Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 132

Chương 132

Qua cánh cửa nhà kho bến tàu mở toang, tiếng biển đêm vọng vào nghe dữ dội lạ thường.

Kwon Hyung Do nuốt khan, cố nén tiếng rên lại nơi cổ họng, hít vào lồng ngực cái mùi gió biển vừa ẩm vừa mặn chát.

Ba thùng phuy đã chờ sẵn, mỗi thùng một mạng: Giám đốc Ma, Giám đốc Im, và Woo Cheol Yong. Tính theo giá bê tông bây giờ, đám tang của Woo Cheol Yong kể ra cũng tốn kém ra phết. Hai thằng kia cũng vậy. Ngành xây dựng ăn nên làm ra kéo theo giá bê tông tăng vọt, thế này đúng là xa xỉ thật. Chết kiểu này trong giới giang hồ kể cũng oách đấy chứ.

Mà kể ra vẫn là quá sang đối với hạng như Woo Cheol Yong.

“Thằng thứ ba kia là đứa nào thế?”

Chủ tịch Choi có vẻ cũng tò mò nên lên tiếng hỏi. Kwon Hyung Do dùng ngón trỏ và ngón cái búng điếu thuốc đi, lấy chân di tắt rồi thở hắt ra.

“Ân oán cá nhân à?.”

“Ừm. Đại loại thế.”

“Vậy chắc là vì thằng Jockey cưng của cậu rồi.”

Chủ tịch Choi lẩm bẩm như thể đã hiểu ra mọi chuyện.

Kwon Hyung Do không phủ nhận.

Rốt cuộc, Woo Cheol Yong phải xuống gặp Diêm Vương khi cái chân còn chưa đi lại bình thường được. Chủ tịch Choi vẫn giữ cái tính nóng như lửa thời trẻ, ra lệnh xử lý Woo Cheol Yong trước. Giám đốc Im và Giám đốc Ma chỉ còn mặc mỗi chiếc quần lót, bị trói chặt cứng, phải trơ mắt nhìn cảnh Woo Cheol Yong từ từ chết ngạt.

Trước khi tẩy trắng thành doanh nghiệp, Chủ tịch Choi muốn dùng hai kẻ phản bội làm gương răn đe, nên dù chẳng biết Woo Cheol Yong là thằng nào, lão vẫn lệnh phải giết hắn một cách từ từ nhất có thể. Thành ra, Woo Cheol Yong đã chết ngạt dần khi bị nhấn chìm trong thứ bê tông sền sệt, đặc quánh như bùn.

Giám đốc Ma và Giám đốc Im sợ đến tè cả ra quần. Giám đốc Im thậm chí còn nôn thốc nôn tháo. Chính hắn cũng từng là kẻ xắn tay áo, tự mình múc từng xô bê tông đổ lên đầu người khác. Chắc hắn chẳng bao giờ ngờ có ngày lại đến lượt mình thế này.

Thùng phuy cuối cùng cũng gần đầy ắp. Giờ đây, ngoài tiếng sóng vỗ ì oạp, xung quanh im phăng phắc.

“Nghe nói thằng Jockey xinh đẹp đó cứu cậu à?”

“Sao Chủ tịch biết chuyện đó ạ? Lúc ấy loạn thế mà vẫn có thằng mắt tinh nhìn thấy được cơ đấy.”

“Này thằng nhãi. Đánh nhau ấy à, dù có bị quét sạch cả ổ thì kiểu gì chẳng lòi ra một thằng chạy thoát để báo tin. Cưỡi ngựa cứu người, nghe lãng mạn như phim chiến tranh ấy nhỉ?”

“Lãng mạn cái đít. Thế giới này phải nát bét cỡ nào mới thấy chuyện đó lãng mạn? Toàn tại mấy thằng xã hội đen mặc vest vênh váo ngoài đường thôi.”

Kwon Hyung Do nhổ toẹt nước bọt. Chủ tịch Choi cười ha hả.

“Cậu cũng chỉ là một thằng xã hội đen quèn mà bày đặt nói nhảm.”

“…….”

