Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 134

Chương 134

Má nóng bừng khiến cậu phải vội quay mặt đi. Cậu áp nhanh má vào cửa kính lạnh ngắt để hạ nhiệt, nhưng vừa ngẩng lên thì xe đã lao vào bóng tối của đường hầm. May mà bóng tối đã kịp giấu đi gương mặt đang đỏ ửng của cậu.

Giờ thì chẳng thấy được mặt mũi mình phản chiếu trên cái ô cửa kính tối thui nữa. Có lẽ sau hơn hai năm, cảm xúc của cậu vẫn chưa chết hẳn, mà đúng hơn là cơ mặt nó đơ luôn rồi.

Phải cười thì mới biết là mắc cười, phải khóc thì mới thấy đau, chứ cứ đơ cái mặt ra thế này, chính cậu cũng chẳng hiểu nổi mình đang cảm thấy cái gì nữa.

Ye Jin khẽ rụt người lại.

“À. Thằng Woo Cheol Yong chết rồi đấy. Tôi có chụp ảnh đây này, xem không?”

“…Đúng là phát tởm.”

“Còn cái ông chú mà cậu mê tít ấy hả, nghe đâu về quê rồi. Lão còn nhờ tôi hỏi thăm cậu nữa đấy. Mà này, thật sự là cậu không ngủ với lão à? Lão bất lực hay sao?”

“Im đi. Ghê chết đi được.”

Nước mắt cứ thế lặng lẽ lăn dài trên gương mặt đang nhăn lại của Ye Jin. Nước mắt đọng ở khóe mắt, cậu liền đưa ngón cái lên lau đi.

“Còn thằng Kim Jae Man ấy, nó bảo lần này bỏ cờ bạc thật rồi. Nó còn kêu lúc nào rảnh thì lại đi chén bì heo, cậu thích món đó lắm mà sao lại không xơi được canh dê nhỉ.”

“A, thôi đi. Ồn ào quá.”

Nhưng Ye Jin dường như hiểu tại sao Kwon Hyung Do cứ lải nhải mãi không thôi… Có lẽ vì một lý do yếu lòng nào đó, chẳng ra dáng dân anh chị chút nào.

“À mà này, cái chuồng ngựa của Chủ tịch Choi ấy, nó ở tít tận Hoengseong cơ. Xa lắc xa lơ.”

“Điên hả? Sao giờ mới nói?”

Vậy mà Ye Jin trông không giận mấy, có vẻ cũng đoán được lờ mờ rồi. Chứ bình thường, hẳn cậu đã quay lại lườm cho một phát tóe lửa, nhìn cái điệu bộ không định làm thế là biết liền.

Kwon Hyung Do vẫn nhìn thẳng phía trước, giọng đều đều nói tiếp.

“Thế nên, Chủ tịch Choi có gọi thì cậu cũng đừng có đi. Chỗ đó xa lắm đấy.’

“……”

Mùa đông ở đó lạnh chết khiếp.

“……”

“Tôi sống ở đó rồi nên tôi biết. Cậu thì sợ lạnh muốn chết còn gì.’

“Ha…”

Ye Jin không nhịn được cười trước sự ngớ ngẩn ấy, dù mi mắt vẫn còn ẩm ướt.

Kwon Hyung Do cứ luyên thuyên mãi như một thằng ngốc vụng về không chịu nổi sự im lặng, trông đến là tức cười. Cái vẻ lóng ngóng đó chẳng ra dáng côn đồ, mà cũng chẳng phải người tốt. Cảm giác như nuốt phải cục gì nghèn nghẹn ở cổ, nhưng lạ thật, càng nghe lòng lại càng nhẹ bẫng. Có gì đó… thật nhẹ nhõm. Giống như trống rỗng, nhưng lại khác biệt một cách kỳ cục.

Trong lúc đó, nước mắt vẫn cứ lã chã rơi, cậu lau mãi đến ướt sũng cả bàn tay. Lúc xe chạy qua Quảng trường, cảm giác cơ thể căng cứng và cơn đau nhói ở ngực của Ye Jin mới tan biến. Cảm giác như thể vừa trút bỏ gánh nặng sau khi chích máu, cơ thể trở nên nhẹ tênh. Mà không, phải là tâm trí, hay đúng hơn là trái tim… Dường như thứ tuôn trào ra không đơn thuần là nước mắt, mà chính là dòng máu tù đọng, đen ngòm đã tích tụ từ lâu.

Tới bệnh viện, Ye Jin đứng đối mặt với Kwon Hyung Do.

Quyết định vậy đi. Chẳng biết quyết định này sẽ dẫn tới đâu, nhưng hơi đâu mà lo xa. Cứ làm điều mình muốn ngay lúc này đã. Giờ thì mình làm được rồi. Vì giờ mình đã tự do.

“Cho tôi nói chuyện điện thoại với Chủ tịch Choi.”

Nghe Ye Jin nói, Kwon Hyung Do tỏ vẻ khó chịu thấy rõ. Nhưng thấy bàn tay cậu vẫn cương quyết chìa ra không rút lại, cuối cùng anh cũng móc điện thoại ra. Bấm bấm vài nút xong, anh áp máy lên tai mình nghe trước.

Ye Jin tránh ánh mắt Kwon Hyung Do đang nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt đó như muốn hỏi ‘Chẳng phải tôi vừa bảo cậu đừng dính tới Chủ tịch Choi sao?’. Không, chắc chắn là ánh mắt đó đang hỏi thế rồi.

“Tôi đây, lão già.”

Kwon Hyung Do vẫn giữ giọng cộc lốc, rõ là miễn cưỡng. Ye Jin thầm kinh ngạc sao anh lại có thể tỏ ra bất kính đến thế.

Mặc kệ Ye Jin nghĩ gì, Kwon Hyung Do vẫn thở dài, rõ là bực mình vì Ye Jin chẳng thèm nghe lời mình.

“Có người muốn nói chuyện điện thoại với ngài một lát.”

Ye Jin giật mình vì cái liếc mắt của Kwon Hyung Do. Ánh nhìn lạ thật. Nghe Chủ tịch Choi hỏi qua điện thoại “Là thằng nhóc cưỡi ngựa giỏi đó hả?”, cậu quên bẵng ánh mắt Kwon Hyung Do đang nhìn, tim bắt đầu đập thình thịch.

Dù đã đòi gọi, nhưng nghĩ lại, cái người mà Kwon Hyung Do cứ gọi là lão già ấy chính là trùm cuối của đám xã hội đen. Lúc gặp mặt trực tiếp, ông ta đúng là không phải dạng vừa, vẻ ngoài đã nhuốm màu tuổi tác nhưng bên trong lại ẩn chứa thứ gì đó còn hơn cả một con rắn già lắm mưu nhiều kế.

Nhưng mà… mình chẳng còn gì trong tay, cũng hết đường lùi rồi. Bọn xã hội đen đã cướp đi tất cả của mình. Đúng như lời Kwon Hyung Do nói, dù bàn tay chìa ra có là tay sói phủ bột mì đi nữa, mình cũng đành phải nắm lấy thôi.

Kwon Hyung Do chìa điện thoại ra. Ngay lúc Ye Jin định đưa tay đón lấy, Kwon Hyung Do đột nhiên siết chặt lấy tay cậu.

“……”

Ánh mắt sắc lạnh. Dù môi không mấp máy tiếng nào nhưng như đang gào thét. Ye Jin nhìn trừng trừng một lúc rồi cũng rụt tay lại.

“Alo.”

[Ừ. Cậu Jockey Ye Jin. Dạo này khỏe không?]

Khỏe thế quái nào được. Rõ ràng biết tỏng mọi chuyện mà vẫn thản nhiên hỏi thăm. Kwon Hyung Do và ông ta thật sự không chung dòng máu sao? Nếu vậy thì đúng là chủ nào tớ nấy. Cả hai đều mặt dày như nhau, đúng là một cặp trời sinh.

“Tôi sống chẳng ra sao cả.”

Chẳng buồn khách sáo làm gì. Ye Jin đáp lại cộc lốc.

[Ha ha ha! Chẳng ra sao cả à. Ừ. Thế cậu không hỏi thăm ta lấy một câu sao?]

“Ngài thì chắc vẫn khỏe re rồi.”

Chúng ta cũng đâu phải loại quan hệ phải hỏi thăm sức khỏe của nhau.

Ye Jin tỏ ra bất cần. Hết chỗ dựa nên mới phải bám víu vào chính những kẻ đã cướp đi mọi thứ của mình, nhưng cũng chẳng hẳn là tuyệt vọng. Ngay cả sức để tuyệt vọng, cậu cũng chẳng còn nữa. Muốn từ chối thì cứ từ chối. Liệu còn có thể tệ hơn những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay nữa không chứ?

“Nghe nói ngài sẽ nhận chăm sóc ngựa giúp tôi. Tôi gọi để cảm ơn ngài về chuyện đó.”

[Cảm ơn gì chứ. Cũng đâu phải cho không.]

Chủ tịch Choi chẳng tỏ vẻ ban ơn chút nào. Việc nhận ngựa chỉ là điều kiện đi kèm, kiểu như lo chỗ ăn ở, vì cậu sẽ đến làm việc cho ông ta thôi. Ông ta chẳng hề giấu giếm ý đồ đó.

“Ngài bảo tôi đến làm việc cho ngài, đúng không ạ?”

[Ta có nói thế à? Hình như cũng có nói thì phải. Dạo này già rồi hay sao mà lẩm cẩm thế không biết.]

Ye Jin cắn móng tay, liếc nhìn Kwon Hyung Do. Anh đang khoanh tay, mặt rõ vẻ khó chịu rồi mấp máy môi. Cái kiểu dùng khẩu hình hỏi ‘Gì?’ trông trẻ con thật.

“Ngài không nhớ cũng không sao ạ, việc gì cũng được.”

Ye Jin cố giấu đi sự bồn chồn, rối bời trong lòng, đáp bằng giọng khô khốc.

“Tôi sẽ làm bất cứ việc gì. Chỉ cần liên quan đến ngựa thì việc gì tôi cũng làm được. Miễn không phải việc của đám côn đồ là được ạ.”

Cậu cố tình nhấn mạnh cụm ‘Miễn không phải việc của đám côn đồ. Nghe thế, Chủ tịch Choi bật cười ha hả.

[Cậu nói thế chắc cũng biết ta đây cũng đi lên từ cái nghề côn đồ mà cậu ghê tởm đến vậy, phải không?]

“Có người như Kwon Hyung Do làm Giám đốc dưới trướng ngài thì sao tôi lại không biết được ạ.”

[Ồ.]

“Sao tôi lại không biết được? Ngài chính là kẻ đứng đầu cái đường dây lừa đảo đã phá nát đời tôi.”

[Thằng nhóc này ăn nói cũng được đấy nhỉ.]

Ye Jin liếc nhìn Kwon Hyung Do. Vẻ khó chịu trên mặt anh biến mất, thay vào đó là cái nhướng mày tỏ vẻ thích thú và một bên khóe môi nhếch lên. Chắc Chủ tịch Choi bên kia đầu dây cũng đang phản ứng y chang. Nếu Kwon Hyung Do cau mày thì hẳn là cậu đã nói gì sai, nhưng vì anh đang cười, nên cậu biết mình có thể lấn tới thêm chút nữa.

“Cho nên tôi cũng định nhờ vả ngài đây. Và nếu là làm việc dưới trướng cô con gái út của ngài thì tôi nghĩ cũng không vấn đề gì.”

[Nghe cứ như cậu chẳng còn gì để mất nhỉ.]

“Đã đến nước này rồi, còn gì để mất nữa đâu? Ngay cả cái mạng này tôi cũng chẳng tiếc.”

Ngược lại, nếu phải đánh cược mạng sống của Clover, có lẽ mình còn phải đắn đo hơn nhiều.

Chủ tịch Choi tỏ vẻ hứng thú, hắng giọng một tiếng “Hừm”.

Rồi ông ta khéo léo thăm dò.

[Kể cả khi con gái út của ta và Giám đốc Kwon thành vợ chồng hay sao?]

“……”

[Thế mà cũng không còn gì để mất ư? Cậu có thể đối mặt với anh ta với tư cách là chồng của sếp mình à?]

“……”

Môi Ye Jin hé mở rồi lại mím chặt.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo