Ye Jin bĩu môi, tay cầm chổi quét sàn mà đầu óc để đâu đâu. Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngô đúng tuổi của cậu, lòng Bbang lại thoáng chút bồn chồn.
“Chú à….”
Ye Jin cất giọng hờn dỗi.
“Chú bảo tôi đi tin một thằng côn đồ hả? Tôi rảnh lắm chắc? Chính chú bảo đừng dính dáng tình cảm cơ mà, giờ lại kêu tôi tin tưởng là sao?”
“Ừm.”
“Mà nghe đâu, tên đó sắp lấy vợ đấy.”
“Thật hả?”
Bị hỏi vặn lại, Ye Jin trợn mắt nhìn Bbang.
“Trời mới biết! Tôi có hỏi hắn đâu mà biết? Chắc cứ thế mà làm thôi chứ sao. Tôi với Kwon Hyung Do có là cái thá gì đâu mà hỏi han mấy chuyện đó.”
Vừa quay lưng đi, cơn giận dường như vẫn còn âm ỉ, Ye Jin lại xổ một tràng vào mặt Bbang.
“Tôi á hả, tôi không phải thú cưng để người ta buồn thì lôi ra chơi, cũng chẳng phải cái lỗ để người ta đi công tác thiếu thốn thì chọc vào giải khuây. Chỗ dựa đáng tin cậy á? Tôi đếch cần. Tôi sẽ biến khỏi đây thật nhanh, không bao giờ quay đầu lại nhìn.”
Sao cậu lại nổi giận như vậy? Vì gánh nặng nợ nần không biết đến bao giờ mới trả xong, dù lòng đầy tham vọng? Hay vì phải dựa dẫm vào Kwon Hyung Do, một chỗ dựa đầy rủi ro mà cậu không thể chối bỏ?
Ye Jin hít một hơi thật sâu, cố nén cơn giận xuống.
“Cả chú cũng vậy… sau này ra đường có gặp, tôi cũng coi như không quen không biết mà đi qua thôi.”
“Ye Jin à.”
“Aiss, chú gọi lắm thế!” Ye Jin bực bội dậm chân bình bịch.
Bbang lại tỏ ra bình tĩnh và chững chạc đến lạ.
“Chuyện khác tôi không biết, nhưng cậu cứ giữ lấy lời đó đi. Cái lời mà bảo dù gặp ngoài đường cũng vờ như không quen ấy.”
“……”
Ye Jin thoáng chút bối rối, rồi lại lườm Bbang một cái cháy má, nhưng cuối cùng vẫn quay lưng bỏ đi.
Bực mình thật. Chắc tại cái tiết trời ẩm ương giao mùa này đây.
Trên đường về căn phòng mà Kwon Hyung Do chuẩn bị cho, Ye Jin vừa đi vừa đăm chiêu. Đây là thói quen mới có dạo gần đây. À không, nói đúng hơn là cậu đang cố tập cho mình cái thói quen này.
Phải học cách kiểm soát cơn nóng giận. Lỡ có bùng nổ, phải tự vấn xem nguyên do là gì. Nếu có lý do hợp lý thì thôi, coi như ngày đó vẫn ổn. Còn không, thì biết là mình lại ‘lên cơn’ rồi, lần tới phải cố giữ bình tĩnh hơn.
Đại loại là thế.
Gần hai tuần trôi qua, và cho đến giờ, Ye Jin tự nhận thấy hầu hết những lần cậu mất kiểm soát đều có nguyên nhân hợp lý. Đơn giản vì chúng thường bắt nguồn từ suy nghĩ: ‘Tôi đâu có lỗi, là tại bọn kia gây sự trước.’
‘Nhưng mà chú Bbang thì đâu có thế.’
Ye Jin nguôi giận, ngẫm lại chuyện với Bbang.
Mấy lời đó của chú Bbang cũng chỉ xuất phát từ sự quan tâm thôi. Nếu đến lời gan ruột như vậy mà cũng không tiếp thu, thì đúng là một đứa trẻ to xác mà đầu óc non nớt. Cứ giữ cái thói này rồi cũng sẽ trở thành kẻ ích kỷ chỉ biết đến mình như Kwon Hyung Do mất. Nghĩ đến đó, Ye Jin không kìm được mà rùng mình.
‘Lúc nãy mình tức cái gì ấy nhỉ, rối mù cả lên….’
Vì lời khuyên coi Kwon Hyung Do như một cơ hội à? Giờ nghĩ lại thì chuyện này cũng chẳng đáng để bực mình nữa. Cậu còn từng bị gọi là cái lỗ chuyên dụng hay thằng điếm của riêng Kwon Hyung Do cơ mà, nên cỡ này thì ăn nhằm gì.
Vậy thì….
Ye Jin cứ mải mê nghĩ ngợi suốt quãng đường về. Cậu đắm chìm trong dòng suy nghĩ đến mức không hề nhận ra chiếc xe hơi đang đậu trước nhà nghỉ, cũng chẳng thấy Joo Madam khoác áo lông thú đang đứng ngay cạnh đó.
Joo Madam nhìn cậu trai xinh đẹp đang cau mày, mím môi đăm chiêu suy nghĩ mà cười hớn hở. Có vẻ cô cũng thuộc tuýp người thích ngắm cái đẹp trẻ trung cho vui mắt thôi, chẳng dính dáng gì đến yêu đương trai gái hết. Cô giơ tay định vẫy chào thật tươi, nhưng Ye Jin cứ thế đi lướt qua. Đời Joo Madam làm gì có chuyện bị người ta lơ đẹp thế này, nên cô liền níu tay cậu lại.
“Cưng à!”
Ye Jin giật bắn cả mình. Vội quay lại, cậu thấy Joo Madam vốn đã cao, nay lại đi giày cao gót nên trông gần ngang tầm mắt mình.
“Nghĩ gì mà nhập tâm đến độ chị đứng sờ sờ đây cũng không thấy thế hả? Nhan sắc của chị tệ đến nỗi nào mà em dám bơ đẹp thế kia.”
“A….”
Ye Jin chớp mắt liên tục, vội vàng cúi đầu chào. Cái dáng cúi gập người rồi thẳng dậy trông chuyên nghiệp ra phết, có bỏ nghề cũ đi tiếp khách chắc cũng thành công vang dội.
Joo Madam nheo mắt cười, hỏi:
“Ừm, dạo này ổn cả chứ?”
Nghe hỏi thăm, điều đang luẩn quẩn trong đầu cứ thế bật ra khỏi miệng Ye Jin.
“Hay là… Kwon Hyung Do bị thương ạ?”
“Hửm?” Joo Madam nghiêng đầu.
“Ý em là sao?”
“À không ạ… chỉ là… thấy chị đến nên em hỏi vậy thôi.”
Cậu cảm thấy hơi bối rối vì đã đề cập đến Kwon Hyung Do quá thẳng thắn. Nhận thấy vẻ lúng túng của Ye Jin, Joo Madam chủ động đến gần và khoác tay cậu.
“Vào trong đi em? Ngoài này chị vẫn thấy lạnh. Vào nhà rồi mình nói chuyện.”
Dù không phải phòng mình, nhưng cô kêu lạnh thì cũng đành chịu. Ye Jin gật gật đầu.
Vừa vào trong, Joo Madam liền nói một hơi.
“Giám đốc Kwon bảo sẽ từ Incheon về muộn. Hôm nay chị đến gặp Trưởng phòng Jang, tiện đường nên ghé qua thăm cưng chút thôi. Chị báo với Giám đốc Kwon rồi nên em khỏi bất ngờ nhé. Cậu ta dặn chị mua cho em cái gì ấm bụng. Em muốn ăn gì nào?”
Ye Jin đứng ngẩn người ra, chớp mắt liên tục trước hàng loạt thông tin ập đến dồn dập như vậy.
“À, ờm… canh chả cá? Món đó được không ạ?”
“Ok luôn, để chị đi mua về. Đợi chút nhé.”
“Không ạ, để em đi cho! Sao lại để ch-chị đi mua được ạ.”
Vốn chẳng mấy khi gần gũi với phụ nữ, Ye Jin mặt đỏ bừng, nói năng ấp úng trông hệt như một tên ngố tàu.
Biết Ye Jin không phải coi mình là đối tượng khác giới theo kiểu đó, mà chỉ đơn thuần ngượng nghịu vì khó xử, Joo Madam cười tủm tỉm như thể đang nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng yêu.
“Chà. Giờ thì chị hiểu sao cái đồ rắn rết như Giám đốc Kwon lại cưng em đến mức muốn bỏ túi mang đi luôn rồi đấy.”
Lời này khiến Ye Jin tròn mắt kinh ngạc.
“Dạ? Cái người đó… á?”
Joo Madam vốn không phải kiểu người thích xía vào chuyện yêu đương của người khác hay thêm mắm dặm muối phá đám. Cái việc cố tình kể lể với Ye Jin rằng cậu là người đầu tiên Kwon Hyung Do qua lại lâu đến thế, nhớ được cả tên, thậm chí còn luôn miệng nhắc tên cậu, là cái kiểu tọc mạch vô duyên mà chỉ mấy kẻ thích ngồi lê đôi mách mới làm.
“Cưng của chị chạy đi mua mấy chai soju đi. Hỏi xem có loại hâm nóng không, có thì lấy loại đó, không thì cứ lấy loại nắp đỏ bình thường là được.”
Rồi Joo Madam lại biến mất nhanh như lúc cô xuất hiện.
Mãi đến khi tiếng động cơ xe xa dần, Ye Jin mới sực tỉnh lại.
Đầu óc hơi ong ong. Vẫn còn đang ngơ ngác, cậu lục túi áo khoác của Kwon Hyung Do, rút ra mấy tờ mười nghìn won rồi cuốc bộ một đoạn khá xa đến siêu thị gần đó.
“Chú ơi. Có soju loại hâm nóng không ạ?”
“Có chai chú để dành uống đây này. Sao thế? Cậu trai trẻ định uống à? Chà, có sớm quá không đấy?”
Nói vậy thôi chứ ông chủ siêu thị vẫn lấy chai soju đó đưa cho cậu.
Phòng hờ, Ye Jin mua thêm ba chai soju nắp đỏ và hai chai bia loại lớn rồi quay về. Về đến nơi, cậu thấy Joo Madam đang đứng hút thuốc cạnh chiếc sedan màu đen.
“Em mua một chai hâm nóng, ba chai nắp đỏ, với hai chai bia lớn rồi ạ.”
“Ừm. Giỏi lắm. Tửu lượng em khá không?”
“Cũng tàm tạm thôi ạ….”
“Chị thì uống giỏi lắm đấy.”
Joo Madam mời Ye Jin một điếu thuốc. Cậu lắc đầu. Một phần vì hai tay đang bận xách đồ, phần nữa là cậu cũng không thấy thèm hút lúc này.
“Uống với chị khéo lại say quắc cần câu mất. Thế chắc bị Giám đốc Kwon mắng chết nhỉ?”
“…Mắng mỏ gì chứ ạ. Anh ta làm gì tinh ý đến mức đó. Mũi em có sưng vù như quả đấm thì chắc anh ta cũng chẳng nhận ra đâu.”
Joo Madam bật cười khanh khách trước lời nhận xét phũ phàng của Ye Jin.
“Xem ra em chẳng biết gì về Giám đốc Kwon cả nhỉ?”
“……”
Chuyện này… nghe hơi oan ức. Dù gì cậu và Kwon Hyung Do cũng là quan hệ thể xác. Sao lại bảo là không biết gì được….
Mà hình như… cũng không biết thật.
“Không biết gì thì không được hay sao ạ?”
Ye Jin gắt giọng hỏi lại. Riêng cái kiểu dễ nổi nóng đó đã rõ là trẻ con rồi. Joo Madam thầm nghĩ, cứ tưởng Kwon Hyung Do cặp kè với bà chị sừng sỏ nào, ai dè lại vớ phải thằng nhóc vừa côn đồ vừa trộm cắp thế này.
“Việc quái gì phải biết rõ về nhau chứ? Biết rõ thì… thì thành ra quan hệ nghiêm túc mất rồi còn gì. Chỉ cần ngủ với nhau là đủ.”
“Chuyện em ngủ với Giám đốc Kwon, em cũng chẳng giấu giếm gì nhỉ?”
Cậu giật thót. Vốn dĩ cậu đã nghĩ chắc chắn cô biết tỏng rồi.
“Dĩ nhiên là biết chứ. Mắt nhìn người mà kém thế thì sống sao nổi ngoài đời.”
Joo Madam kẹp điếu thuốc mới trên môi, tay mò mẫm tìm bật lửa. Sau đó, cô cau mày lại, chắc là do bánh xe bật lửa có vấn đề hoặc do không hoạt động.
Ye Jin khéo léo dồn mấy túi đồ sang một tay, tay kia lấy bật lửa ra châm giúp. Joo Madam lặng lẽ nhìn cậu, rồi đưa đầu thuốc vào ngọn lửa.
“Chưa từng thích đàn ông bao giờ, đúng không?”
“…Chưa ạ.”
“Thế còn phụ nữ? Đã hẹn hò với cô nào chưa?”
“……”
Cũng từng qua lại đấy, nhưng gọi là yêu đương thì thấy cắn rứt lương tâm quá.
Ye Jin từng mê ngựa như điếu đổ. Chỉ vì thẳng thừng xác nhận câu hỏi “Với anh ngựa quan trọng hơn em à?” mà cậu đã ăn ngay một cái tát rồi bị đá. Đó là năm cậu hai mươi tuổi. Gặp nhau mùa đông năm cậu sắp tròn hai mươi, và bị đá vào mùa đông năm cậu bước sang tuổi hai mốt.
“Đúng là non nớt. Non nớt quá đi mất.”
“Với em thì có nhiều thứ quan trọng hơn yêu đương.”
“Ừ. Tình yêu thì có nuôi sống được ai đâu?”
Ye Jin khẽ rùng mình. Không thể tin được lại có chút ghê rợn khi câu chuyện về quan hệ với Kwon Hyung Do lại dẫn đến tận chủ đề này.
“Rốt cuộc chị muốn nói điều gì ạ?” Ye Jin hỏi với ánh mắt đầy cảnh giác.
Sao hôm nay lắm người nhắc đến Kwon Hyung Do thế nhỉ. Đến mức cậu tự hỏi không biết Kwon Hyung Do có nhét tiền cho họ để nói tốt về anh không nữa.
“Nói gì đâu. Uống rượu thôi.”
Joo Madam đi trước lên cầu thang, Ye Jin lẳng lặng theo sau. Lòng vẫn thấy khó chịu, nhưng cậu chẳng buồn hỏi thêm gì nữa. Cậu chỉ muốn cho qua chuyện này. Hôm nay cậu nghe về Kwon Hyung Do đủ lắm rồi.
Joo Madam đang đi phía trước bỗng quay đầu lại. Rồi cô nở một nụ cười đầy ẩn ý, hỏi.
“Mà này, nếu là quan hệ nghiêm túc thì không được à?”
Mãi một lúc sau Ye Jin mới nhận ra đó là câu hỏi đáp lại lời cậu càu nhàu ‘thành ra quan hệ nghiêm túc mất rồi còn gì’ lúc nhắc đến Giám đốc Kwon ban nãy.