colosseum vào thị trấn mất 30 phút, vào thành phố thì ngót nghét cả tiếng. Đi xa đến thế mà cũng chẳng có lấy một cái rạp chiếu phim nào ra hồn. Bảo là xem phim ở nơi không có rạp, hóa ra là xem ở một chỗ tồi tàn thế này. Có lẽ ở cái khu này, ngoài trò đua ngựa bất hợp pháp ra thì đây được xem là hình thức giải trí hoành tráng nhất quả đất rồi. Cái nơi trông có vẻ tử tế nhất. Không phải nơi người ta đánh đập nhau, cũng chẳng phải chỗ làm tình, mà lại được chính Kwon Hyung Do dẫn đến đây.
Tại sao anh ta lại làm vậy? Định an ủi mình? Hay là cổ vũ mình? Thật nực cười, hoàn toàn không phải kiểu của anh ta. Kwon Hyung Do mà đi an ủi ai đó sao? Kwon Hyung Do mà lại biết động viên người khác à? Không thể tin được.
Vậy thì tại sao chứ…? Kwon Hyung Do, rốt cuộc anh đang tính toán cái gì vậy…
Không. Rốt cuộc anh muốn làm gì tôi…? Anh định giở trò gì với tôi đây?
“…Tiền vé với tiền viện phí cứ ghi nợ cho tôi. Sau này tôi trả hết.”
Ye Jin chần chừ lùi lại, dường như muốn thoát khỏi một linh cảm khó tả – vừa bất an, vừa khó chịu như kim châm – đang len lỏi trong lòng. Kwon Hyung Do dán chặt mắt vào cậu, cái nhìn săm soi như muốn nuốt trọn mọi thứ từ bàn tay đến gương mặt Ye Jin. Sau một thoáng đảo mắt liên tục, Ye Jin đột ngột xoay người, bước vội đi như thể đang chạy trốn.
Dù sao thì cứ phóng xe đuổi theo là tóm được ngay thôi. À không, cần quái gì xe cộ. Bắt kịp cái dáng đi mệt lử của Ye Jin còn dễ hơn trở bàn tay.
Thế nhưng, Kwon Hyung Do chỉ cau mày nhìn theo bóng lưng Ye Jin đang xa dần rồi lại cúi xuống nhìn bàn tay mình.
Hồi tưởng về cặp đùi gợi cảm từng vừa vặn trong tay anh, hình ảnh đôi chân có phần mảnh khảnh hiện tại, cảm giác vuột mất khi cậu giật ra, cùng với nét mặt khó hiểu lúc nãy – vừa như cự tuyệt lại vừa như không – tất cả những ấn tượng đó trộn lẫn vào nhau, phức tạp và mơ hồ, rồi nhạt dần đi dưới ánh ban mai.
***
Colosseum bước vào kỳ nghỉ đông khắc nghiệt, guồng công việc của Kwon Hyung Do cũng bắt đầu tăng tốc ngấm ngầm. Kế hoạch của anh là phải kết thúc mọi chuyện trước khi nơi này mở cửa trở lại vào năm sau, dọn dẹp sạch sẽ cái chốn nhếch nhác và cầm chắc thua lỗ trong tương lai này.
Kế hoạch kinh doanh đầy táo bạo của Kwon Hyung Do đã thuyết phục được cả Chủ tịch Choi, và việc đóng cửa Colosseum xem như đã được định đoạt. Các Jockey sẽ được điều chuyển đến những nơi hữu dụng hơn tùy theo thành tích của mỗi người, nhưng vị trí huấn luyện viên cho cậu ấm nhà Chủ tịch Choi thì chỉ có một suất duy nhất. Vậy thì chín người còn lại hoặc là sẽ phải đi làm công việc phá dỡ thuê, hoặc làm chân sai vặt ở casino, hoặc bị đẩy tới bến cảng làm cái công việc pha chế rượu vodka giả đến mòn cả xương khớp.
Chủ tịch Choi thừa hiểu quyết định này là vì lợi nhuận, ông vẫn chất vấn tại sao Kwon Hyung Do lại tự ý thêm thắt những việc ngoài kế hoạch. Khác hẳn với vẻ nhanh nhẩu thường thấy, lần này Kwon Hyung Do chỉ gãi má rồi trả lời cụt lủn: “Cứ bỏ hết đi thôi ạ.”
Điều Chủ tịch Choi muốn biết hẳn là lý do thực sự đằng sau, nhưng ngay cả chính anh cũng thấy cái lý do rằng chỉ đơn giản là đám người ở đây đứa nào cũng ngứa mắt và phiền phức thực sự không phải là một lý do chính đáng cho lắm. Bọn họ cũng đâu có làm hại gì đến mình, vậy mà chẳng hiểu từ lúc nào, Kwon Hyung Do lại thấy cái nơi này cực kỳ khó chịu. Anh không ưa nổi nó và chỉ muốn dọn dẹp sạch sành sanh tất cả.
Sự thay đổi kế hoạch khó giải thích này không chỉ dừng lại ở đó. Kwon Hyung Do đã âm thầm thu hồi toàn bộ catalog của các Jockey mà không cho lão tổng quản hay biết. Dù cho đám VVIP có la ó phản đối, anh thừa biết rằng những kẻ sống quá sung sướng đó rồi cũng sẽ nhanh chóng quên béng đi cái thú vui này và tìm đến những trò tiêu khiển khác mà thôi.
Anh biết tỏng điều đó.
“Phần đất còn lại thì móc nối với lão thị trưởng, quy hoạch thành đặc khu ngựa rồi đổi thành trường đua tư nhân, hoặc là san phẳng hết rồi tái phát triển… A, địt mẹ. Chờ chút đã.”
Kwon Hyung Do hơi nhấc điện thoại khỏi má, xoay người vụt một cái vào đầu Woo Cheol Yong.
“Im mồm chút coi. Hả?”
Tới Seoul, trước khi vào văn phòng Giám đốc Ma, Kwon Hyung Do liếc nhìn Woo Cheol Yong đang rên rỉ ư ử. Một chân và một tay đều bó bột trắng xóa, trông cử động rõ là khó khăn. Nhưng Kwon Hyung Do thì lại cho rằng đó chỉ là trò ăn vạ.
Anh nghe phong thanh rằng do bị đập gãy quá nát, xương của Woo Cheol Yong sẽ cần rất nhiều thời gian mới có hy vọng lành lại, và khả năng bình phục hoàn toàn là rất thấp. Kwon Hyung Do quyết định tạm giấu chuyện này, e rằng Woo Cheol Yong sẽ mè nheo khóc lóc hoặc hành động quẫn trí như một con thú bị dồn vào chân tường. Dù vậy, việc anh ta biết chuyện này bằng cách nào thực sự cũng chẳng ảnh hưởng gì tới anh.
“Mấy chị gái ở đó đối xử tốt chứ?”
Woo Cheol Yong hiện đang phải tá túc trong cái nhà kho của một quán bar tâm sự do bạn của Madam Joo điều hành. Anh ta làm chân sai vặt kiêm luôn kẻ moi tin tức cho Kwon Hyung Do ở đó. Dù thừa biết Kwon Hyung Do chỉ hỏi cho có lệ chứ chẳng thèm đợi câu trả lời, Woo Cheol Yong vẫn cười hề hề nịnh bợ, gật đầu lia lịa.
Đúng như dự đoán, Kwon Hyung Do chẳng thèm để tâm lấy một giây, cứ thế mở cửa xe bước ra.
Chẳng thèm dặn dò một câu phải ngồi yên hay đừng làm gì ngu xuẩn, anh cứ thế bỏ mặc Woo Cheol Yong trong xe rồi đi thẳng một mạch lên văn phòng. Vừa bước vào cửa đã bị làn khói thuốc dày đặc phả thẳng vào mặt. Đám côn đồ lúc cửa bật mở còn đang mang vẻ mặt kiểu ‘Thằng chó nào đấy?’, nhưng vừa thấy Kwon Hyung Do đã vội bật dậy, cúi gập người 90 độ.
