“A… anh!”
Kim Jae Man vội vẫy tay rối rít, cố nén cơn đau buốt ở cổ tay.
Ye Jin cau mày, nhìn ra sau lưng Kim Jae Man, nơi hắn ta đang vẫy tay gọi cậu.
Một chiếc xe màu đen đập vào mắt cậu. Nhìn chiếc Bongo van dán phim đen kịt, cậu đoán chắc Kim Jae Man không thể tự mình xoay đâu ra chiếc xe này, mà cũng chẳng phải do Kwon Hyung Do sai bảo.
Lúc này, gương mặt Kim Jae Man đã kề sát lại gần, hiện rõ mồn một. Ye Jin càng nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
“Cậu… mặt mũi cậu làm sao thế này?”
“À không. Cái này thì…”
Kim Jae Man đưa tay lên mép miệng, vết thương như muốn toác ra chỉ vì cử động nhẹ, khiến hắn ta phải hít sâu một hơi vì đau điếng. Sau đó, hắn ta cố nặn ra một nụ cười trông méo mó, gượng gạo.
“Chỉ là sơ sơ thôi… Anh à. Chuyện đó không quan trọng đâu mà.”
‘Nhìn là biết tỏng là bị đánh rồi còn gì. Ai nhìn mà chả biết chứ.’
Ye Jin biết quá rõ, vì chính cậu cũng từng đầy mình những vết thương kiểu này, cứ lành rồi lại tái phát. Vết thương thế này chắc chắn là do bị đánh.
“Cậu đang bị uy hiếp đúng không? Ai làm?”
“Anh ơi…. Mình không nói chuyện lâu được đâu. Cái hộp này, đúng là thứ tôi nói với anh rồi, phải không ạ?”
“Ừ đúng rồi…. Nhưng mà này cậu Kim Jae Man, nếu thấy nguy hiểm thì cứ chạy trước đi đã.” Ye Jin nói giọng nghiêm túc.
Kim Jae Man bật cười khan.
“Không đâu anh. Trốn đâu có dễ thế. Với lại, chỉ cần Đại ca không sao thì mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Giết tôi thì cũng giải quyết được gì đâu.”
Kim Jae Man quả là liều lĩnh thật. Phải có cái gan như thế thì một kẻ từng quản lý sổ sách sòng bạc lâu năm như hắn mới dám nảy ý định phản bội.”
“Tôi… cũng phải đi cùng à?”
“Không ạ. Bọn chúng không nhắc gì tới anh hết….”
Kim Jae Man vội liếc ra sau lưng. Xem ra đến lúc phải đi thật rồi. Hắn ta kẹp chặt chiếc hộp vào sườn, gật gù như ngầm thừa nhận đúng là có chuyện không ổn.
“Việc bọn chúng không nhắc gì đến anh, chắc không phải Giám đốc Ma đâu…. Nếu là ông ta thì đời nào bỏ qua anh dễ thế.”
“Tôi á? Tại sao?”
“Bởi vì….”
Bên trong chiếc xe van vang lên tiếng ‘Rầm!’. Một tiếng động đầy hăm dọa, như thể ai đó vừa dùng nắm đấm hay vật gì cứng nện mạnh vào cửa xe.
Kim Jae Man giật bắn mình, vội quay lại, hấp tấp nói.
“Bởi vì bây giờ anh cũng là người tình của đại ca rồi còn gì.”
Vớ vẩn. Ye Jin nhăn mặt.
“Người tình cái gì chứ…. Chúng tôi không phải loại quan hệ ghê tởm đó.”
Mối quan hệ giữa anh và cậu tuyệt đối không phải kiểu lưu luyến đó. Kwon Hyung Do thì thèm khát cơ thể cậu, còn cậu thì… đang cố moi móc gì đó từ anh, nhưng dụ cái tên khốn đó khó thật… Aish, chết tiệt. Chẳng biết nữa. Càng nghĩ càng rối. Một mối quan hệ thật khó mà giải thích cho rõ. Còn hơn cả người tình ấy chứ…
Chỉ tổ thêm phiền, bực cả mình.
“Aiya.”
Kim Jae Man cười toe toét như thể đọc được suy nghĩ của cậu vậy. Mà với khả năng quan sát của hắn ta thì khó mà đoán trúng phóc được.
“Đâu phải cứ ‘ngọt ngào tình cảm’ mới là người tình? Cứ chí chóe suốt ngày thế kia, còn hơn cả người tình ấy chứ. Mà thôi, tôi tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời về anh đâu, nhưng anh cứ cẩn thận thì hơn!”
Nói rồi, Kim Jae Man co cẳng chạy như ma đuổi.
Chiếc Bongo van rú ga phóng đi, cuốn theo bụi mù.
Ye Jin ngẩn người nhìn theo chiếc xe khuất dạng rồi mới lững thững quay gót.
Người tình?
Kim Jae Man rõ ràng đã hiểu sai hoàn toàn rồi. Ye Jin lắc đầu lia lịa, thầm nghĩ hắn ta trước sau vẫn vậy, chỉ giỏi nói những điều vô nghĩa.
Thế nhưng, không hiểu sao Ye Jin cứ ngoái lại nhìn mãi. Cậu muốn kéo hắn ta lại hỏi cho rõ xem lời đó là ý gì. Lạ thật. Trong lòng cứ râm ran khó chịu như bị dị ứng thứ gì vậy.
***
Dù lòng dạ rối bời, Ye Jin vẫn vội vã quay về Colosseum. Ở đó, cậu tìm thấy ổ cứng.
Ổ cứng nằm trong ngăn kéo cuối cùng tủ đồ của Kwon Hyung Do. Ye Jin bỏ nó vào túi ni lông đen rồi buộc chặt miệng túi. Cầm cái túi trông chẳng khác gì túi rác, cậu tiến về phía chuồng ngựa của Clover.
“Clover. Không được để ai lại gần đây. Nghe rõ chưa? Trừ tao ra thì….”
Ngập ngừng giây lát, Ye Jin áp mặt mình vào mặt Clover, hạ giọng thì thầm nhỏ hơn nữa.
“Kwon Hyung Do. Còn lại thì tuyệt đối không một ai.”
Nói xong, Ye Jin giấu chiếc túi ni lông sâu vào đống cỏ khô sau lưng Clover. Vẫn chưa yên tâm, cậu còn lấy thêm cỏ khô từ ô chuồng bên cạnh phủ lên.
Ổ cứng cứ thế bị che kín mít.
Nói thế nhưng Ye Jin cũng không hoàn toàn lừa dối. Chiếc hộp cậu đưa cho Kim Jae Man thực sự chứa thứ mà hắn ta đã đề cập, cũng chính là thứ mà đám côn đồ kia đang tìm kiếm – một vật được làm ra theo chỉ thị của Kwon Hyung Do.
Đó là cuốn sổ cái mà Ye Jin vừa ghi chép vừa không ngừng lẩm bẩm chửi thề.
***
“Chỉ có vậy thôi à?”
Kim Jae Man cúi gằm mặt, tay ôm lấy lồng ngực nơi trái tim đang đập loạn xạ. Ye Jin đã đưa thứ khác! Hắn ta vừa mừng thầm vì tạm thoát nạn, lại vừa thấp thỏm lo âu, không biết sự đánh tráo này có thể qua mắt bọn chúng được bao lâu.
Cái đầu chỉ quen nghĩ cách sinh tồn bắt đầu quay cuồng.
“V-vậy, tôi mang thứ này đến rồi, giờ tôi đi được chưa ạ?”
“Chờ đã.”
Kim Jae Man nuốt khan khi một thanh gỗ vuông dí sát mặt.
Gakmok bật loa ngoài điện thoại hết cỡ. Loáng thoáng nghe được giọng người đầu dây bên kia. Một giọng nói quen quen. Kim Jae Man cố lục lọi trí nhớ. A, quen thật. Không phải giọng hay nghe nhưng chắc chắn đã từng nghe ở đâu đó…
A, nhớ ra rồi. Giọng lão Tổng quản.
“Vâng. Nhận được rồi ạ, là một vật mỏng. Để tôi kiểm tra ngay đây.”
Gakmok lôi Kim Jae Man vào một nhà kho đã chuẩn bị sẵn. Chắc là kho chứa hàng nên không khí đặc quánh mùi ẩm mốc và bụi bặm. Gã bật công tắc, đèn kêu lách tách vài tiếng rồi lần lượt sáng trưng.
Trong góc đặt một chiếc máy tính. Kim Jae Man liếm môi khi bị mấy gã đô con lôi đến đứng kè kè bên cạnh.
“Tôi đang bật máy tính đây ạ.”
Tiếng máy tính chạy rè rè, thời gian trôi qua nặng nề. Đám đô con có vẻ thấy Kim Jae Man chẳng có gì đáng ngại nên đang túm tụm xì xào gì đó.
Kim Jae Man chẳng nghe rõ bọn chúng nói gì, mà cũng chẳng buồn để tâm. Lòng hắn ta nóng như lửa đốt. Sao lại đúng là lão Tổng quản cơ chứ. Không ngờ lão ta lại ra tay lỗ mãng thế này.
Cuối cùng, Gakmok cũng nhét chiếc đĩa mềm vào ổ đĩa máy tính vừa khởi động xong.
“Vâng. Là sổ cái ạ.”
Gã côn đồ Gakmok rõ ràng tin đây chính là thứ đại ca hắn đang tìm, nên báo cáo giọng đầy tự tin.
“Ở đây ghi cả tiền hoàn trả, tỷ lệ hoàn trả, tỷ lệ thắng. Đúng cái này rồi phải không ạ?”
Kim Jae Man cứ chửi thầm trong bụng, chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Đúng cái quái gì chứ. Đương nhiên là thứ khác rồi.
[Sổ cái cái quái gì! Mẹ kiếp, cái đó tao có rồi!]
Đứng cách đó không xa, Kim Jae Man cũng nghe rõ giọng lão Tổng quản đang gào như điên qua điện thoại.
[Không phải sổ cái, thằng chó! Còn thứ khác nữa! Thằng cáo già Kwon Hyung Do đó lập riêng văn phòng để giở trò gì cơ chứ! Chắc chắn còn nữa! Thằng nào đưa cái đó cho mày? Lại là thằng đó à? Cái thằng chân sai vặt của Kwon Hyung Do hả?]
“Vâng, cái thằng đó nói là cấp dưới của nó, nó chỉ sai một thằng nhóc trắng trẻo, gầy gò đi làm việc vặt thôi ạ.”
[Trắng trẻo, gầy gò… Seon Ye Jin?! Ý mày là cái thằng có cặp đùi ngon chết người đó hả?!]
“Vâng, vâng.”
Gã côn đồ Gakmok mồ hôi lạnh túa ra, gật đầu lia lịa. Kim Jae Man cắn chặt môi. Chết chắc rồi. Phải báo cho đại ca thôi. Kwon Hyung Do đã đến Incheon lo việc. Đi từ đây đến đó cũng mất toi hai tiếng.
Giờ gọi thì cũng muộn, nhưng lỡ bị đem đi chôn sống thì may ra vẫn kịp cứu trước khi chết hẳn.
[Khốn nạn! Bọn chỉ biết chạy việc vặt thì làm nên trò trống gì!]
Bị chạm tự ái, mặt gã Gakmok nhăn như đít khỉ. Chết tiệt, sao không nói quách mẹ nó ngay từ đầu. Cứ tỏ vẻ ‘chuyện này lũ tép riu tụi mày không cần biết’, rồi lại bắt làm tới làm lui.
[Thằng đó là người tình của Kwon Hyung Do! Nó là thằng ranh được Kwon Hyung Do cưng như trứng đấy! Này, mày đi ngay, mang về đây cái thứ mà con chuột Seon Ye Jin với hai đứa kia đang lén lút làm. Mày mà lề mề là tao giết! Tao cho mày xuống biển Incheon làm mồi cho cá bây giờ, rõ chưa!]
Nghe tiếng quát tháo, gã côn đồ Gakmok bật phắt dậy.
“Này, bắt lấy thằng kia!”
Hai gã đô con mặt mũi còn đang ngơ ngác, vốn đang căng thẳng nhìn Gakmok, liền giật mình quay phắt lại.
Ở đó, Kim Jae Man, kẻ từ lúc nào đã rón rén lết tới cửa, đang loay hoay với cái chốt cửa gỉ sét.
“Để nó chạy thoát thì liệu hồn với tao! Tao sẽ ném hết chúng mày xuống biển Tây!”
Án phạt cứ thế được đẩy xuống cho đám đàn em.
Đám đô con chạy huỳnh huỵch đuổi theo. Kẻ giống chuột nhắt lúc này lại chính là Kim Jae Man chứ không phải Seon Ye Jin. Hắn ta lôi hết bản năng chạy nước rút từ thời tiểu học, cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng.
“Hộc, hộc, hộc… Điện thoại, chỉ cần gọi một cuộc thôi…! Một cuộc là đủ…!”
Nhưng ngay khi Kim Jae Man vừa cố lách ra khỏi con hẻm, chiếc Bongo van đã chặn ngay đầu. Chưa kịp thở phào vì thoát chết trong gang tấc khi suýt bị xe tông, hắn ta đã bị túm lấy lôi đi xềnh xệch.
Thấy Kim Jae Man bị lôi đến, Gakmok lại gọi điện đi đâu đó.
“Ừ. Tao đây. Đừng làm phiền nữa, chắc tụi mình phải tự đi thôi. Bọn khốn ở Colosseum làm ăn bố láo vầy, tin thế đéo nào được.”
Tiện thể xe van cũng đang nổ máy sẵn, với lại cũng cần chỗ kín đáo hơn để nhốt thằng này.
Vừa tính sẵn đường đổ hết tội cho lão Tổng quản nếu có biến, gã côn đồ vừa nhổ toẹt nước bọt qua kẽ răng, vừa liên tục dùng thanh gỗ nện mạnh xuống sàn xe.