Lạ thật, lời đề nghị mà bình thường Ye Jin khó lòng từ chối giờ lại khiến cậu thờ ơ. Trong khi đó, Kwon Hyung Do kéo khóa quần với vẻ nghiêm túc lạ thường, không giống phong thái mọi khi của anh.
“Tôi bận lắm rồi, không được. Để lúc khác nhé.”
Khoác thêm áo vest, Kwon Hyung Do trông ra dáng dân công sở thực thụ, nếu bỏ qua mái tóc hơi dài.
Cái vẻ ngoài này chắc cũng giúp anh được khối việc khi đi lừa người. Chứ lột sạch ra thì đúng là một thằng côn đồ thứ thiệt.
Chỉnh lại quần áo lần cuối, Kwon Hyung Do nhếch mép cười với Ye Jin.
“Thấy sao? Ngầu không? Sexy chết người nhỉ? Mê chưa? Mê rồi chứ gì? Cứ nói thật đi, bảo mê tôi cũng không cười đâu mà.”
“…Đúng là mặt dày hết biết. Còn bày đặt thật với thà. Rồi, nói thẳng cho mà nghe, tôi chả thấy anh có tí hấp dẫn nào cả.”
Chỉ thoáng nghĩ, nếu không nhờ cái vẻ ngoài coi được đó thì không biết anh sẽ ra sao nữa.
Kwon Hyung Do bật lại ngay, chẳng hề tỏ ra tự ái.
“Đúng là đồ máu lạnh mất dạy mà.”
“Có bằng lời anh nói hôm qua chắc….”
“Hôm qua? Hôm qua sao cơ? Tôi nói gì nào.”
Vẻ mặt anh không giống đang gây sự, mà đúng là không nhớ thật. Hôm qua, lúc anh nhắc đến bà, Ye Jin đã thực sự muốn vớ chai soju phang vào đầu anh. Nhưng cũng nhờ thế mà quyết định chuyển viện được đưa ra, nên cậu đành cho qua. Vả lại, bản thân Ye Jin cũng đã chán ngấy việc cãi cọ. Cậu đâu có thích gây sự.
Dù anh có tin hay không, đó vẫn là sự thật.
“Thấy khó nói đúng không? Ai bảo mồm miệng cậu cũng có vừa đâu. Cậu thì chỉ được cái mã ngoài là đẹp thôi. Mà thế lại hay. Chẳng lẽ mình tôi xấu tính à? Cậu cũng thế thì tôi có gì phải áy náy?”
Nếu đặt tính xấu lên bàn cân, chẳng phải phần của Kwon Hyung Do nặng hơn nhiều sao? Ye Jin chợt thấy muốn so đo từng li từng tí một cách nhỏ nhen, trẻ con. Cậu lườm anh, Kwon Hyung Do bèn tặc lưỡi.
“Đấy, lại cái mặt đó. Cứ mỗi lần cậu làm cái mặt đấy là lộ hết. Đang nghĩ cách giết tôi chứ gì? Nhóc con chỉ được cái liều.”
Trái ngược với giọng điệu, Kwon Hyung Do tiến lại gần, giữ lấy hai má Ye Jin và hôn ngấu nghiến.
Giá mà chỉ dừng ở đó thì đã đỡ, đằng này anh lại tiếp tục bằng kiểu hôn mà Ye Jin cực ghét.
Tiếng hôn ướt át vang lên một hồi lâu. Kwon Hyung Do véo đầu ngực ửng đỏ của Ye Jin rồi buông ra, còn dùng lòng bàn tay đánh bốp vào ngực cậu một cái.
“Á!”
Cú đánh trúng ngay vết bầm khiến Ye Jin co rúm người, khe khẽ rên lên.
Thấy vết bầm không phải do mình gây ra, tâm trạng Kwon Hyung Do lập tức sa sầm.
“Đừng có gây sự nữa, liệu mà ở yên đấy. Nén cái tính nóng của cậu lại.”
“Vụ này là do lũ khốn đó kiếm chuyện trước mà….”
“Tôi đếch biết lũ khốn đó là đứa nào cả.”
Anh vuốt tóc ra sau, rồi thấy vướng nên túm tạm một nửa buộc lại bằng dây chun, sau đó đưa tay xoa mặt. Gương mặt phản chiếu trên kính cửa sổ hôm nay vẫn đẹp trai lạ thường.
“Sẽ chẳng có đứa nào dám động đến cậu đâu, nên đừng có tự rước thêm phiền phức.”
“Thật không…? À, đúng rồi nhỉ. Nghĩ lại thì dạo này vụ vết cắn cũng im rồi, mà bọn côn đồ lảng vảng cũng ít hẳn đi…”
Ye Jin tự hỏi liệu có nên hỏi xem Colosseum có thật sự đang dọn dẹp nội bộ hay không. Như đọc được suy nghĩ của cậu, Kwon Hyung Do liền thoải mái bật mí.
“Đang lọc bớt để thay máu đám đàn em. Cứ thiếu tay chân là lại nhận bừa cả chó lẫn mèo vào nên thành ra loạn cả lên chứ sao.”
Mà đúng là anh cũng đang nhắm một ‘lộ trình đặc biệt’ cho thằng khốn đã cắn má Ye Jin. Đầu tiên là cho vào kho đông lạnh ‘ướp’ một phen cho ‘tươi’ hơn. Sau khi khóc lóc thảm thiết trong cái lạnh buốt xương và vị mặn chát tưởng như ngón tay sắp rụng rời, nó sẽ được tống lên thuyền để cơ thể từ từ ‘rã đông’ trên đường tới xích đạo, rồi từ đó sẽ được chuyển đến những nơi khác nhau đang cần người.
Ngoài ra, anh sẽ tống khứ thêm vài đứa nữa, từ lũ khốn trong video cho đến đám tép riu cứ lảng vảng quanh Seon Ye Jin với thói táy máy bẩn thỉu. Như vậy thì Kwon Hyung Do cũng lợi mà bên luôn thiếu người kia cũng được việc.
Băng đảng ở cảng Incheon, vốn chủ yếu làm ăn với đám người Trung Quốc, lúc nào cũng thiếu người kinh khủng. Gọi là đám du côn tép riu vậy thôi, chứ thực chất công việc của chúng gần như khổ sai, bị đưa lên thuyền đi đây đi đó hoặc khuân vác hàng hóa. Cũng vì thế mà không ít đứa đã vô tình bị đưa sang Trung Quốc luôn.
Bên mình thì nhẹ gánh vì dọn được lũ chướng mắt, bên kia lại có thêm người. Đúng là cả hai cùng có lợi. Ha, Kwon Hyung Do. Mình đúng là ngày càng có đầu óc rồi. Kwon Hyung Do tự khen tự thưởng, cười đầy khoái trá.
“Mà thôi. Nếu cậu tò mò về lũ đó quá thì hôm nào mình đi hóng gió biển tiện thể ghé qua xem.”
“Chả tò mò… Thôi bỏ đi. Toàn chuyện của đám côn đồ các người.” Ye Jin mím môi phụng phịu, quay mặt đi.
Công nhận thằng nhóc này cũng biết điều đấy chứ. Việc nó tự biết phân biệt tốt xấu thế này làm mình rất hài lòng. Giờ chỉ cần dạy nó biết quý trọng mạng sống hơn, biết nhìn mặt mà bắt hình dong, đứa nào nên đụng, đứa nào nên né, là ổn thỏa.
Mà thôi. Chuyện đó cứ để mình ở bên cạnh dạy dỗ từ từ là được. Kwon Hyung Do lại tặc lưỡi.
Màn kịch vụng về này sắp hạ màn, lại còn thêm cái cớ tuyệt hảo để giữ chân Seon Ye Jin lâu hơn, đúng là một khởi đầu ngày mới không thể tuyệt hơn.
Kwon Hyung Do ghét nhất là việc giải quyết lũ ăn chặn nội bộ lại châm ngòi cho chiến tranh băng đảng. Chính vì vậy, trước khi thanh trừng đám tay trong, anh chọn cách xoa dịu băng nhóm bên kia trước. Anh áp dụng chiến thuật vừa đấm vừa xoa, nộp vài kẻ để tình hình lắng xuống, cam kết kiểm soát vấn đề trong giới hạn, nhưng cũng khéo léo cảnh cáo rằng “bên các người làm ăn cũng chẳng ra gì, tôi có thể làm to chuyện này nhưng đôi bên đều không muốn một cuộc chiến tốn kém vô ích, đúng không?”. Đó là cách anh cố giải quyết vấn đề như một kẻ bề trên biết điều.
Để làm cái việc trái khoáy này, suốt một thời gian anh đã phải diện bộ vest vừa khó chịu vừa đáng ghét mà chạy tới chạy lui. Đã thế lại còn chẳng làm ăn gì ra hồn với Seon Ye Jin được.
Nhất định phải đòi lão Chủ tịch Choi bồi thường hậu hĩnh vụ này mới xong.
Thực sự đến lúc phải đi, Kwon Hyung Do vừa xỏ giày vừa dặn dò một tràng.
“Bệnh viện cứ để tôi lo, cậu cứ chờ đi. Lúc nào tôi gọi thì phải bắt máy ngay đấy.”
Lời dặn phải nghe điện thoại là điều trước nay anh chưa từng nói.
Không nghe tiếng trả lời, Kwon Hyung Do, đang lầm bầm chửi rủa đôi giày tây khó xỏ, liền ngẩng đầu. Chưa kịp đứng thẳng dậy, một bàn chân đã lọt vào tầm mắt anh. Đôi bàn chân trắng nõn như hạt dưa, xương mu bàn chân nhô lên thanh mảnh.
“Gì vậy.”
Kwon Hyung Do đột nhiên thấy tim mình nhói lên. Là do rượu hôm qua sao? Anh vỗ nhẹ lên ngực, đứng thẳng dậy thì thấy Seon Ye Jin đang đứng ngây ra đó với chiếc chăn quấn chặt quanh người.
“Sao thế.”
Anh bất giác liếm môi hỏi lại, nhưng Ye Jin lại nhìn anh với vẻ mặt ngơ ngác rồi hỏi ngược.
“Làm gì có điện thoại đâu.”
“À.”
“Tự dưng nói chuyện điện thoại làm gì. Có việc gấp thì cứ gọi tới Colosseum ấy.”
“Ừm. Ừ nhỉ. Đúng rồi ha. Seon Ye Jin thông minh ghê.” Kwon Hyung Do lúng túng đáp.
Mái tóc Ye Jin vẫn còn vểnh ngược vểnh xuôi. Kwon Hyung Do đăm chiêu nhìn một lúc rồi bất chợt đưa tay ra.
Anh dịu dàng đưa tay sửa lại những lọn tóc không vào nếp của Ye Jin. Cậu ngẩng lên, mắt không rời khỏi anh. Khi ánh nhìn của họ giao nhau, không gian chợt lắng đọng, chỉ còn hai người lặng lẽ đối diện, không một lời trao đổi, cũng không còn sự gay gắt thường ngày.
Đó là một khoảnh khắc vừa ngượng ngùng, vừa khó tả, lại xa lạ và kỳ cục.
Kwon Hyung Do đột nhiên đưa tay lên vò rối tung mái tóc Ye Jin.
“A, làm cái gì vậy!”
“Mặt mũi thì sưng vù lên thế kia. Tôi đi đây.”
“Bảo đi đi mà! Aiss, thật tình. Đã đi thì đi cho khuất mắt đi chứ.”
Ye Jin càu nhàu, đưa tay vuốt lại tóc. Nhìn thấy bộ dạng đó qua khe cửa đang dần khép, Kwon Hyung Do bật cười.
Bước chân xuống cầu thang không giấu nổi vẻ vui vẻ. Anh vừa huýt sáo vừa tung hứng chìa khóa xe. Thế nhưng, vừa ngồi vào xe, tay đặt lên vô lăng, anh đột nhiên úp mặt xuống.
“A… Chán thật.”
Đây là lần đầu tiên anh thấy con đường đi ‘xử lý’ người khác lại tẻ nhạt đến thế.
***
Lúc Kwon Hyung Do còn ở đó và rời đi, Ye Jin gần như chẳng để tâm. Nhưng khi nắng trưa lên cao và hơi ấm dần xua đi cái lạnh giá, tựa như băng tuyết tan chảy, thì những suy nghĩ về buổi sáng lại bắt đầu khuấy động trong lòng cậu. Một cảm giác kỳ lạ, khó tả, tựa như sự ngứa ngáy bứt rứt khi da thịt ấm lại sau cơn tê cóng, khiến cậu bất giác đưa tay gãi nhẹ mà không ý thức.
“Đúng là cái đồ kỳ cục.”
Cậu vốn chẳng hề trông mong gì ở Kwon Hyung Do. Có lẽ vì mối quan hệ này bắt đầu từ tận cùng đáy vực, nên mỗi khi anh bất ngờ làm hay nói điều gì có ích, những điều đó lại cứ đọng lại trong tâm trí cậu lâu một cách kỳ lạ.
Dù lý trí mách bảo là ngu ngốc, Ye Jin vẫn không ngừng suy nghĩ. Kinh nghiệm xương máu từ quá khứ cho thấy rõ, cứ hễ cậu mềm lòng tin tưởng hạng người như Kwon Hyung Do, là y như rằng sẽ bị phản bội. Nhưng lần này lại khác. Chính vì đã bị tổn thương nặng nề bởi những lời lẽ tệ bạc về người bà đang ốm, một niềm tin phi lý lại nhen nhóm trong cậu – rằng có lẽ cú đâm sau lưng sẽ không xảy ra nữa, vì đòn đau nhất đã giáng xuống từ trước rồi.
“Đằng trước đã bị phang một cú rồi. Giờ mà bị đâm sau lưng nữa thì đúng là đồ chó chết.” Ye Jin vừa lẩm bẩm vừa ném mẩu thuốc xuống đất, dùng gót giày di mạnh cho tắt hẳn.
Quay ra từ khu đất trống sau nhà nghỉ, Ye Jin đưa tay lên cắn móng tay. Trước mắt cứ phải lo chuyển viện cho bà đã, những việc khác tính sau. Viện phí phải tìm hiểu riêng xem có cách nào giảm bớt không. Nếu không vì điểm tín dụng đã thành nợ xấu, có lẽ cậu đã nhận được nhiều hỗ trợ hơn rồi. Đúng là tiếc thật.
Hiện tại đúng là Ye Jin đang phải dựa vào Kwon Hyung Do… nhưng cái gánh nặng phải dùng thân xác đổi lấy tiền, rồi lại phải lựa lời yêu cầu thêm khiến cậu cảm thấy vô cùng bức bối. Việc lúc nào cũng phải chờ đợi thời cơ khi anh vui vẻ mới dám đề cập chuyện tiền nong, để rồi tự mình phá hỏng khoảnh khắc đó, cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Nhưng điều làm cậu đau đớn nhất chính là lòng tự tôn bị chà đạp. Ye Jin không cam chịu mãi cảnh bị coi như vật phụ thuộc, ở vị thế thấp kém xa vời so với Kwon Hyung Do. Cách Kwon Hyung Do gọi tên hay đối xử với cậu giờ không còn quan trọng bằng niềm khao khát cháy bỏng được tự đứng trên đôi chân của mình. Khao khát đó giờ mạnh mẽ hơn bao giờ hết, không chỉ là để tồn tại, mà còn là để vươn tới một cuộc sống tốt đẹp hơn, với những điều vượt xa nhu cầu cơ bản.
“Lẽ ra mình nên nghe kỹ hơn đề nghị của lão già đó mới phải.”
Giá mà dỗ ngọt được Kwon Hyung Do để nghe thử xem lão chủ tịch kia đã định đề nghị cái gì thì cũng hay.
À không, thật ra thì cũng quá rõ ràng rồi còn gì. Vẫn chỉ là đám côn đồ đó thôi.
Ye Jin nén một tiếng thở dài.
Lão chủ tịch xã hội đen muốn nhận Kwon Hyung Do làm con rể…
Vẻ mặt đang trầm ngâm của cậu lại tối sầm đi.