“Haizz. Chắc tao già thật rồi,” Jang Moon Yong thở dài.
Thấy cái điệu cười nhăn nhở trơ trẽn của tên kia, Jang Moon Yong chẳng buồn đáp lại câu hỏi, ánh mắt đanh lại. Ông nói tiếp:
“Tao sẽ thu thập đủ bằng chứng rồi đưa cho lão già đó. Việc này là của Chủ tịch. Tao mà nhúng tay vào sẽ bị coi là vượt quyền, không hay ho gì.”
Lúc này Kwon Hyung Do mới đáp, vẻ mặt nghiêm túc hơn đôi chút:
“Về lý mà nói, hạ được lão ta thì tôi nên ngồi vào chỗ đó, nhưng thật tình tôi chẳng màng đến mấy vị trí quan trọng ấy. Cứ bình bình thế này là đủ rồi.”
Jang Moon Yong quát mắng:
“Bị gọi là giám đốc hầu rượu mà mày cũng chịu được à? Mày không ra ngoài nên không biết đấy thôi, bọn nó gọi mày là giám đốc trai bao, giám đốc rót rượu kìa, rõ chưa hả?”
“Sao thế? Ông thấy mất mặt dùm tôi à?” Kwon Hyung Do hỏi.
“Mất mặt bỏ mẹ ra chứ! Đàn ông đàn ang gì mà không có lấy tí sĩ diện!”
Mặc kệ tiếng quát, Kwon Hyung Do chỉ cười khẽ rồi ra dấu im lặng bằng ngón trỏ đặt lên môi – Seon Ye Jin rất dễ tỉnh giấc. Anh thở dài nói:
“Hay tôi giải nghệ quách đi cho rồi nhỉ. Giờ chán ngấy rồi. Cứ nghĩ đến cảnh phải mặc vest là thấy oải.”
Bị nói kháy chuyện sĩ diện, anh lại đáp bằng cái giọng tỉnh queo như thể muốn vứt béng cái sĩ diện đó đi. Jang Moon Yong hừ mũi cười khẩy. Đúng là đồ cứng đầu.
“Mày không làm giang hồ nữa thì tính làm cái quái gì?” Jang Moon Yong hỏi.
“Tôi không biết. Hay mở tiệm truyện tranh nhỉ?”
“Mơ giữa ban ngày à.”
Jang Moon Yong lắc đầu quầy quậy. Ông cũng từng có lúc đau đầu vì chuyện bỏ nghề. Tính ra thì về khoản này, ông cũng xem như đi trước Kwon Hyung Do một bước. Ông nói: “Biết thế thì ngay từ đầu đừng có dính vào. Mày bỏ không nổi đâu.”
“Sao lại không bỏ được? Có phải tôi tự nguyện đâm đầu vào đâu.”
Jang Moon Yong hất hàm, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, cằm khẽ chỉ về phía cửa phòng.
“Lúc mới vào, mày chỉ có một thân một mình, nhưng giờ thì khác rồi.”
“Seon Ye Jin thì liên quan gì ở đây?”
Kwon Hyung Do hỏi vặn lại, giọng tỏ rõ vẻ khó chịu.
Đó chính là bằng chứng cho thấy Kwon Hyung Do khó lòng mà rút chân ra khỏi vũng lầy này. Dù là người từng trải, Jang Moon Yong quyết định không nói toạc ra. Có những chuyện phải tự mình nếm trải thì mới thấm thía được.
Jang Moon Yong dạy đời: “Đời đâu có dễ như mày tưởng. Hả? Cái loại cô độc một mình, thích đến thì đến thích đi thì đi ấy hả, hiếm lắm cậu Kwon ạ.”
Jang Moon Yong, người vừa gọi ‘cậu’ đầy mỉa mai vừa chửi đổng, vỗ vỗ vai Kwon Hyung Do. Ông nói thêm: “Thằng nhóc đang tuổi dậy thì kia kìa, cho nó ăn cái gì nóng hổi đi. Trời lạnh đấy.”
Sau khi Jang Moon Yong đi khỏi, Kwon Hyung Do phủi vai với vẻ khó chịu không rõ lý do. Mặt lạnh tanh không cảm xúc, cơ má khẽ giật giật, anh quay về phòng. Tiếng cửa đóng sầm lại khiến lưng Ye Jin giật nảy mình.
“…Gì vậy?” Ye Jin lầm bầm.
Nhìn Seon Ye Jin đang lầm bầm với gương mặt ngái ngủ, Kwon Hyung Do ngậm điếu thuốc. Ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, anh kéo cái gạt tàn về phía mình. Hút liền tù tì ba điếu thuốc, Kwon Hyung Do mới nói với Ye Jin. Không, phải nói là ra lệnh mới đúng.
“Sắp tới dọn khỏi trường đua ngựa đi, đến ở với tôi.”
Ye Jin, mặt mũi vẫn còn sưng húp, dụi mắt liên tục, ngơ ngác ngước nhìn Kwon Hyung Do.
***
Đúng như lời nói, Kwon Hyung Do lập tức đưa Seon Ye Jin rời Colosseum để thu xếp chỗ ở mới. Anh không chọn một nơi quen thuộc mà lại tìm cho cậu một phòng trong nhà nghỉ vừa xây xong ở tận khu ngoại ô phía đối diện, cách xa trung tâm thành phố.
Căn phòng sạch sẽ và yên tĩnh. Diện tích cũng khá rộng.
Nhưng có lẽ, lý do chính khiến nơi này trông có vẻ rộng rãi hơn là vì Kwon Hyung Do, người đưa cậu tới đây, lại biến mất tăm. Anh chỉ dặn dò: “Tôi bận việc. Cứ ở yên đấy. Không có gì thì tôi về.”
Dù nói vậy, Kwon Hyung Do trông vẫn tất bật như thể sắp trễ hẹn. Dạo này, có vẻ anh còn kéo theo cả đám đàn em mà bình thường chẳng mấy khi thấy đi cùng. Thậm chí còn đổi con xe cà tàng lấy một chiếc sedan trông khá bóng loáng. Ngạc nhiên hơn nữa là anh lại để đàn em lái xe cho mình. Trước khi đi, anh không quên cảnh cáo: “Đừng có gây chuyện đấy. Dọn dẹp mấy trò rồ dại của cậu… không phải là mệt, nhưng hơi phiền. Biết chưa?”
Biết cái quái gì chứ… Dạo này, việc đẩy Kwon Hyung Do, kẻ cứ đòi liếm má mình bằng được trước khi đi, đã thành nhiệm vụ và thử thách lớn nhất mỗi sáng của Ye Jin.
Đúng là thứ phiền muộn xa xỉ. Nếu là trước đây, thử thách đầu tiên khi mở mắt hẳn là phải cố sống cố chết cạy lớp băng đóng trên khung cửa sổ.
Sau màn tiễn Kwon Hyung Do, Ye Jin lại qua thăm bà ngoại. Bà cậu dạo này suy yếu nhiều, gần như chỉ nằm một chỗ. Bà chẳng những không còn nhận ra cháu mình, mà giờ đây phần lớn thời gian chỉ chìm vào giấc ngủ, mang hình hài một đứa trẻ sơ sinh dường như đã được giải thoát khỏi mọi đau đớn. Ye Jin lặng lẽ ngắm nhìn người bà đã trở về làm hài nhi ấy một lúc lâu, cho đến khi nỗi buồn trở nên quá sức chịu đựng, cậu đành tìm đến Colosseum. Việc rời khỏi đây là bất khả thi vì trạm thu phí đã bị người của Colosseum mua chuộc, nhưng quan trọng hơn, cậu chưa thể bỏ đi khi bà vẫn còn nơi này.
“Không có gì làm à?” Bbang hỏi.
Đến Colosseum, như mọi khi, Bbang đang bù đầu với công việc. Việc thì vẫn có đấy, nhưng cũng chỉ loanh quanh mấy việc cũ thôi. Ye Jin chẳng đợi Bbang trả lời, cứ thế mặc đồ bảo hộ, đeo găng tay vải, cầm cào vào dọn chuồng ngựa.
Sau một hồi quần quật làm việc đến ám mùi phân ngựa, lúc đi ra, mấy tên côn đồ quen mặt, dù có đi cùng Ippal ( Răng Vẩu ) hay không, lại mò đến kiếm chuyện.
“Này, Seon Ye Jin,” một tên lên tiếng.
“Nghe nói dạo này mày sống sướng lắm hả? Đúng là bán đít vẫn sướng nhất nhỉ. Hả?”
Một tên khác thêm vào: “Mà này, mày không làm việc thì lấy gì trả nợ? Đến lúc nát đít rồi thì cũng thành đồ bỏ đi thôi.”
Giờ đây, tiếng cười hô hố của bọn chúng chẳng còn làm cậu bận tâm tức giận. Ye Jin lẳng lặng tháo đôi găng tay vải, vo lại rồi quẳng đi, đáp lời với giọng đầy khinh bỉ, chẳng khác nào đang phỉ nhổ vào mặt chúng:”
“Mỗi lần ngủ với nhau, Giám đốc Kwon trả tiền sòng phẳng lắm đấy.”
Nghe câu trả lời tỉnh queo đó, đám côn đồ lại đâm ra lúng túng. Một tên gằn giọng:
“Tính làm đĩ đực chuyên nghiệp luôn hả? Ngon ăn nhỉ! Thế bao giờ thì đi khách ngoài? Mua vé là được chơi à?”
Mặc cho bọn chúng lao tới với sát khí như muốn xé xác cậu ra, Ye Jin vẫn hoàn toàn bình thản, đến một cái khịt mũi tỏ vẻ coi thường cũng lười thể hiện. Cậu chỉ cất giọng thách thức:
“Đi mà hỏi Giám đốc Kwon ấy. Xin phép được rồi thì hẵng quay lại đây mà trả giá.”
Ye Jin cố tình chậm rãi lướt mắt đánh giá bọn chúng từ đầu đến chân, rồi dừng lại, dán chặt ánh mắt vào hạ bộ của một tên. Chỉ cần cậu nhìn xoáy vào đó khoảng 5 giây, những kẻ vừa thiếu kiên nhẫn vừa nông cạn đã sôi máu muốn lao vào từ giây thứ 3.
“Bọn mày thì… chắc được 1 phần 3 của Giám đốc Kwon? Không. Lấy 1 phần 5 là được rồi.”
Cuối cùng là một nụ cười khẩy.
Thế là bọn chúng điên tiết lao vào.
Trong khi vài kẻ kịp tỉnh táo và dừng tay, thì những tên đầu đất còn lại vẫn tiếp tục. Ye Jin lại thầm mừng vì điều đó. Găng tay đã được tháo bỏ, cậu như con thú được sổ lồng, lập tức lao vào, vừa túm tóc, vừa đấm túi bụi, vừa cắn xé điên cuồng. Có điều, lần này cậu không còn mất trí đến độ gây ra những vết sẹo không thể xóa như trước.
Là vì… vì sao nhỉ? Chẳng rõ nữa. Hay là vì Kwon Hyung Do đã bóng gió dặn chỉ nên gây sự trong phạm vi anh dọn dẹp được thôi? Nhưng cậu đâu phải hạng người biết nghe lời răm rắp mà kiềm chế.
Đơn giản là… tự cậu muốn vậy thôi. Lý do cậu dừng tay trước khi cắn rách má hay tai đối thủ không phải vì mấy cú đấm đá đang thụi vào người, mà là…
Chẳng biết nữa. Chỉ là, cứ những lúc như vậy, gương mặt mệt mỏi của Kwon Hyung Do lại hiện lên trong đầu cậu.
Đồ ngốc, đồ đần, đồ ngu, đồ tồi, thằng côn đồ khốn kiếp. Thứ duy nhất mày có là cái mặt tiền sáng sủa, không biết giữ gìn cho cẩn thận à? Dù chẳng ai nghe thấy, Ye Jin vẫn tự lẩm bẩm mấy lời bao biện vớ vẩn ấy.
“Ye Jin à. Mày không thấy người ngợm mày sắp nát như cái giẻ rách rồi kia kìa,” Bbang nói.
Bbang tặc lưỡi nhìn Ye Jin với vẻ ái ngại.
“Giám đốc Kwon không biết chuyện này à? Chẳng phải hai người đang ở chung sao?”
“Có ở chung. Nhưng dạo này anh ta đi từ mờ sáng, tối mịt mới về. Anh ta đâu phải loại tinh ý gì cho cam. Là dân giang hồ mà.” Ye Jin đáp lại tỉnh bơ.
Dạo gần đây, Kwon Hyung Do thường mò về nhà lúc trời còn chưa sáng rõ. Lần nào Ye Jin n cũng giật mình vì tiếng động, nhưng chỉ dám nằm im thin thít, nín thở vờ ngủ say. May thay, Kwon Hyung Do lại có một giới hạn lạ lùng, anh không làm bậy với người đang ngủ. Dù thế, trong bóng tối mịt mùng, tay anh vẫn thường lần vào áo Ye Jin, mân mê ngực hay bên sườn cậu một lúc rồi lăn ra ngủ. Có vẻ anh là kiểu người cực kỳ dễ ngủ, cứ đặt mình xuống là ngủ say như chết. Cũng may là nhờ bóng tối và việc anh ngủ nhanh như vậy, những vết bầm dập trên người Ye Jin mới chưa bị phát hiện
Mà dù có bị phát hiện đi nữa, Seon Ye Jin vẫn thấy mình chẳng sai. Bị chửi bới thậm tệ như thế, cậu đâu phải thằng ngu mà đứng im chịu trận.
Cuối cùng, Bbang cũng đành bất lực, nghĩ rằng chuyện giữa Kwon Hyung Do và Seon Ye Jin tốt nhất cứ để họ tự giải quyết. Một linh cảm nào đó khiến ông thấy mình không nên can dự vào, cảm giác y như khi nhìn đứa em gái đã đi lấy chồng và có cuộc sống riêng. Biết tính Ye Jin, nếu nghe được sự so sánh này, chắc chắn cậu sẽ nổi điên không kiêng nể ai, nên Bbang khôn ngoan im lặng, lờ đi.
“Nhưng mà nói gì thì nói, sau một thời gian ủ rũ, trông cậu giờ cũng tươi tỉnh hơn rồi đấy.”
“…Trông tôi ủ rũ lắm à?” Ye Jin hỏi.
Bbang vừa lau cái máng ngựa bám đầy bụi bẩn với vụn thức ăn gia súc, vừa thản nhiên đáp:
“Giống hệt như lúc cậu mới đến ấy.”
Bbang có thể nhớ lại khoảnh khắc đó rõ ràng như mới hôm qua.
“Tôi còn tưởng cậu câm đấy chứ. Lúc mới đến, cậu có dám nhìn thẳng vào mắt ai đâu, chỉ cúi gằm mặt xuống đất, miệng thì ngậm tịt.”
Tình trạng vết thương lúc đó thật khủng khiếp. Mấy vết thuốc lá dí, lằn roi chằng chịt trên lưng mà không bị nhiễm trùng đã là điều may mắn phi thường. Trông chúng đau đớn đến nhức mắt, thế mà dù có bị chạm vào, cậu cũng trơ như đá, không một chút phản ứng. Sự vô cảm đến lạnh người đó khiến người ta không khỏi nghĩ rằng một cái xác biết đi vừa được mang đến.
Nhưng cái vẻ hiền lành ban đầu đó tồn tại chưa đầy nửa năm, nói đúng hơn là chỉ qua một mùa là cùng. Rồi Seon Ye Jin đã có một trận tử chiến với một tên côn đồ quèn dám lẻn vào phòng cậu. Khi một kẻ đã nổi điên và đánh bất chấp mạng sống thì không ai cản nổi. Rốt cuộc, tên côn đồ kia, dù to xác hơn, lại bị đứa nhỏ hơn mình cả cái đầu đánh cho bầm dập. Tin đồn về trận thua muối mặt này lan nhanh, khiến hắn bị coi như phế vật rồi bị tống khứ đi.
“Mà thôi, cậu cũng nhanh quay lại cái nết chó đó thôi.”
Bbang tủm tỉm cười. Cái thằng ranh con côn đồ đó láo xược không chịu nổi, đến chính ông cũng đã thấy chướng mắt, chỉ muốn cho nó một bài học từ lâu rồi.
“Ye Jin này. Đúng là cậu hay gây sự vì cái tính liều mạng, cứ lao đầu vào đánh nhau. Nhưng mà nói thật, cái vẻ ngoài của cậu ấy, có muốn sống ẩn mình như người chết cũng chẳng ai cho yên đâu. Đằng nào cũng bị để ý rồi, nên cứ sống cái kiểu nổi loạn như bây giờ cũng chả sao cả.”
“Hay nhỉ. Chẳng phải trước đây ông cứ trù tôi chết yểu nếu cứ sống kiểu này sao?”
Ye Jin cười khẩy. Chính Bbang là người đã cằn nhằn đến chai cả tai rằng cứ sống thế này có ngày cậu bị đánh chết, nên cái thái độ này đúng là lạ.
Bbang lắc đầu.
“Lúc đó cậu làm gì có ai chống lưng.”
“Bây giờ cũng có đâu. Chống lưng cái gì chứ.”
“Nhưng cũng đâu thể nói là hoàn toàn không có chỗ dựa, đúng không?”
Ye Jin im lặng.