Chương 13
Đôi mắt Kwon Hyung Do ánh lên vẻ thích thú, dường như hắn càng lúc càng hứng thú hơn.
“Tôi gặp nhiều đứa xinh đẹp mà ngu ngốc rồi, cứ tưởng cậu cũng thế. Ai ngờ cậu lại khác với bọn họ.”
“…….”
Anh ta vặn chìa khóa, hạ cửa sổ xuống rồi gác tay lên thành cửa, một tay cầm điếu thuốc đưa lên miệng.
“Hút không?”
Anh ta châm lửa rồi đưa điếu thuốc về phía Yi Jin, cậu quay mặt đi.
“Tôi không hút thuốc.”
“Bây giờ không hút, hay trước giờ vẫn vậy?”
“…….”
Yi Jin chẳng có lý do gì phải trả lời anh ta. Cậu bướng bỉnh ngậm chặt miệng, người đàn ông cười khẩy.
“Muốn nghe cậu trả lời tử tế một câu khó hơn cả lên trời nhỉ. Cậu thực sự không muốn làm trai bao à? Đám biến thái sẽ xếp hàng dài đấy. Tôi sẽ chia cho 10%. Ở Gangnam cũng hiếm đứa nào được giá này.”
Yi Jin buồn nôn. Cậu lườm anh ta, hỏi:
“Cứ gặp người khác là anh lại lôi máy tính ra tính toán à?”
“Bình thường thì không. Nhìn tôi xem. Tôi lịch sự như vẻ bề ngoài thôi. Nhưng ở đây có người à?”
Người đàn ông cười hềnh hệch, liếc nhìn Yi Jin từ đầu đến chân.
“Tôi chỉ thấy một món hàng đang nợ tiền thôi.”
“…….”
“Thế nào? 10% nhé?”
Yi Jin ngán ngẩm.
“Tôi tự lo được cho cuộc đời mình, nợ nần cũng đang trả đàng hoàng, nên anh không cần bận tâm.”
“Thế cơ à? Nhìn số tiền nợ thì có vẻ không sống sung sướng gì cho lắm.”
Dù anh ta có nói gì thì đó cũng không phải sự thật. Ở đây chẳng ai biết cậu cả. Những lời anh ta nói như không hiểu gì về cậu đều là giả dối.
Yi Jin cảm thấy sôi sục trong lòng trước thái độ của tên ác ôn đầu sỏ, tay giám đốc cứ làm ra vẻ ta đây biết hết mọi chuyện về cậu.
Người đàn ông, chẳng thèm quan tâm đến việc tên tay sai của anh ta đang nâng niu chiếc xe, nhảy phắt qua nắp ca-pô.
“Ê Jjap Nì (Răng Giả). Mày đỗ xe kiểu gì thế hả?”
Anh ta xoa đầu tên côn đồ gầy gò đang nhìn mình như thể nhìn thấy ánh sáng cứu rỗi, rồi lên xe. Sau đó, anh gạt cần số và lùi xe một cách thô bạo. Xe giật lùi nhanh đến mức Yi Jin ngả người ra sau, cậu hoảng hốt mở to mắt. Anh ta vừa lái xe ẩu vừa cười khoái trá.
“Răng cửa của nó toàn là đồ giả. Nên mới có biệt danh là ‘Jjap Ni’ đấy. Buồn cười không?”
Chẳng buồn cười chút nào, chỉ thấy đáng sợ. Yi Jin vội vàng thắt dây an toàn. Người đàn ông liếc nhìn Yi Jin một cách thong thả, hỏi:
“Thế bệnh viện của bà cậu ở đâu?”
Yi Jin không phải loại người sẽ trả lời khi bị tra hỏi.
“Anh định đi đâu?”
“Sao? Muốn đi cùng à?”
“Không ạ.”
Yi Jin vừa cố nén cơn buồn nôn vừa trả lời ngay lập tức. Người đàn ông liền cười hềnh hệch.
“Đi xem phim.”
Dù nhận được câu trả lời dứt khoát, người đàn ông vẫn thản nhiên đáp. Chiếc xe của anh ta cứng nhắc, gần như không có độ nhún, giống như xe quân sự, đang bon bon tiến vào trong thị trấn.
Yi Jin không rành khu này, nhưng vì để đến thăm bà thì phải đi qua thị trấn, nên cậu khá quen thuộc với nơi này. Cậu nhớ là ở đó không có rạp chiếu phim nào.
“Ở đây không có rạp chiếu phim nào đâu ạ.”
“Cảm ơn vì đã lo lắng nhé.”
“Tôi không có lo lắng.”
Yi Jin trả lời ngay.
Người đàn ông thản nhiên bỏ ngoài tai.
“Không có rạp không có nghĩa là không có cách xem.”
“Vậy thì cho tôi xuống ở thị trấn là được rồi. Tôi say xe sắp nôn đến nơi rồi. Nếu anh không ngại thì cứ chở tôi đi tiếp.”
“Không được. Sao lại nôn vào ‘cục cưng’ của tôi được.”
Cục cưng cái khỉ gì. Không khác gì cái xe rác.
Đã khó chịu vì xe xóc nảy, lại thêm tay lái lụa của anh càng khiến cậu càng thêm khổ sở.
Yi Jin nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, chỉ mong nhanh chóng đến thị trấn trong khi chiếc xe xóc nảy trên con đường gập ghềnh.
Và ngay khi nhìn thấy lối vào chợ, cậu liền nắm lấy tay nắm cửa.
“Về thăm bà cho tử tế đấy.”
Người đàn ông nói với Yi Jin khi cậu đang định xuống xe dù xe còn chưa dừng hẳn. Nghe một tên côn đồ nói về lòng hiếu thảo khiến cậu nực cười.
Yi Jin gật đầu qua loa, coi như chào hỏi.
Người đàn ông không thèm nhìn Yi Jin. Chỉ khi xe bắt đầu lăn bánh, Yi Jin mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Lúc đó cậu mới nhận ra mình đã căng thẳng đến mức nào.
“Đi xe buýt còn nhanh hơn…”
Cậu lẩm bẩm, không phải phàn nàn hay than vãn, chỉ là một câu nói yếu ớt, tự nhủ với lòng.
Đi ngang qua chợ, Yi Jin tranh thủ mua vài món ăn vặt. Không được mang kẹo dẻo hay kẹo cứng, răng bà yếu nên cũng không ăn được bánh cứng, vì vậy chỉ có vài món quà bánh có thể mua. Cậu bỏ mấy loại bánh xốp mềm vào túi ni lông, xách lủng lẳng rồi đi bộ thêm khoảng 40 phút nữa thì đến viện dưỡng lão nhỏ như một trường tiểu học. Vì thời gian ra ngoài của cậu không được quá một ngày, nên đây là nơi gần và tốt nhất mà cậu có thể tìm được.
“Tôi đến thăm bà Kim Kkot Boon ạ.”
“Ôi. Cháu của bà Kkot Boon à. Bà ấy đợi cháu lâu lắm rồi đấy. Hôm nay cháu đến hơi muộn nhỉ?”
Bình thường cậu sẽ đến đúng giờ, nhưng vì không muốn cho người đàn ông kia biết địa chỉ này nên cậu đã cố tình đi đường vòng. Cậu phải trở về trước bốn giờ chiều, tính cả thời gian đi lại thì không còn nhiều. Cậu vội vàng gật đầu với cô y tá rồi nhanh chóng đi vào phòng thăm.
Trong căn phòng được trang trí như lớp học của học sinh lớp một, bà cậu đang loay hoay ghép những mảnh ghép lớn của trò chơi xếp hình.
“Bà ơi, cháu đến rồi.”
Yi Jin cười tươi, lật lại miếng ghép đang bị úp ngược rồi đưa lại cho bà.
Đôi mắt trong veo như trẻ con nhìn Yi Jin rồi cười rạng rỡ. Có lẽ bà đã tháo răng giả ra, nên Yi Jin nhìn thấy rõ cả lợi.
“Trông bà vẫn khỏe nhì. Bà còn trẻ hơn cả cháu ấy chứ. Người ta sẽ tưởng bà là em gái cháu mất.”
Nghe từ “em gái”, bà của Yi Jin liền hỏi, “Anh trai hả?”
Yi Jin cười gượng, kéo ghế ngồi xuống đối diện. Cậu mở túi ni lông đen, lấy bánh ra đưa cho bà. Chiếc bánh có màu hồng nhạt như lợi, được đặt vào tay bà.
“Anh… Gầy quá. Ừm. Gầy quá… Sao lại gầy thế này…”
Yi Jin mỉm cười với bàn tay của bà đang vuốt ve má cậu.
“Không đâu ạ. Cháu tập thể dục nên vậy thôi. Bà ăn đi ạ.”
Cậu lấy răng giả ra, lắp vào cho bà rồi ngắm bà ăn bánh một lúc.
Không biết bà có nhận ra cậu và lo lắng vì cậu gầy đi không. Dù sao thì bà cũng chỉ lo lắng được một lúc thôi. Bà chỉ ăn mỗi miếng bánh một ít rồi lại nhai miếng mới. Vậy là Yi Jin, giống như khi đưa lại miếng ghép, lại xoay miếng bánh đang ăn dở, đưa phần tròn lên trên rồi đưa cho bà miếng mới.
“…Yên tĩnh thật.”
Nằm sấp xuống nhìn bà, cơ thể và tâm trí Yi Jin cuối cùng cũng được thả lỏng, thư thái. Tuần này cậu nhất định phải thắng, nên căng thẳng vô cùng. Trong căn phòng ấm áp với máy sưởi và tiếng bánh vỡ vụn êm dịu, đôi mắt Yi Jin bắt đầu lơ mơ, dần dần khép lại.
“Cháu ơi. Đến giờ bà phải lên rồi. Ôi trời, hai bà cháu ngủ say sưa thế này.”
Yi Jin giật mình tỉnh dậy khi có người lay mình. Chiếc áo cardigan màu nâu mà bà đang mặc trượt khỏi vai cậu. Dù không làm rơi vãi gì, cậu vẫn theo phản xạ đưa tay lau miệng. Cậu ngơ ngác mất một lúc mới nhận ra tình hình, rồi bật dậy khi nhìn thấy chiếc đồng hồ lớn treo trên tường phòng thăm.
“Ơ, ơ…? Đ, đồng hồ đó có đúng giờ không ạ?”
“Đúng chứ. Các ông bà ở đây nhạy cảm với thời gian lắm.”
Yi Jin, với vẻ ngoài ưa nhìn nên rất được yêu thích ở đây. Mọi người đều đối xử với cậu như con cháu trong nhà. Tuy nhiên, giọng nói ân cần hỏi han xem cậu có ngủ ngon không của họ cũng chẳng lọt vào tai Yi Jin.
Yi Jin vội vàng mặc lại áo cardigan cho bà. Sau đó, cậu ngồi xuống cạnh xe lăn, nhìn vào mắt bà.
“Bà ơi. Cháu sẽ đến thăm bà sau hai tuần nữa. Trong thời gian đó, bà phải ăn ngon, ngủ ngon và chơi ngoan nha. Bà nhớ chưa?”
Khuôn mặt ngái ngủ của bà dường như không nghe rõ lời Yi Jin nói. Thay vào đó, bà cứ vuốt ve má cậu. Bàn tay nhăn nheo, thô ráp cọ vào má Yi Jin.
“Gầy quá…. Nhỉ? Đừng gầy nhé…”
“Cháu không gầy. Cháu không gầy. Cháu khỏe mà. Nên bà cũng phải sống thật tốt nhé. Bà nhớ chưa?”
Cậu có rất nhiều điều muốn nói và muốn ở lại với bà lâu hơn, nhưng không còn thời gian. Kim đồng hồ đã vượt qua số 4 và đang nhích dần đến số 5. Mồ hôi lạnh toát ra trên lưng cậu.
Yi Jin liên tục quay đầu lại nhìn khi rời khỏi phòng thăm. Bà cậu cũng vậy. Cậu không biết bà đang ra hiệu bảo cậu đến hay đi, khiến bước chân cậu thêm nặng nề. Cậu phải gắng sức nhấc chân lên, như thể đang bước đi trên một bãi bùn lầy.
Chuyến xe buýt cuối cùng lúc tám giờ tối gần như không có hành khách. Nếu có thể, cậu đã giục giã tài xế rằng không cần phải dừng ở trạm xe buýt vắng người làm gì cho mất thời gian. Cậu bồn chồn, run rẩy đôi chân và cắn móng tay vì sốt ruột.
“Ôi trời ạ. Trời tối rồi mà còn lái máy kéo ra đường làm gì không biết.”
Thấy xe buýt giảm tốc độ, cậu ngẩng đầu lên thì thấy bác tài xế cũng đang cằn nhằn. Có một chiếc máy kéo đang ì ạch đi trên con đường một chiều. Yi Jin ôm đầu, cúi gằm mặt xuống, chán nản.
Vì vậy, xe buýt đến trạm muộn hơn bình thường. Cậu phải đi bộ thêm 15 phút nữa, nên cậu đã tức tốc chạy. Khoảng 7 phút sau, khi đến nơi thì thấy Kim Ji Kwan đang đứng hút thuốc. Kim Ji Kwon phát hiện ra Yi Jin thì lên tiếng chào.
“Ơ? Giờ mới vào à?”
Yi Jin gật đầu qua loa với Kim Ji Kwan, người nói giọng Seoul nhẹ nhàng. Cậu phải nhanh chóng điền tên vào sổ ra vào. Vì đã muộn nên chắc chắn sẽ bị phạt, đó là điều khiến cậu lo lắng.
“Có trưởng phòng ở đây không?”
“Trưởng phòng hôm nay ra ngoài rồi. Nghe nói đi quán trà. Chắc tối muộn mới về.”
“Còn tổng quản?”
Yi Jin vừa điều chỉnh hơi thở vừa hỏi liên tiếp. Chỉ cần không có hai người đó thì tình hình sẽ khả quan hơn một chút.
“Tổng quản cũng đi Trevi rồi.”
“May quá.”
Yi Jin lẩm bẩm một mình rồi lững thững đi về phía văn phòng. Kim Ji Kwon, người đang kẹp tờ tạp chí Săn Ảnh Chủ Nhật mới ra hôm nay ở bên sườn, định nói rằng có giám đốc ở trong, nhưng rồi lại thôi. Anh ta nghĩ rằng dù có giám đốc ở đó thì chắc gì anh ta đã quản lý việc ghi sổ ra vào của mấy tên côn đồ vắt mũi chưa sạch.
Thế nhưng, khi Yi Jin bước vào container, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là người đàn ông đang gác chân lên bàn, lật giở cuốn tạp chí khiêu dâm một cách hờ hững.