Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 117 - (H)

Chương 117

“Ư… ưm!”

Ye Jin còn chưa kịp ngó xem nó có bể không thì Kwon Hyung Do đã dí sát mặt mình vào mặt cậu, tưởng như muốn nuốt chửng.

Bị kẹp cứng giữa lồng ngực rắn chắc và cặp đùi cứng như đá của anh, Ye Jin chỉ còn biết giãy giụa yếu ớt. Kwon Hyung Do càng ghì chặt xuống như muốn nghiền nát cậu, rồi thọc lưỡi vào miệng Ye Jin. Cái lạnh buốt từ chiếc khuyên lưỡi chạm vào mang đến một cảm giác lạ lùng, vừa ghê tởm vừa kích thích, khiến mấy đầu ngón tay ngón chân Ye Jin bất giác duỗi thẳng.

“Hự… ưm!”

Kwon Hyung Do khó chịu, bịt chặt mũi Ye Jin khiến cậu suýt ngạt thở. Sức lực trong đôi tay đang điên cuồng đấm đá, cào cấu vào người anh cũng dần lụi đi. Dù vậy, khóe miệng cậu vẫn ướt đẫm vì bị Kwon Hyung Do liếm láp quanh vành môi.

Ngay lúc Ye Jin tưởng mình sắp lịm đi vì thiếu dưỡng khí, tròng mắt đã trợn ngược lên, Kwon Hyung Do mới hơi nới lỏng tay, nhưng ngay lập tức lại túm lấy ngực cậu. Ye Jin giật bắn người, run lên bần bật.

“Hừm. Đúng là mùi tinh dịch của Seon Ye Jin đây mà.” 

Dù giọng điệu rõ ràng là khó chịu, Kwon Hyung Do lại ngân nga một cách quái đản, nét mặt lại lộ rõ vẻ mãn nguyện.

Quả nhiên như lời Kwon Hyung Do nói, vùng đũng quần Ye Jin đã ẩm ướt. Thấy lớp quần jean dày che đi dấu vết, anh không ngần ngại kéo khóa xuống và luồn tay vào trong.

“Ha… ha… ư!” 

Ye Jin, vừa hổn hển hớp lấy không khí sau khi suýt ngạt, chỉ lờ mờ nhận ra tình hình nhưng tay chân vẫn mềm nhũn, chẳng sao cử động theo ý muốn.

Kwon Hyung Do mân mê chiếc quần lót ướt sũng của Ye Jin. Tiếng vải ướt sột soạt khiến cậu rùng mình. Anh dùng chiếc nhẫn vàng bự chảng trên ngón giữa, khẽ lướt qua phần đáy bìu, ngay chỗ gốc dương vật Ye Jin.

“Đừ, đừng mà.” Lưỡi vẫn còn tê cứng, Ye Jin chỉ thốt ra được lời van xin yếu ớt.

Gạt phắt lời van nài yếu ớt, Kwon Hyung Do ấn vật của Ye Jin xuống giường. Rồi anh dứt khoát lột phăng áo khoác cùng chiếc áo phông bó sát đang mặc. Hơi nóng hầm hập tỏa ra từ cơ thể săn chắc, cường tráng của anh như muốn thiêu đốt Ye Jin.

“Nghe nói dạo này bà cậu yếu đi nhiều lắm, phải không?”

Ánh mắt Ye Jin lập tức sắc lại. Nhìn xoáy vào đôi mắt đang run rẩy của cậu, Kwon Hyung Do nheo mắt cười hiểm ác.

“Xem ra cậu cũng lắm chuyện cần tiền nhỉ, Seon Ye Jin.”

“Anh, anh…” 

Dạo này anh cứ lảng vảng bóng gió chuyện tiền nong, chắc chắn là đã cho người dò xét rồi. Tìm ra lý do thì dễ như chơi. Nếu không phải chuyện con ngựa, thì chỉ có thể là chuyện của bà thôi.

“Sau này cậu có muốn cưới người mình thương đi nữa, tiền cưới tôi cũng lo cho cậu hết.” 

Kwon Hyung Do luồn tay vào trong vạt áo Ye Jin.

Gã đàn ông này kỳ lạ thật, càng tức điên lại càng hay cười. Anh cúi mặt xuống bụng Ye Jin, nở nụ cười tươi rói đến lạnh sống lưng. Lưỡi anh lướt quanh rốn cậu. Chiếc khuyên lưỡi lóe lên ánh bạc lạnh lẽo.

“Bất kể tôi lấy vợ hay cậu lấy vợ, cho đến khi nào tôi chán, cậu vẫn phải dính lấy tôi thế này.”

Cổ họng Ye Jin nghẹn lại vì uất nghẹn, cậu chỉ muốn bật khóc vì tức giận, tuyệt vọng, và cả nỗi nhục nhã ê chề.

“Thằng khốn… Sao anh lại làm thế với tôi…”

Kwon Hyung Do vén áo phông của Ye Jin lên tận ngực. Ye Jin đang mải dùng hai tay che mặt nên không kịp trở tay.

Kwon Hyung Do dán mắt vào những vết bầm tím mới xen lẫn vết xước cũ trên cơ thể Ye Jin. Ánh nhìn của anh trở nên tối sầm và sâu thẳm lạ thường.

“Tôi là côn đồ mà. Phá hoại và cướp đoạt là nghề của tôi rồi. Như cậu nói đấy, tôi giỏi mấy trò này lắm.”

Bàn tay to lớn của Kwon Hyung Do lướt khắp người Ye Jin. Thân hình nhỏ nhắn của cậu như nằm gọn trong lòng bàn tay anh.

***

 

Ye Jin cứ ngỡ Kwon Hyung Do đã đi rồi nên chỉ thờ ơ nhìn lên trần nhà. Cơn buồn ngủ vẫn còn lơ mơ, cơ thể thì ê ẩm rã rời. Bụng dưới vẫn còn âm ỉ đau. Cậu muốn ôm bụng co người lại, nhưng cơn đau nhức sau lưng khiến cử động cũng khó khăn. Lâu ngày không gặp, Kwon Hyung Do đã giày vò cậu không ngừng nghỉ suốt đêm qua.

-Thích không, Seon Ye Jin? Thích hả? Giờ cắn giỏi hơn rồi đấy nhỉ… Cứ như muốn nuốt luôn đầu khấc của tôi ấy.

“…Đồ điên.” 

Giọng nói đầy hưng phấn của Kwon Hyung Do cứ văng vẳng bên tai khiến Ye Jin phải vội vàng bịt chặt tai mình.

-Hừm, bên trong cậu với dương vật của tôi vừa khít thật. Cái lỗ sau của cậu đúng là sinh ra để chứa đồ của tôi. Khít đến mức chỉ cần đặt nhẹ đầu khấc vào thôi… Ha a… là nó đã tự động mút chặt lấy thế này rồi.

Nhưng giọng nói đó vẫn cứ lởn vởn không dứt, Ye Jin khổ sở rên rỉ.

Mặt cậu nóng bừng. Cậu dụi mặt lia lịa vào gối. Chiếc gối quen thuộc của cậu, cái gối lúc cậu dùng kê dưới eo, lúc lại ôm trước ngực khi nằm sấp, đã bị Kwon Hyung Do giật lấy quẳng vào xó phòng. Thành ra giờ đây, khi vùi mặt vào chiếc gối còn lại – gối của Kwon Hyung Do – mùi hương của anh lại thoang thoảng quanh chóp mũi. Ye Jin bất giác nhăn mũi, khe khẽ hít hà mùi hương đó.

Đó cũng là lúc cậu giật mình nhận ra mình đang làm gì. Nếu không bị giày vò đến kiệt sức tới tận sáng, thì ở cái tuổi hai mươi căng tràn đầy sống này, thứ kia của Seon Ye Jin hẳn đã lại ngóc đầu dậy rồi. May thay, trước khi chút sinh lực cuối cùng kịp dồn xuống dưới, cửa phòng tắm bật mở, và Kwon Hyung Do, kẻ cậu cứ ngỡ đã đi rồi, lại bước ra.

“Này. Nhà mới cũng được đấy chứ. Nước nóng chảy ro ro này. Có muốn tắm không?”

Ngay khi cửa mở, Ye Jin đã giật bắn mình quẳng chiếc gối của Kwon Hyung Do đi, rồi vội nằm sấp lại, dúi mặt vào đệm.

“Gì vậy?”

Nhận ra hành động vừa rồi của mình, Ye Jin xấu hổ đến nóng ran cả mặt, vội giả vờ ngủ, à không, phải nói là giả chết mới đúng.

“Làm trò gì đấy? Tôi thấy cậu tỉnh rồi mà.”

“…Sao anh còn ở đây?”

“Gì cơ? Nói nghe hay nhỉ. Tiền nhà này là tôi trả đấy. Cứ làm như cậu là chủ nhà không bằng.” Kwon Hyung Do bật cười khẩy.

Kwon Hyung Do quàng khăn tắm quanh cổ, tiến lại gần rồi tiện tay bóp nhẹ mông Ye Jin.

“Mấy ngày tới tôi không có mặt ở đây.”

“Đi… đi đâu?” Ye Jin hỏi bằng giọng khàn khàn.

“Có chút việc bận.”

“Chuẩn bị lấy vợ à?”

Lời nói buột miệng khiến cả Ye Jin lẫn Kwon Hyung Do đều thoáng ngạc nhiên.

Kwon Hyung Do nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, rồi bật cười. Cái kiểu gây sự vụng về này xem ra cũng thú vị phết. Anh thậm chí còn nghĩ bụng hay là dúi thêm tiền cho cậu, bảo thỉnh thoảng cứ làm thế này cho anh vui.

“Không lấy vợ đâu, thằng nhóc này.” 

Vừa cười cười, Kwon Hyung Do vừa luồn tay xuống đùi Ye Jin. 

“Lấy vợ lấy váo gì chứ. Toàn tin đồn vớ vẩn, ông già nhà tôi lẩm cẩm rồi ấy mà, cậu bận tâm làm gì.”

“Ai nói tôi bận tâm chứ…”

“Không được. Cậu phải bận tâm chứ. Phải thế thì tôi mới vui được chứ.”

Xem ra anh chẳng nói đùa, Kwon Hyung Do vừa khẽ ngân nga gì đó trong miệng vừa mặc quần áo.

Rồi anh định bụng nói cho cậu biết chuyện Kim Jae Man biến mất.

“Ừm.”

Đắn đo một lát, Kwon Hyung Do lại gạt phắt suy nghĩ đó đi.

Có lẽ không cần kể cho Seon Ye Jin chuyện này. Đây là chuyện nội bộ. Seon Ye Jin không cần biết mấy vụ đấu đá nội bộ hay tình hình phức tạp của tổ chức làm gì. Thái độ này khác hẳn cái lúc anh đưa ‘muối’ cho cậu.

“Hôm nay cậu định làm gì?” Kwon Hyung Do mặc chiếc áo thun cao cổ màu đen, vừa đeo lại nhẫn vừa hỏi.

“Cũng như mọi ngày thôi… Đến bệnh viện thăm bà rồi qua Colosseum.” 

Đằng nào anh cũng biết chuyện bà ốm rồi, chẳng cần giấu giếm làm gì nữa.

Nghe giọng cậu thoáng buồn, Kwon Hyung Do gãi má.

“Tôi đang tính chuyển viện cho bà cậu.”

“Ơ…?”

“Đằng nào cũng tốn tiền, cũng phải tiêu tiền, thì nên dùng vào chỗ tốt hơn chứ. Chuyển viện cho bà đi.”

Đó chỉ là lời buột miệng, nhưng ngẫm lại anh thấy cũng hợp lý. Anh còn tự hỏi sao mình không nghĩ ra sớm hơn nhỉ.

Chỉ cần dùng quyền lực của mình đưa bà cậu vào bệnh viện thân tín, thì dù Seon Ye Jin có trả hết nợ nần, miễn là nơi ăn chốn ở hoặc sức khỏe của bà ấy còn phụ thuộc vào mình, cậu cũng không thể nào phớt lờ mình nếu chẳng may chạm mặt. Mà không, việc gì phải nghĩ đến chuyện ‘chẳng may chạm mặt’ kia chứ.

