Trên TV đang chiếu một bộ phim khiêu dâm rẻ tiền, đám tay sai dán mắt vào màn hình với vẻ khó chịu như thể ngồi trên đệm kim.
Rõ ràng có gì đó khác thường. Sự im lặng kỳ lạ, như thể những bức tượng sáp thay thế con người, đang phình to, bóp nghẹt hơi thở của Yi Jin. Đây là lần đầu tiên cậu thấy những kẻ lắm mồm lại im lặng đến vậy. Lại còn… căng thẳng nữa.
“…”
Nguyên nhân tạo ra bầu không khí này chắc chắn là người đàn ông đang lật giở tạp chí đằng kia. Rốt cuộc anh ta đang làm gì với lũ du côn trực ca ở cái nơi bé tí tẹo này? Nếu không có việc gì, anh ta nên đến phòng trọ kia hoặc về căn nhà hào nhoáng ở Seoul mới phải.
Yi Jin hoàn toàn không thể hiểu nổi người đàn ông đang ngồi lì ở đây, chỉ làm mỗi chức danh giám đốc hữu danh vô thực.
“Làm gì vậy? Sao không lại đây mà viết?”
Người đàn ông nói với giọng thờ ơ, mắt vẫn dán vào trang tạp chí mỏng.
Chắc chắn anh ta đang nói với cậu, vì cậu là người duy nhất phải điền vào sổ. Yi Jin lê từng bước chân nặng nề tiến lại.
Yi Jin mở sổ đăng ký, tìm trang có tên mình.
“Sao lại muộn?”
Seon, Yi, Jin, viết từng chữ một, không hiểu sao cậu lại run đến vậy. Cậu định viết thời gian vào cột ghi chú, nhưng lại sợ phải ngẩng đầu lên xem giờ.
“7 giờ 15 phút.”
“…”
“Tôi đã bớt cho cậu 5 phút rồi đấy.”
Trong tầm nhìn của Yi Jin, người chỉ cúi đầu và đảo mắt, một cuốn tạp chí Chủ Nhật được đặt xuống “bụp”. Có vẻ đó là một trong số báo cũ nằm lăn lóc ở đây.
“Sao lại muộn?”
Tiếng bật lửa vang lên, khói thuốc lá phả xuống cùng tiếng thở dài “hừm”.
“…”
“Tôi hỏi hai lần rồi. Đừng để tôi phải hỏi lần nữa.”
“…Tôi ngủ quên mất.”
Người đàn ông thở dài thườn thượt rồi dụi tắt điếu thuốc. Trên mặt bàn gỗ dán đầy vết cháy xém, giờ lại có thêm một vết thuốc lá.
“Thằng con nợ thì không biết đã trốn đi đâu hay đang chết dí ở xó nào, còn lũ được giao trông coi nó thì ở đây vớ va vớ vẩn, nghịch chim nhau.”
Cuốn tạp chí được nhấc lên rồi lại đập xuống bàn, “bụp, bụp”. Âm thanh càng lúc càng mạnh.
“Chắc cậu được đối xử đặc biệt rồi. Từ trước đến giờ cậu chưa từng gặp thằng nào đánh cậu đến bất tỉnh đúng không, Yi Jin?”
Cái tên của cậu được gọi từ người đàn ông nghe thật xa lạ. Nó trượt ra như một con rắn trơn nhớt. Yi Jin cố kiềm cơn rùng mình, viết thời gian rồi đứng thẳng dậy.
“Đúng là đáng bị ăn đòn mà. Nhìn này. Phải đứng thế này này, lũ chó. Lại đây xem.”
Yi Jin mãi sau mới nhận ra lời nói có vẻ vui vẻ của người đàn ông có xen lẫn chửi thề.
Âm thanh rên rỉ giả tạo từ bộ phim khiêu dâm đang lên cao trào, nhưng bầu không khí trong container lại lạnh lẽo.
Đám tay sai đứng thành hàng đối diện Yi Jin. Nếu cậu ngẩng đầu lên, cậu có thể nhìn rõ mặt từng đứa. Một sự căng thẳng tột độ bao trùm.
Người đàn ông đeo những chiếc nhẫn ban ngày không có. Những chiếc nhẫn thô kệch không biết được làm ở đâu. Có chiếc hình con rắn dày cộp quấn quanh ngón tay, có chiếc làm bằng vàng thật hay mạ vàng cũng không rõ, bản rộng và đính một viên đá xanh.
Anh ta tháo chúng ra, đặt lên bàn, rồi lẩm bẩm.
“Nghiến chặt răng vào. Răng mà rụng thì về già khổ đấy. Đứa nào rụng răng thì nhặt lên ngâm nước lạnh. Biết đâu sau này còn gắn lại được.”
Nghe vậy, đám tay sai nhắm tịt mắt.
Yi Jin đã bị đánh vô số lần, cũng chứng kiến người khác bị đánh không biết bao nhiêu lần. Có thể nói cậu đã chai lì với bạo lực.
“Răng rụng thì tự nhặt. Ngâm nước lạnh rồi mang đến bác sĩ, người ta sẽ thổi phù cho rồi gắn lại.”
Thế nhưng, hành động cởi áo khoác da, gấp gọn gàng rồi đặt lên ghế sofa của người đàn ông lại khiến cậu sợ hãi như thể lần đầu chứng kiến bạo lực.
Người đàn ông không cần cường điệu nỗi sợ mà vẫn khiến người khác nghẹt thở. Khi không ai chuẩn bị, anh ta tát vào má tên tay sai đầu tiên đứng trước mặt.
“…”
Yi Jin suýt nữa đã hét lên.
Âm thanh lớn đến mức cậu nghĩ cái tát vào má mình trước đó chỉ là trò đùa. Âm thanh lớn như một vụ tai nạn giao thông nhỏ. Một thân hình to lớn đổ sụp xuống, ho ra máu và khạc xuống sàn.
Hóa ra lúc đánh cậu, anh ta đã nương tay.
“Có vẻ bọn mày sống thoải mái quá khi bị nhét vào cái xó xỉnh này nhỉ.”
Người đàn ông có vẻ thích thú. Anh nói với vẻ hân hoan như thể con ngựa đua anh ta đặt cược đang về đích đầu tiên.
Có thể cảm nhận được bốn tên tay sai còn lại đang run rẩy. Sau khi tên thứ hai bị tát, Yi Jin, dù đã chai lì với bạo lực, cũng phải quay mặt đi.
“Số 13. Ngẩng đầu lên.”
Số 13 là số Yi Jin được gán khi mới vào.
“Phải nhìn cho rõ chứ. Vì ai mà bị ăn đòn.”
Người đàn ông không cần nhìn cũng biết Yi Jin đang né tránh ánh mắt.
Thằng súc sinh.
Yi Jin run rẩy.
“Ngã xuống mà không đứng dậy ngay thì lần sau tao sẽ đá thẳng vào chúng mày.”
Vừa đánh người vừa nhơn nhởn, nhưng không hề say sưa trong bạo lực, điều đó thật đáng sợ.
Dù là trưởng phòng hay tay sai, khi đánh người, bọn chúng thường say sưa trong bạo lực mà mất đi lý trí, nhưng người đàn ông này lại kết thúc như thể đang hoàn thành một công việc đáng lẽ phải làm. Ngay cả khi làm việc nhà cũng không vô cảm đến thế.
Khi tên thứ năm ngã xuống, bốn tên còn lại dù loạng choạng nhưng vẫn cố đứng thẳng. Có thể thấy chúng không muốn bị đánh thêm lần nữa.
“Làm việc cho tử tế vào. Tao cũng muốn nhanh chóng rời khỏi đây lắm chứ. Ở đây mùi cứt ngựa nồng nặc chết đi được.”
Người đàn ông thong thả đi lại giữa Yi Jin và năm tên tay sai. Anh ta dựa người vào bàn, bắt chéo chân, đeo lại từng chiếc nhẫn.
Đến đây là kết thúc sao? Yi Jin, người chắc mẩm rằng mình sẽ là người thứ sáu bị đánh, đang run rẩy. Cậu cảm nhận được ánh mắt đầy oán hận của đám tay sai đổ dồn vào mình, như muốn nói ‘Vì thằng khốn như mày mà tao mới ra nông nỗi này.’
“…Anh không đánh tôi sao?”
Cuối cùng Yi Jin cũng lên tiếng. Thà bị đánh cho vỡ mồm còn hơn bị bóp nghẹt từ từ thế này.
“Ừm. Thôi được rồi.”
Nhưng người đàn ông trả lời mà không thèm nhìn cậu.
“Nhịn bữa sáng và bữa trưa mai đi.”
Chỉ có vậy thôi?
“Làm gì đấy? Không ra ngoài xem sao?”
Trước ánh mắt như đang nhìn vật vô tri, Yi Jin quay đầu.
Và rồi, cậu bắt gặp ánh mắt của đám tay sai. Ánh mắt lộ rõ ý định muốn lao vào xé xác cậu ngay lập tức.
Thằng chó!
Yi Jin nhận ra. Người đàn ông chắc chắn biết nếu tình hình diễn ra thế này, cơn giận của bọn chúng sẽ đổ lên đầu cậu. Hắn thông minh đến đáng sợ.
[Ha~, ư, ư! A ư!]
Âm thanh của bộ phim khiêu dâm đến hồi kết lấp đầy container.
“Nghe mà phát ngán. Tắt đi.”
Người đàn ông vừa nói, tên bị đánh đầu tiên vẫn còn loạng choạng tiến đến TV. Băng video bị kéo ra thô bạo, lúc đó âm thanh mới ngừng hẵn.
Yi Jin lúc này mới dám nhấc chân. Người đàn ông lại lật giở cuốn tạp chí khiêu dâm. Sự trả thù mà lũ khốn kia sẽ gây ra khiến bước chân cậu thêm nặng nề. Cậu nghe thấy người đàn ông nói từ phía sau, “Mua vài cuốn mới về rồi mở cửa cho thông thoáng đi. Chẳng lẽ đến tuổi này rồi tao còn phải ngửi mùi cứt ngựa với mùi tinh dịch của lũ đàn ông à?”
Đêm đó Yi Jin bị đánh trong phòng. Căn phòng trở nên hỗn loạn. Ở nơi khép kín, được liên kết chặt bởi hệ thống cấp bậc, ngay cả tay sai không chức danh cũng có giờ giấc ngủ nghỉ cố định. Trước giờ đi ngủ, chúng cố tận dụng thời gian, nhưng
vì chưa thành thạo nên không thể đánh Yi Jin cho tử tế được.
“Thằng chó chết tiệt. Mày đã bú cu cho thằng giám đốc kia rồi phải không? Cái thằng đĩ đực này. Lỗ đít mày đã banh háng ra thế mà đến giờ mày mới chịu à? Hả?”
Yi Jin co rúm người, lấy tay che mặt, chịu đựng những cú đá không có kỹ thuật.
“Nếu mày định cho ngay thì sao lại còn làm giá thế thằng khốn? Mày coi tao là trò đùa à? Thằng chó này… lại còn kén cá chọn canh?”
Đến mức này, Yi Jin không biết chúng tức giận vì bị đánh hay vì cậu không chịu cho chúng động vào cậu.
“Này, này. Thôi đi. Đến giờ rồi.”
Tên lợn, kẻ khơi mào mở cửa phòng Yi Jin, lại là kẻ đầu tiên thấm mệt, lấy quần áo lau mồ hôi nhễ nhại, can ngăn. Trong số chúng, chắc hẳn hắn là kẻ có cấp bậc cao nhất. Nhìn cách hắn vênh váo, dùng thứ ngôn ngữ văn minh gượng gạo, khác hẳn với ngày thường, rõ ràng là đang bắt chước ai đó.
Người đàn ông đã trở thành hình mẫu lý tưởng của chúng.
“Chết tiệt… Thằng giám đốc kia cũng chỉ hơn chúng ta có vài tuổi. Chẳng qua là có cái chức danh hão thôi mà làm như ghê gớm lắm?”
“Ai biết tin đồn về thằng đó có phải là thật không. Biết đâu hắn tự bịa ra để khuếch trương. Nhìn mặt thằng đó có thấy giống loại đã đánh nhau bao giờ đâu. Trông như thằng công tử bột.”
Có lẽ đã hết sức, đám người đang đánh Yi Jin dở dang châm thuốc cho nhau rồi bắt đầu nói xấu sau lưng. Chỉ mới bị tát một cái mà đã gục rồi, thế mà lại bày đặt bàn tán về tướng mạo người khác, nào là không có số đánh nhau, không có nắm đấm.
Trong khi cơn giận dữ sục sôi dần lắng xuống, chuyển thành những tiếng cười khúc khích, Yi Jin vẫn không thể đứng dậy vì bị đánh trúng lưng, phải co quắp lại.
“Đây là cái gì? Mày còn đọc sách nữa cơ à?”
Phòng của Yi Jin vốn đã chật, thêm năm tên khách không mời càng khiến việc đứng thẳng cũng khó. Một trong số chúng có vẻ rảnh rỗi, ngậm điếu thuốc, lục lọi phòng Yi Jin, rồi ngồi lên người cậu như thể cậu là ghế.
“Ư…”
Sống lưng cậu dựng đứng.
“Nằm im. Không muốn thành tàn phế thì đừng giãy.”
Cười khúc khích, hắn dùng cuốn tiểu thuyết dày cộp đập vào đầu Yi Jin. Cậu choáng váng.
“Này. Phải đi thật rồi. Hết giờ rồi.”
“Chết tiệt… Hồi cấp ba còn sướng hơn. Cái này đéo khác gì quân đội.”
“Lúc tốt nghiệp còn dụ là sẽ được lái xe xịn ngay…”
Yi Jin phải chịu đựng cơn đau, nghe những cuộc trò chuyện vô bổ của chúng.
Có đứa vẫn còn nổi mụn. Phần lớn là những kẻ làm côn đồ khi còn học cấp ba, rồi bị dụ dỗ bởi những lời hứa hão huyền. Xe xịn, quần áo hàng hiệu, gái gú, dù nhìn thế nào cũng biết là lừa đảo, nhưng mà nhìn trình độ của những kẻ bị lừa thì cũng đủ hiểu.
Ở khu phố thì cũng khá vênh váo, nhưng lại phải đến đây làm tay sai, bảo sao không tức nổ đom đóm mắt cho được. Và điều đó bùng nổ xuống dưới, cái dương vật nhỏ bé luôn chĩa vào Yi Jin, sắc nhọn vì sự tự ti của chúng.
“Này. Tránh ra xem.”
Tên có cấp bậc cao nhất gạt con lợn đang ngồi trên người Yi Jin ra. Biết là sắp phải đi, đám người lũ lượt kéo ra hành lang chờ.
“Seon Yi Jin.”
Tên nhóc ít hơn Yi Jin ba tuổi phả khói thuốc vào mặt cậu rồi gọi tên.
“Mày bú cu cho thằng giám đốc kia thật à?”