“Anh đã vất vả rồi ạ!”
Tên côn đồ mặt mũi còn non choẹt, rõ ràng là lính mới tò te, cũng luống cuống chào theo.
Thằng nhóc lính mới tuy chưa từng thấy mặt Kwon Hyung Do, nhưng cũng đoán ra ngay đó là nhân vật huyền thoại được đám đàn anh tung hô. Lý do là vì cái hình xăm móc câu đặc trưng lộ ra ngay lúc Kwon Hyung-do khó chịu nhăn mặt vì không khí ngột ngạt vì mùi khói thuốc cũ, hơi nóng từ máy sưởi và mùi mồ hôi đàn ông rồi cởi áo khoác. Hình xăm tựa đầu cần cẩu khổng lồ đó chính là bằng chứng sống cho những chiến tích lẫy lừng mà đám đàn anh vẫn thường khoác lác kể lại.
Phớt lờ ánh mắt tròn xoe đang dán chặt vào mình, Kwon Hyung Do hỏi tên đàn em của Giám đốc Ma mà anh có quen mặt.
“Giám đốc Ma đâu rồi?”
“Dạ, ngài ấy đang ra ngoài ạ!”
“Đi cả ngày hôm nay à?”
“Vâng ạ! Ngài ấy bảo là đến trụ sở chính ạ!”
Kwon Hyung Do tặc lưỡi. Đi lệch mẹ nó hướng rồi.
Bảo là trụ sở chính thì chắc mẩm là mò đến chỗ Chủ tịch Choi rồi. Kể từ lúc mình thăng tiến vùn vụt, lão Giám đốc Ma cứ cuống cả lên, hễ có chuyện gì là lại tót ngay đến chỗ chủ tịch như chó bị dí lửa vào đít.
Còn nếu không phải mò đến chỗ Chủ tịch Choi, thì đích đến chỉ có một nơi duy nhất mà thôi.
“Đến gặp Chủ tịch à?”
“Dạ không phải ạ. Ngài ấy bảo là đi gặp Giám đốc Im ạ.”
Đúng như mình đoán phóc.
“Hai người đó thân thiết với nhau lắm à?”
Kwon Hyung Do hỏi, vờ như chẳng biết gì về mấy tấm ảnh kia.
“Chỉ là… cũng khá thân thiết thôi ạ.”
Nghe cái giọng trả lời ấp a ấp úng, Kwon Hyung Do nhếch mép cười khẩy.
Vừa bâng quơ nghịch cái gạt tàn đầy ắp đầu mẩu thuốc lá, Kwon Hyung Do vừa trêu tức tên thuộc hạ. Như con rắn đang lè lưỡi qua kẽ răng, anh tặc lưỡi “ts, ts”.
“Khoan đã, sao chuyện đại ca mày đi đâu mà mày lại nói toẹt ra nhanh thế? Hửm?”
Đúng là cái loại thích gây sự vớ vẩn. Tên thuộc hạ vừa phải khai báo lịch trình của sếp cho Kwon Hyung Do tức tối rủa thầm. Cái thằng khốn nạn này. Bộ im lặng thì yên thân chắc? Người ta là sếp bự cấp cao hỏi mà. Đằng nào không đáp thì cũng bị nó kiếm cớ gây sự thôi.
Kwon Hyung Do, cái người mà dù có nhận được câu trả lời hay không thì cũng sẽ kiếm chuyện, lại lượn lờ quanh chỗ ngồi của Giám đốc Ma. Có thể cảm nhận rõ bầu không khí tức thì trở nên căng thẳng hơn hẳn.
“Ồ. Chỗ ngồi sạch sẽ gớm nhỉ.”
Trên bàn làm việc của Giám đốc Ma có một cái la bàn cũ kỹ và một chiếc kính viễn vọng loại nhỏ. Nghe đồn trước khi vào tù, lão ta từng có thời gian lênh đênh trên thuyền để bỏ trốn thì phải. Chắc là đã lên tàu ở bến cảng Incheon hồi đó rồi. Đến cái tuổi này chắc nhớ quê lắm đây, có lẽ nên tiễn lão lên thuyền thêm lần nữa thôi. Kwon Hyung Do cười một cách đầy ẩn ý thâm hiểm.
Tận hưởng trọn vẹn cái bầu không khí căng như dây đàn đó, Kwon Hyung Do thong thả rời khỏi văn phòng.
“Vất vả cho mấy đứa rồi nhé.”
Dù trong đám đó có nhiều kẻ lớn tuổi hơn Kwon Hyung Do, nhưng tất cả bọn họ đều răm rắp cúi gập người 90 độ chào cho đến khi bóng anh khuất hẳn sau cánh cửa.
Giờ thì cái tin mình mò đến đây thể nào cũng tới tai lão Giám đốc Ma cho mà xem. Chắc lão tức sôi máu lên ấy nhỉ. Ai bảo tự tiện xông vào nhà lúc chủ đi vắng làm cái quái gì cơ chứ.
Kwon Hyung Do ung dung bước xuống cầu thang. Trong xe lúc đó, Woo Cheol Yong đang vừa rên rỉ vừa loay hoay, cố gắng gỡ cái dây an toàn đang ghì chặt lấy cơ thể.
“Tao bẻ luôn cả tay mày để làm cảnh hay sao. Đừng có cố quá rồi lại són mẹ ra đấy, ngồi yên đấy coi.”
“…Tôi có định bỏ trốn đâu ạ.”
“Thằng này láo nhỉ, tao nhìn rõ mồn một thế kia mà vẫn còn giở trò à. Này. Mày bảo nhà mày ở đâu ấy nhỉ?”
Woo Cheol Yong tròn mắt ngạc nhiên rồi lắp ba lắp bắp nói ra địa chỉ. Đó là một địa chỉ loanh quanh khu vực có Colosseum. Kwon Hyung Do lại tặc lưỡi.
“Đùa tao đấy à? Mày còn có cái ổ chuột ở Seoul nữa cơ mà.”
“……”
Woo Cheol Yong, vốn đinh ninh Kwon Hyung Do không thể nào biết được cả chuyện đó, chỉ còn biết buồn bã mím chặt môi.
Kwon Hyung Do ấn mạnh vào lớp bột bó trên tay Woo Cheol Yong. Mãi đến khi lớp thạch cao cứng ngắc phát ra tiếng rạn nứt khe khẽ, Woo Cheol Yong mới hoảng hồn lí nhí khai ra địa chỉ thật. Ấm ức muốn chết đi được vì rõ ràng cái tên này đã biết tỏng rồi mà vẫn còn cố tình vặn hỏi.
Trút giận được phần nào vì chuyến đi tìm Giám đốc Ma thành công cốc, Kwon Hyung Do lái xe về phía nhà của Woo Cheol Yong. Nghe đồn bánh cá bán ở khu đó nhân đầy ụ lại ngon có tiếng. Tiện thể ghé qua mua một ít luôn. Anh không hài lòng vì dạo này Ye Jin gầy đi trông thấy. Dân thể thao mà sao lại ăn uống kém thế cơ chứ.
Phải tẩm bổ cho cậu ta bằng thứ này thứ nọ, cho ăn chút đồ ấm nóng thì có lẽ cũng bớt co ro co rúm như chó con mắc mưa đi chăng…
Aizz, địt mẹ. Nghĩ đến đấy lại thấy tụt cả hứng. Tâm trạng tự dưng cũng tệ đi hẳn. Kwon Hyung Do bẻ lái một cách đầy thô bạo. Bị lực quán tính đẩy dúi người về phía cửa xe, Woo Cheol Yong chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn “Ự… ự…”.