Vì lúc đó, dù thế nào đi nữa, dù muốn hay không, Seon Ye Jin vẫn phải kè kè bên cạnh anh.

Kwon Hyung Do thầm đắc ý với ý tưởng vừa nảy ra. Anh nghĩ bụng ‘Đầu óc mình đúng là không phải dạng vừa’, lòng đầy tự mãn. Anh biết chắc Seon Ye Jin sẽ không đời nào đồng ý, nên chỉ còn cách dùng sức mạnh ép buộc thôi…

“Thật sao?”

Thế nhưng, kế hoạch nham hiểm của Kwon Hyung Do đã bị giọng nói Ye Jin cắt ngang.

Ye Jin đang nằm sấp, chống tay nhổm người dậy nhìn Kwon Hyung Do, ánh mắt lóe lên chút mong đợi.

“Tôi cũng đang muốn chuyển bà đến bệnh viện lớn hơn…”

Tuy có bệnh viện khu vực nhưng cũng phải lái xe mất cả tiếng rưỡi. Ye Jin giờ đang ở bước đường cùng, dù bàn tay Kwon Hyung Do đưa ra có là tay sói đội lốt cừu thì cậu cũng đành phải nắm lấy. Và như Kwon Hyung Do nói, đằng nào cũng phải tiêu tiền, cậu muốn tiêu tiền sao cho bản thân không hối tiếc. Món nợ này vốn chẳng phải do cậu gây ra, nhưng những gì liên quan đến bà, cậu muốn tự tay lo liệu.

“Vậy thì chuyển viện đi. Làm ơn chuyển giúp tôi.”

Kwon Hyung Do chớp mắt nhìn Ye Jin dễ dàng đồng ý, hoàn toàn khác với dự đoán của anh.

Anh thoáng chút bối rối.

Mặc kệ cơ thể trần trụi trắng nõn chi chít dấu răng, dấu tay, vết bầm tím, và khuôn mặt ngái ngủ còn hơi sưng phù trông như trẻ con, vẻ mặt bầu bĩnh xinh đẹp ấy lại có sức quyến rũ kỳ lạ khi thấp thoáng sự cảm kích và hy vọng. Anh vốn luôn nghĩ cậu đẹp nhất khi tan nát hoặc rơi lệ, ai ngờ vẻ mặt này lại là một thu hoạch thú vị ngoài dự kiến.

“Ừ. Thì… được rồi. Tôi sẽ lo thủ tục chuyển viện.” Kwon Hyung Do vừa gãi gãi bên trong cổ áo, vừa đáp lời.

“Món nợ này… là nợ riêng của tôi. Không phải của Colosseum.”

“Lãi suất… đừng lấy cao quá đấy.”

“Định mặc cả với côn đồ đấy à?”

Nghe vậy, Ye Jin lầm bầm.

“Phải có giá người quen chứ… hay cái giá đặc biệt ‘trên giường’ gì đó chứ…”

“……”

“Giờ lòng tự trọng của tôi tan nát hết rồi, xấu hổ muốn chết đây này, nói gì đi chứ.” 

Ye Jin lại vùi mặt vào chăn. Giọng cậu nghèn nghẹn vọng ra từ trong chăn, thúc giục: “Nhanh lên đi”.

“Giá đặc biệt hả? Có chứ. Ừ. Còn phải xem tâm trạng của tôi thế nào đã.” Môi Kwon Hyung Do bất giác mấp máy.

Mái tóc đen dày của Ye Jin khẽ rung lên. Là đang khóc? Hay đang cười? Anh chưa từng thấy cậu cười thật sự bao giờ, nên cũng không đoán nổi.

Một lúc sau, tưởng như dài cả thế kỷ, Ye Jin mới ngẩng đầu lên. Vẫn là gương mặt lạnh tanh, vô cảm thường ngày.

“Mút cho anh nhé?” Ye Jin hất cằm về phía chiếc quần còn chưa kéo khóa của Kwon Hyung Do.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo