Vừa tờ mờ sáng, Kwon Hyung Do đã quay lại bệnh viện.
Cạnh giường bà, Ye Jin đang cuộn tròn ngủ say tít. Kwon Hyung Do giơ tay, định chạm vào vai cậu rồi lại rụt về, cái dáng co ro ấy trông nhỏ bé làm sao, cứ như thể chỉ cần một vòng tay là ôm trọn lấy được.
Anh khẽ nhoài người tới, ngắm Ye Jin đang ngủ. Chắc cả đêm trằn trọc nên đôi dép lê mỏng dính mỗi chiếc một ngả, vỉ thuốc kháng sinh uống dở thì vứt lăn lóc trên bàn. Cái bô có vẻ vừa được dọn sạch sẽ, đặt gọn gàng ở đó.
Kwon Hyung Do đưa tay lên dụi mặt. Hơi gió biển mằn mặn dường như vẫn còn phảng phất. Bàn tay cũng thô ráp y như vậy, ráp đến mức ngỡ như còn dính cả muối biển. Anh mân mê tay mình một hồi rồi mới vào phòng tắm.
Anh cẩn thận kỳ cọ sạch đôi tay bẩn vì đẩy mấy cái thùng phuy ban nãy, rồi tiện thể tắm luôn. Lúc khoác vội chiếc sơ mi lên người còn ướt sũng mà bước ra, anh bắt gặp một nhân viên đi ngang, người đó giật bắn mình, co giò chạy mất hút.
Thân hình anh trông còn đáng sợ hơn cả đám hình xăm chi chít. Kwon Hyung Do lôi cái thân xác như vũ khí sống này về lại phòng bệnh. Lúc này, Ye Jin đã ngồi dậy, không còn nằm như lúc anh đi.
Ye Jin có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cứ ngồi đờ đẫn gật gù. Mắt lim dim hé mở, môi hơi trễ xuống, trông y hệt một đứa trẻ con vừa ngủ dậy.
Dù Kwon Hyung Do đã đến sát bên, cậu vẫn cứ ngây ra, rõ ràng là đang ngủ gật.
Kwon Hyung Do lần lượt đeo lại mấy chiếc nhẫn vừa móc từ túi quần ra. Nước từ mái tóc ướt sũng nhỏ tong tong, anh lấy khăn lau qua loa rồi vắt luôn lên đầu Ye Jin.
“Ngủ đấy à?”
Lúc này Ye Jin mới giật mình tỉnh hẳn, ngẩng phắt đầu lên.
Mắt cậu vẫn còn lờ đờ ngái ngủ. Chắc ngủ say lắm nên cơn buồn ngủ vẫn còn đeo bám dai dẳng. Đây là lần đầu Kwon Hyung Do thấy bộ dạng này của cậu. Ngay cả hôm sau cái đêm làm tình đến rã rời người, anh cũng chưa từng thấy cậu thả lỏng, không chút phòng bị như thế này bao giờ.
“Hôm nay chuyển viện cho bà cậu.”
“…Tôi chưa trả viện phí.”
“Chẳng phải chính cậu kêu tôi chịu trách nhiệm còn gì?”
Tuy giọng điệu cộc lốc, Kwon Hyung Do lại có vẻ khá thích thú với ba chữ ‘chịu trách nhiệm’ này. Anh quay mặt đi, khẽ nhếch mép cười.
“Tôi đâu có bảo anh chịu trách nhiệm.”
“Có chứ. Thì cũng là ý đó thôi.”
Dù vẫn còn ngái ngủ, Ye Jin đã bắt đầu thu dọn đồ đạc của bà.
Đồ đạc được gói ghém xong xuôi trong nháy mắt, dường như cậu đã chuẩn bị từ trước. Tuy nhiên, thật đáng ngạc nhiên khi thấy hành lý lại quá sơ sài dù bà đã nằm viện một thời gian không hề ngắn.
“Chỉ có vậy thôi à?”
“…Ừ.”
Ye Jin thoáng chút ngượng ngùng, như thể cái nghèo của mình bị phơi bày hết hoàn toàn.
Mà nói đúng ra, đây cũng là toàn bộ gia sản của cậu rồi. Quần áo với chút đồ đạc ít ỏi cậu có đều đã cháy rụi cả.
“Clover thì sao?”
“Tôi gọi người rồi.”
Bên ngoài, một chiếc xe tải Porter đã đậu sẵn. Trên ghế lái, gã thuộc hạ người nước ngoài mà Ye Jin mới thoáng thấy mặt một lần dường như đang bật nhạc xập xình, đầu gật gù theo điệu nhạc.
“Thằng đó sẽ chở nó đi.”
Nghe thế, Ye Jin thoáng chút bối rối. Kwon Hyung Do nhận ra cậu lại cắn chặt môi, cố gắng kìm đi bờ môi dưới đang khẽ run. Anh bèn đưa tay, dùng ngón tay lướt nhẹ qua đôi môi đã nứt nẻ vì bị cắn nhiều lần của cậu, như một cử chỉ xoa dịu.
“Nó sẽ đến chỗ Chủ tịch Choi.”
“…Sao lại đến đó?”
“Ở đó có chuồng ngựa. Con gái út của ông ta tập cưỡi ngựa.”
“À…”
Ye Jin cũng biết về cô con gái út đó. Dù chẳng biết tên hay mặt mũi ra sao, hình ảnh cô ta cứ lởn vởn trong đầu cậu. Ye Jin bất giác lẩm bẩm một câu ngớ ngẩn.
“Người sẽ kết hôn với anh?”
Nghe câu hỏi chẳng ăn nhập gì, Kwon Hyung Do cau mày.
“Cậu nói nhảm cái gì vậy.”
“Chủ tịch Choi muốn gả cô ấy cho anh mà.”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Tại sao?”
Ye Jin thực sự tò mò. À không, có lẽ là một sự tò mò với ẩn ý chẳng mấy tốt đẹp gì. Chính cậu cũng chẳng hiểu nổi lòng mình nữa.
“Lần trước tôi đã nói là không làm rồi còn gì.”
“Lúc đó khác, bây giờ khác chứ.”
“…….”
“Anh gây chuyện xong giờ còn gì nữa đâu. Chẳng phải nên đi lấy lòng lão già đó để khỏi bị chặt ngón tay à?”
Kwon Hyung Do nhìn chằm chằm mấy ngón tay đeo nhẫn của mình. Anh còn bâng quơ cử động thử, rồi bật cười khùng khục.
“Cậu xem ba cái truyện tranh vớ vẩn nào rồi hả? Chặt ngón tay cái đéo gì. Tưởng đây là Nhật chắc? Với lại, địt mẹ, thằng ăn quả đắng, thằng khốn khổ là tôi đây này, mắc cái lồn gì tôi phải đi vá víu thêm cái lỗ đấy nữa?”
“Vậy… anh không làm à?”
Kwon Hyung Do vừa xoay xoay chiếc nhẫn vừa cười khúc khích.
“Tôi đã bảo là không. Ngay từ đầu đã đéo có ý định đó. Sao cậu cứ không chịu tin lời người ta nói thế nhỉ.”
“Lời của anh thì sao mà tin nổi.’
Dù phải nhắc lại lời mình, Kwon Hyung Do chẳng hề bực bội. Ngược lại, trông anh còn có vẻ thích thú ra mặt.
Dù Ye Jin có lườm cái bộ dạng tủm tỉm cười của anh, Kwon Hyung Do cũng chẳng thèm để tâm. Anh chỉ nghiêng đầu về phía bà Ye Jin đang hé mắt nhìn, rồi cất giọng oang oang.
“Để thằng đẹp trai này phục vụ bà ạ.”
Rồi anh lại cười khùng khục. Cái giọng nịnh nọt giả lả chẳng ngọt ngào gì mà còn khàn đặc khó nghe. Ye Jin tức mình, giơ chân đá mạnh vào khoeo chân Kwon Hyung Do. Đầu gối anh chỉ hơi khuỵu xuống rồi đứng thẳng lại ngay. Rõ ràng người đá là cậu, mà chân cậu lại đau điếng, Ye Jin chỉ thấy tức anh ách.
Kwon Hyung Do xách túi đồ ít ỏi của Ye Jin rồi ra khỏi phòng bệnh.
Toàn bộ viện phí còn thiếu đã được Kwon Hyung Do thanh toán. Ngay cả việc đi theo xe cứu thương chuyển viện, nếu không có sự sắp xếp của anh, hẳn Ye Jin cũng khó mà xoay xở được. Phải gửi Clover đi đã đành, giờ lại phải ngồi nhờ xe Kwon Hyung Do, Ye Jin cảm thấy nhục nhã vô cùng. Thêm nữa, trớ trêu thay, kẻ cậu vừa mới chế giễu là trắng tay giờ lại thản nhiên lái một chiếc ô tô mới cứng đến đón. Bực thật! Vậy mà dám bảo ai giống ai.
Mới hôm qua còn lạnh nhạt với nhau như thế, mà giờ lại phải dính lấy nhau thảm hại thế này. Lẽ ra cậu phải tự mình tìm bằng được chỗ mới cho bà. Nhưng ý nghĩ đó bay biến sạch khi xe chạy qua trạm thu phí. Sự thật phũ phàng rằng bản thân chẳng có thời gian lẫn cách nào tìm bệnh viện, chỉ có cái thói vênh váo rỗng tuếch, đã kéo Ye Jin về thực tại.
“…Nhếch nhác thật.”
Ye Jin chống cằm lên cửa kính xe, lẩm bẩm.
“Cái gì cơ.’
Tai thính thật chứ.
Kwon Hyung Do không hiểu sao lại nghe được tiếng lẩm bẩm đó mà hỏi lại.
Cậu mệt đến mức chẳng buồn đáp ‘không có gì đâu’, nên vẫn chống cằm, mím môi, mãi mới khó khăn thú nhận.
“Hôm qua tôi còn nổi điên với anh, mà hôm nay lại phải ngồi xe anh thế này.”
“À há. Ý cậu là thấy nhục vì nghèo rớt mùng tơi nên phải dựa dẫm vào tôi chứ gì?”
“…….”
Bình thường mình nói rõ ràng rành mạch thì tên này toàn đáp lạc đề, thế mà lần này lại hiểu nhanh thế chứ. Chắc vì đây là chuyện làm anh ta hả hê.
Ye Jin mím chặt môi.
“Đã chẳng có gì trong tay thì bày đặt sĩ diện làm cái đếch gì.”
Câu nói đó lại xoáy vào lòng tự trọng của Ye Jin. Biết rõ là vậy, Kwon Hyung Do vẫn bồi thêm một câu.
“Trả nợ xong thì thành thằng rách nát, quần áo cũng cháy sạch. Còn con ngựa thì chết cũng không chịu bán, phải không?”
“…Là tại ai hả.”
Quyết tâm không mắc bẫy khiêu khích tan biến trong nháy mắt. Nghe Ye Jin nghiến răng ken két đáp lại, Kwon Hyung Do cười khẩy trong cổ họng.
Rồi anh nói.
“Chính vì thế.”
“…….”
“Chính vì thế nên cậu mới phải dựa vào tôi chứ.”
Ye Jin lặng lẽ nhìn gương mặt nghiêng của Kwon Hyung Do.
Cậu nhìn anh, tự hỏi có phải anh nói vậy vì thấy có lỗi không. Nhưng trên gương mặt nghiêng kia chẳng hề có chút áy náy nào. Kwon Hyung Do, vẫn như mọi khi, ranh mãnh, như thể mọi chuyện chỉ là trò cười, như thể cuộc đời này vốn là một câu đùa cợt, khóe môi vẫn nở nụ cười bất cần đời.
“Nếu dựa dẫm không được thì phải moi tiền của tôi chứ.”
“Để moi tiền của một tên côn đồ mà tôi phải trở thành giống hệt lũ côn đồ các người chắc?”
“Mơ cũng lớn ghê. Cậu không có khiếu đâu, làm không nổi.”
“Đừng nói nhảm nữa. Tôi không muốn dính dáng gì tới lũ côn đồ nữa. Ghê tởm chết đi được. Buồn nôn. Chỉ cần bà khỏe lại…”
Cổ họng Ye Jin nghẹn lại. Bà sẽ không khỏe lại được. Bây giờ, để bà có thể rời bệnh viện, chỉ còn một cách duy nhất.
Dẫu vậy, cậu vẫn cố chấp nói nốt.
“Chỉ cần bà khỏe lại, tôi sẽ không bao giờ dính dáng nữa.”
“Nghe như cậu bảo sẽ không gặp lại tôi nữa nhỉ.”
“…….”
Đôi môi Ye Jin hé mở rồi đờ ra. Kwon Hyung Do liếc nhìn. Đẹp thật. Anh muốn nhét ngón tay, hoặc lưỡi, hoặc cặc của mình vào đôi môi đang hé mở kia.
“Đúng không?”
“…Vậy thì không được à?”
Sao mình không nói thẳng là đúng đi? Lại còn ‘Vậy thì không được à?’ nữa. Lỡ anh ta nói không được thì tính sao.
Ye Jin tự cắn môi trách cái miệng ngu ngốc của mình. Rồi cậu liếc nhìn Kwon Hyung Do.
Nhưng khác với dự đoán, Kwon Hyung Do không trả lời. Anh đang cười. Một nụ cười khó hiểu. Ye Jin hơi bối rối trước nụ cười đó.
Tên khốn. Lên Seoul rồi thì đúng là đâu thiếu chỗ chơi bời… Chơi xong rồi vứt chứ gì. Cũng may người nói không gặp lại là mình. Ye Jin mím chặt môi, quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kwon Hyung Do, kẻ vừa gây hiểu lầm cho Ye Jin, đưa tay xoa mặt. Nhưng nụ cười vẫn chưa tắt hẳn.
Thở hắt ra khe khẽ, anh lẩm bẩm.
“Ye Jin.’
“…….”
‘Tôi hình như sẽ không bỏ cái nghề côn đồ này đâu.”
Không phải anh không bỏ được. Dù Chủ tịch Choi có phần ép buộc, nhưng sau khi cân nhắc các điều kiện, chính anh đã chọn ở lại, nên mới nói là không bỏ.
Ye Jin quay lại nhìn, mặt tỏ vẻ chuyện đó thì liên quan cái quái gì tới mình. Ye Jin nhà ta chỗ nào cũng đẹp, chỗ nào cũng khó chiều, chỉ hơi thiếu nhạy bén một chút. Kwon Hyung Do cười toe toét.
“Thế nên cậu cứ tập quen dần đi.”
Ye Jin nhìn Kwon Hyung Do chằm chằm một lúc, rồi khoanh tay, ngả người sâu vào ghế.
“Hiểu tôi nói gì không?’
‘Tôi ngủ đây.”
Ye Jin đáp một đằng, nói một nẻo.
“Đừng đánh thức tôi. Cũng đừng bắt chuyện.’
“Haizz… Cái thằng nhóc hỗn láo này. Chỉ muốn đè ngửa ra thôi.”
Kwon Hyung Do lẩm bẩm, buông một tiếng thở dài đầy ẩn ý.
Ye Jin cựa mình rồi xoay hẳn người về phía cửa sổ.