“Được rồi. Cậu tính xử lý vụ thiệt hại này thế nào đây?”

Đó là câu hỏi Kwon Hyung Do đã lường trước. Anh đút tay vào túi quần, đứng nghiêng người, mắt chỉ nhìn đăm đăm vào mấy cái thùng phuy đang được lăn đi.

“Tôi nghe đám đàn em của cậu báo cáo rồi. Vốn định mở sòng bạc trực tuyến phải không? Nghe bảo chương trình đó bay màu nên cái trang chủ hay trang qué gì đó cũng sập luôn rồi.”

“…….”

“Tôi cho cậu thời gian, làm lại đi. Đám đàn em chắc sẽ hơi bất mãn đấy, nên cho đến khi mọi chuyện ổn thỏa, cứ đến sòng bạc của tôi mà ở tạm.”

“…….”

Kwon Hyung Do không đáp. Khác với sự im lặng trước mặt Ye Jin, sự im lặng lần này ngầm tỏ ý phản đối.

Chủ tịch Choi nghiêng người nhìn Kwon Hyung Do chằm chằm.

“Sòng bạc, tôi sẽ trả lại cho ngài ạ.”

“Vậy định về khu Gangnam à? Thế thì chưa đủ răn đe đâu.”

“Chỗ đó tôi cũng tính bỏ ạ.”

Trước câu trả lời có vẻ thờ ơ đó, Chủ tịch Choi không giả lơ nữa, khẽ ‘Ừm’ một tiếng rồi nói tiếp.

“Ừ phải. Nghỉ ngơi một chút cũng tốt. Thời gian qua cậu cũng lăn lộn vất vả rồi. Lại còn gặp vụ cháy nữa chứ. Cậu cũng suýt chết, dù là Kwon Hyung Do lừng lẫy thì đứng trước cửa tử chắc cũng phải sợ chết khiếp chứ ha.”

“Cũng không hẳn ạ.”

Kwon Hyung Do không chỉ cận kề cái chết, mà đúng hơn là một chân đã bước vào cửa tử rồi.

Dù sẽ chẳng bao giờ nói với ai, nhưng lúc đó, nếu Ye Jin không quay ngựa lại, Kwon Hyung Do đã thực sự định bỏ mạng ở đó. Thay vào đó, anh sẽ réo gọi tên Ye Jin mãi không thôi, để cậu phải tận mắt chứng kiến cảnh anh chết thảm.

Ye Jin vẻ ngoài thì tỏ ra độc địa thế thôi, chứ bên trong lại mềm yếu lạ lùng, nên đó hẳn là cách tốt nhất để lại vết thương lòng sâu thẳm cho cậu. Một vết sẹo sẽ còn dai dẳng và lớn hơn nhiều cái vết sẹo trên lưng kia.

Bản chất anh đúng là một thằng khốn. Anh chưa bao giờ phủ nhận điều đó, nhưng cũng chưa bao giờ thừa nhận rõ ràng như lúc này. Khốn nạn thì đã đành, nhưng anh biết phải làm sao bây giờ. Cái nghề giang hồ này… Ye Jin giờ lại mất thêm một bên tai, chắc chắn sẽ càng căm ghét lũ xã hội đen hơn nữa.

Sự ghê tởm mà cậu dành cho lũ côn đồ vốn đã ăn sâu lắm rồi. Giờ thêm nữa chỉ tổ phiền.

“Định bỏ nghề này à?”

Chủ tịch Choi dò hỏi bóng gió như thể đã đọc được suy nghĩ của Kwon Hyung Do. Trước giọng nói ẩn ý đó, Kwon Hyung Do nghiêng đầu một cách bất cần. Gật đầu như không gật.

Kwon Hyung Do gãi gãi má rồi buột miệng.

“Hơi chán rồi ạ. Nghĩ đến cảnh sắp tới ngài Chủ tịch sẽ bắt tôi mặc vest, ra vẻ đạo mạo, tôi thấy cái nghề này chẳng còn gì hay ho nữa.”

“Giờ ai bắt cậu làm mấy việc tay chân bẩn thỉu này nữa, thằng nhãi. Cậu phải mặc vest, ngồi xe có tài xế đưa đón chứ.”

“Thì thế đấy ạ. Tôi không thích cái kiểu đó.”

Đó là công việc không hợp với tính cách của anh. Đã loại bỏ hai kẻ mặc vest kia, rõ ràng anh phải lấp vào chỗ trống mà chúng để lại. Phải mặc vest, phải gồng mình giữ thể diện mà đi đi lại lại, chỉ nghĩ thôi đã thấy mệt rồi.

Quan trọng hơn cả, làm vậy cũng chẳng thay đổi được bản chất là một thằng côn đồ.

Thằng côn đồ. Nghe từ đó trước đây chỉ khiến anh bật cười khinh bỉ, nhưng giờ đây lại nghĩ đến Ye Jin đầu tiên.

Mà thực ra, đâu chỉ có thế, hình ảnh Ye Jin cứ lởn vởn mãi trong đầu anh. Tiếng vó ngựa, tấm lưng thẳng tắp, cái dáng vẻ lạnh lùng chỉ nhìn về phía trước ấy giờ đã thành một phần quá quen thuộc trong cuộc sống của Kwon Hyung Do mất rồi.

“Tính phủi tay bỏ đi, mặc kệ thiệt hại của tôi luôn hả?”

“Tôi có kha khá tiền tiết kiệm. Tôi sẽ giao lại hết cho ngài ạ.”

“Tôi tính nợ người không bao giờ dùng tiền. Nếu thế thì mấy thằng kia chỉ cần nộp sổ tiết kiệm rồi cuốn gói về quê là xong chuyện, chứ đâu phải nằm trong thùng phuy thế kia.”

Những thùng phuy chất trên tàu cá chìm dần vào bóng đêm đặc quánh, chỉ thỉnh thoảng lóe lên dưới ánh đèn pha quét ngang qua.

“Đặc biệt là cậu, một thằng có sức nặng như cậu, nên tôi sẽ tính giá rất cao đấy.”

“Lại phải xử lý ai nữa ạ.”

Ý là anh sẽ dọn dẹp thêm vài người thay cho lão rồi mới rời đi.

Chủ tịch Choi cười sảng khoái.

“Này thằng ngu. Nếu là trước đây, tôi có lẽ không giữ chân cậu được, nhưng bây giờ thì khác rồi.”

“Ngài định làm gì ạ?”

“Thì lôi thằng Jockey xinh đẹp mà cậu cưng như trứng ấy ra tra tấn chơi, ví dụ thế.”

Với giọng điệu gần như giống hệt lúc băn khoăn nên tặng quà gì cho cháu gái, Chủ tịch Choi thản nhiên nói về việc tra tấn người khác.

Chân mày Kwon Hyung Do khẽ nhíu lại.

“Ngày xưa thì cậu là cái thằng mà dù có chìa cái gì ra dụ cũng chỉ ‘Hừ’ một tiếng, nên tôi chẳng giữ nổi cậu, nhưng giờ thì khác rồi.”

“…….”

“Cậu không biết thằng Jockey đó quý với tôi thế nào đâu. Nó là cục phúc của tôi đấy, cục phúc lận đó. Nghe nói nó không có chỗ cho ngựa ở đúng không? Tôi đang định để nó làm thầy dạy cưỡi ngựa cho đứa út nhà tôi đây. Bà của nó sức khỏe cũng yếu phải không? Tôi giới thiệu bác sĩ giỏi cho. Cậu biết đấy, bà xã nhà tôi rất quan tâm đến phúc lợi người già.”

“…Không ngờ Chủ tịch lại bỉ ổi đến thế đấy ạ.”

“Cậu nghĩ tôi leo lên được tới đây là nhờ sống đàng hoàng tử tế chắc?”

Chủ tịch Choi ngậm điếu thuốc. Dù lão cố tình gõ gõ điếu thuốc ra hiệu, Kwon Hyung Do vẫn không thèm châm lửa cho.

Chủ tịch Choi nhìn xoáy vào mắt Kwon Hyung Do. Ngọn lửa hoang dại bên trong vẫn đang bùng cháy. Nhưng đã không còn như trước nữa rồi. Dù vẫn là kẻ có thể cười tươi mà giết người bất cứ lúc nào, nhưng rõ ràng đã bị bịt miệng, bị buộc dây cương và đặt yên lên lưng.

“Để cậu giữ thể diện với thằng đó nữa chứ.”

Chủ tịch Choi giơ ngón út đeo chiếc nhẫn vàng bản to sụ lên.

“Nắm trong tay tiền để mua ngựa tốt, lại còn chăm lo được cho bà của thằng đó nữa.”

“…….”

“Sao nào. Nó bảo không thể sống cùng một thằng côn đồ à?”

Kwon Hyung Do bực bội rút một điếu thuốc khác ra ngậm.

Bảo là không thể sống cùng thằng côn đồ ư? Anh với cậu còn chưa nói chuyện được với nhau câu nào đàng hoàng. Tất cả những gì nghe được chỉ là ‘Đồ khốn bệnh hoạn’.

“Thằng phải nhăn nhó là tôi đây mới đúng chứ không phải cậu. Chà chà, thảo nào cháu cưng nhà tôi cứ bị từ chối hoài, hóa ra là vì cậu cặp kè với thằng gay cơ đấy. Nực cười, nực cười thật.”

Kwon Hyung Do định nói mình không phải gay, nhưng rồi lại thấy phiền phức quá nên thôi kệ.

Nếu từ chối ở đây, rõ ràng Ye Jin sẽ bị Chủ tịch Choi xử lý tùy thích. Kwon Hyung Do không bao giờ chơi trò chơi mà mình nắm chắc phần thua. Chịu thiệt là việc của lũ ngu. Thiệt thòi, một mình anh chịu là đủ rồi. Cái nghề giang hồ phiền phức, rắc rối này ngày càng trở nên phiền phức và rắc rối hơn bao giờ hết.

Lại phải tiếp tục. Thậm chí giờ còn phải mặc cả vest nữa chứ.

“Cuộc sống đúng là chẳng dễ dàng chút nào nhỉ.”

“Vâng. Đúng là khốn nạn thật ạ. Cũng là nhờ ơn ngài Chủ tịch cả đấy.”

“Ơn tôi cái gì. Là nhờ thằng Jockey xinh đẹp kia chứ.”

Chủ tịch Choi cười ha hả.

“Bảo là sống khó khăn cơ đấy, xem ra cậu cũng thành người rồi đấy nhỉ.”

Đt mẹ, thế hóa ra trước giờ tôi là súc vật à? Đáp lại cái suy nghĩ ấy, Chủ tịch Choi gật đầu như thể đấy là chuyện đương nhiên.

Kwon Hyung Do chửi thề một tiếng rồi chạy về phía chiếc tàu cá đang chuẩn bị rời bến và nhảy phắt lên boong. Tiếng khóc lóc van xin vọng ra từ hầm cá đang mở nắp. Giọng van xin tha mạng thảm thiết rõ ràng là của Ippal. Ngoài ra còn có nhiều giọng nói khác xen lẫn vào đó. Kwon Hyung Do có thể phân biệt được từng giọng một. Đó là những kẻ đã xuất hiện trong đoạn video của Ye Jin.

Giờ đây, bọn chúng sẽ được bàn giao cho một tàu đánh cá viễn dương đang hoạt động ngoài khơi. Con tàu đó sẽ đi xuống tận xích đạo rồi chuyển chúng sang những con tàu khác nhau. Kẻ thì đến Argentina, kẻ sang Trung Quốc, đứa tới Philippines… Hộ chiếu của tất cả sẽ bị vứt xuống đáy biển Hoàng Hải.

“Chuyến này tôi sẽ tự mình đi ạ.”

Kwon Hyung Do hét về phía Chủ tịch Choi còn đứng lại trên bến cảng.

Chủ tịch Choi chỉ cười đùa bảo đi đường cẩn thận, nói sẽ rót sẵn chai rượu gạo đợi anh về.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo