Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 140

Chương 140

Nấc.

Ye Jin nấc một tiếng, vội vàng đưa tay lên bịt miệng, đầu giật nảy lên như người vừa ngoi lên từ dưới nước.

Nấc.

Nhập liệu rồi enter.

Nấc.

Nhập liệu rồi enter…

Ánh đèn nhòe đi khi cậu ngước mắt lên. Ye Jin nhắm nghiền mắt, nhớ lại cái màn hình xanh lè chết tiệt. Bàn tay thô bạo túm tóc dúi mặt cậu vào bàn phím, cái vẻ ngọt ngào giả lả khi dúi cho viên kẹo, rồi sự đê tiện khi chẳng thèm dỗ dành mà lại quát tháo bắt nín khóc…

“Sao thế? Cậu làm sao vậy? Muốn ói hả?”

Choi Mi Young hốt hoảng hỏi.

Ye Jin còn chưa kịp gật đầu đã lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Thảm hại thật.

Ye Jin tự nhủ khi nhìn khuôn mặt ướt sũng nước của mình trong gương.

Thảm hại không thể tả. Cái mặt này thì có cái đếch gì hay ho mà lũ khốn nạn kia lại thở hồng hộc như thú lên giống chứ. Trông thế này thì sống sa đoạ cũng đáng đời.

Nước tí tách rơi xuống, đôi môi cậu hé mở. Làn da hơi rám nắng từ hồi hè trông loang lổ khó tả, tàn nhang trên sống mũi dường như cũng sậm màu hơn một chút.

Rõ ràng là trông khác trước rồi.

Nhưng thay đổi cũng chỉ là mấy cái vặt vãnh như vết tàn nhang sậm hơn chút đỉnh thôi, còn đường nét trên mặt thì vẫn y sì nguyên.

Cậu nhìn bản thân mà thấy ghê tởm, nhưng dù sao thì nó cũng đâu khác mấy so với hồi ở Colosseum. Trừ khi mắt bọn họ có vấn đề, chứ làm sao mà không nhận ra được cơ chứ.

Mà thôi kệ. Có đứa nào nhìn thẳng vào mắt mình đâu.

Ye Jin vuốt tóc ngược ra sau, thở hắt ra một hơi.

Hơi thở nồng nặc mùi rượu, lại còn thoang thoảng mùi chanh nữa. Cậu súc miệng thêm lần nữa rồi lảo đảo bước ra ngoài.

Khi Choi Mi Young hỏi có ổn không, cậu lắc đầu bảo không sao rồi xua tay nói muốn ra ngoài hóng gió một lát. Choi Mi Young liền dúi điếu thuốc của mình vào tay cậu.

“……”

Cũng khá lâu rồi mình không đụng đến thuốc lá.

Kể từ sau khi Colosseum cháy rụi và cậu tố cáo Kwon Hyung Do, chưa một lần nào cậu hút lại.

Ye Jin nắm chặt điếu thuốc, vật vã lắm mới leo hết cầu thang, thậm chí suýt ngã mấy lần. Lúc định đi vào club thì bị nhân viên chặn lại, người đó liếc điếu thuốc trên tay cậu rồi chỉ về phía cửa sau.

Ra ngoài theo lối được chỉ thì hiện ra một con hẻm. Nơi đây vương vãi tờ rơi quảng cáo dịch vụ mại dâm, những tờ giấy bẩn thỉu bị giẫm nát trong vũng nước tù đọng, trông như rác rưởi. Khó mà tin nổi khung cảnh này lại tồn tại chỉ cách không gian hào nhoáng bên trong kia đúng một bức tường.

Thế nhưng, Ye Jin lại thấy nơi này thật quen thuộc. Nó giống với Colosseum. Cũng giống con đường trong khu phố mà cậu từng đi cùng Kwon Hyung Do lúc tờ mờ sáng.

Ye Jin ngậm điếu thuốc, rồi mới sực nhớ ra là mình không có bật lửa.

“…Điên mất thôi.”

Cậu đưa đầu ngón tay lên xoa trán, cố nén cơn bực dọc đang dâng lên.

Dù đã lâu không hút, cơn thèm thuốc lại ập đến dữ dội cứ như thể cậu là một thằng nghiện hút cả ngày không ngừng nghỉ vậy. Ye Jin khẽ cụng đầu vào tường, nhắm nghiền mắt. Xuyên qua bức tường, vẫn nghe thấy tiếng nhạc vọng lại.

Lưng cậu rung lên theo tiếng nhạc, có lẽ chỗ cậu đang tựa lưng chính là bức tường ngay sau cánh cửa. Ye Jin vẫn nhắm mắt, khẽ nhíu mày rồi nhích người sang bên một chút. Ngay trước mũi cậu, chỗ đang ngậm điếu thuốc, một luồng hơi nóng thoang thoảng phả tới.

Chỉ một chút hơi nóng cũng đủ khiến ký ức về khoảnh khắc cuối cùng tại Colosseum ùa về. Ye Jin từ từ mở mắt, và cậu nhìn thấy ngọn lửa bật lửa rực sáng đang chìa tới để mồi vào đầu điếu thuốc của mình.

Con hẻm tối om, ngọn lửa bật lửa thì sáng lóa. Ye Jin mấp máy môi. Đầu lọc ẩm ướt dính chặt vào đôi môi khô khốc, chực rơi ra. Thấy Ye Jin dường như quên bẵng cả điếu thuốc đang ngậm trên môi, người kia bèn giữ lấy điếu thuốc, đưa lên miệng mình mồi lửa rồi trả lại—

Người kia… nếu mình không điên thì chắc chắn là…

“Tưởng cậu bỏ thuốc rồi chứ?”

Kwon Hyung Do hỏi bằng cái giọng cứ như thể họ mới chia tay hôm qua rồi tình cờ gặp lại hôm nay vậy.

“……”

“Hút đi. Tắt bây giờ.”

Nghe lời anh, Ye Jin bất giác rít một hơi thuốc thật sâu.

Khói thuốc làm cổ họng khé đặc, men say quyện cùng làn khói khiến tâm trí cậu quay cuồng mụ mị.

Kwon Hyung Do cũng tự châm điếu thuốc cho mình, rồi thản nhiên hỏi.

“Tóc dài ra nhỉ.”

Ye Jin nhìn thẳng vào Kwon Hyung Do.

Cơ thể ẩn dưới bộ Âu phục, ngoại trừ một mảng hình xăm loằng ngoằng trườn cả ra mu bàn tay, trông anh chẳng khác nào một gã đàn ông bảnh bao và cực kỳ điển trai.

Mái tóc dài che gáy ngày nào giờ đã được cắt tỉa ngắn gọn, làm lộ ra đôi tai, phần gáy và vầng trán. Tóc được vuốt ngược bằng pomade hoặc loại sáp nào đó, giữ nếp rất chắc chắn nhưng trông vẫn bóng bẩy.

“Còn anh thì lại cắt tóc rồi à.”

Ye Jin quyết định xem đây như một giấc mơ. Cậu đáp lại một cách ngây dại, cứ như đang đối diện với người tình trong mộng vậy.

Và như thể đây đúng là mơ thật, Kwon Hyung Do cũng đáp lại tỉnh bơ.

“Ừ, cắt rồi.”

“Cũng không mặc mấy cái áo sơ mi kinh khủng kia nữa.”

“Kinh khủng à? Sao không nói sớm hơn đi.”

Kwon Hyung Do cười khẩy, búng nhẹ điếu thuốc bằng đầu ngón tay. Tàn thuốc đỏ rực bay vút đi rồi phụt tắt khi rơi vào vũng nước bẩn trên đường. Ye Jin bất giác dõi mắt theo bàn tay anh. Bàn tay trái trống trơn. Không nhẫn, cũng không có vết hằn của nhẫn.

‘Hay tại tối quá nên mình nhìn không rõ nhỉ?’

Nghĩ vậy, cậu quay mặt đi.

Nực cười thật. Lại đang nói chuyện cứ như một cặp tình nhân từng mặn nồng, chúc phúc cho nhau rồi chia tay trong êm đẹp vậy.

Vì thấy quá vô lý, Ye Jin bật cười khan.

“Bộ tôi nói thì anh không mặc nữa chắc?”

Ngay cả trong mơ anh cũng chẳng thèm nói một lời xin lỗi. Một kẻ chưa bao giờ chịu lắng nghe dù cậu có nói bao nhiêu đi nữa, đời nào lại đột nhiên thay đổi được chứ.

Kwon Hyung Do ngẩng đầu, nhả khói vào không trung. Rồi anh cụp mắt xuống, nở nụ cười thong dong.

“Vẫn mặc chứ.”

“……”

Kwon Hyung Do vẫn bình thản.

Ngược lại, lồng ngực Ye Jin lại thắt nghẹn, tim đập mạnh đến nhói đau.

Cơn đau thắt ngực này chính là nỗi sợ và căng thẳng hóa thành. Cơ thể cậu căng cứng như đang đối mặt với một tổn thương tâm lý sâu sắc, với chính cơn ác mộng của cuộc đời mình.

Cuối cơn ác mộng là mộng tinh.

Điều đó đang thuần hóa Ye Jin theo một cách sai lầm. Giống như chiếc yên ngựa bị đặt ngược vậy.

“Không tò mò mấy chuyện khác à?”

Kwon Hyung Do ném mẩu thuốc xuống đất, dùng mũi giày tây dí tắt.

Anh đi giày tây, không phải loại giày quân đội. Ye Jin nhìn đôi giày bóng loáng đó, dù chẳng biết gì về đồ hiệu cũng thừa biết nó đắt cắt cổ, bất chợt nhớ về Trevi. Nơi có nội thất và bát đĩa lộng lẫy đến mức người không quen cũng phải choáng ngợp. Đến cả ly trà Ssanghwa có thả lòng đỏ trứng gà… cũng được đựng trong chiếc tách tinh xảo đến lạ.

Nuốt khan một tiếng, Ye Jin cũng xoay cổ tay, dụi điếu thuốc vào tường rồi thả xuống đất.

“Còn phải tò mò thêm cái gì nữa?”

Tay trái của Kwon Hyung Do vẫn luôn đút trong túi quần. Thường thì anh hay đeo hai ba cái nhẫn ở đó. Giờ chỉ còn một cái thôi sao? Một thằng mà hạ bộ lúc nào cũng ngứa ngáy không yên như anh, rõ ràng là đã nhanh chóng kiếm được đứa khác thay thế rồi.

“Cắt tóc này, mặc Âu phục này, đi giày tây. Khoác lên người cái thứ chết tiệt bất tiện này, rồi ngồi xe có tài xế lái.”

“…Rồi chắc anh còn định khoe là cũng đang đi học luôn đấy hả?”

“Có khi phải thế thật đấy.”

Kwon Hyung Do phá lên cười ha hả.

Đi học ư? Chỉ điều đó thôi là cậu hoàn toàn không sao hình dung được. Trong khi cái viễn cảnh hạnh phúc ghê tởm của anh – ngồi xe riêng có tài xế và có lẽ đã có vợ – cậu còn có thể hình dung ra được… Vậy mà chuyện đi học lại khó tin đến vậy. Ye Jin cố kìm nén nụ cười mỉa, méo mặt nhìn lên thì thấy Kwon Hyung Do đưa mắt từ từ nhìn lướt qua mặt mình rồi tiến lại một bước. Cái khoảng cách về vóc dáng, nó vẫn luôn là như vậy… Ye Jin càng nép sát vào tường, còn Kwon Hyung Do càng rút ngắn khoảng cách.

“Học hành cái nỗi gì. Cậu có bằng tốt nghiệp cấp ba không mà đòi?”

“Ừ nhỉ. Chắc phải đi lát cỏ, xây ký túc xá thì người ta mới cho vào học quá.”

Lời nói nửa thật nửa đùa…

Kwon Hyung Do lại tiến sát thêm chút nữa. Cậu muốn nhìn bàn tay trái của anh. Mặc dù nhìn thấy cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu anh có đeo nhẫn, chắc cậu sẽ đau đớn lắm. Đồ chó chết. Chỉ có anh là sống tốt thôi nhỉ. Đồ khốn ích kỷ đáng tởm. Đồ côn đồ. Bẩn thỉu…

Chẳng biết từ lúc nào, chân Kwon Hyung Do đã chen vào giữa hai đùi cậu.

Gần quá. Quá gần rồi. Lồng ngực Ye Jin phập phồng. Hơi thở trở nên dồn dập. Cậu nhắm nghiền mắt rồi lại mở ra, lặp đi lặp lại.

Mỗi lần như vậy, hình ảnh Kwon Hyung Do hạnh phúc xây tổ ấm, Kwon Hyung Do nhấc bổng cậu như búp bê rồi thúc mạnh giữa không trung, Kwon Hyung Do giả tạo tẩy trắng quá khứ để đi học, Kwon Hyung Do liếm láp phía sau cậu như một con chó khi cậu đang phê thuốc. Tưởng tượng và hiện thực trộn lẫn vào nhau, như một thứ bùn nhão lạnh lẽo nhấn chìm Ye Jin. Khiến cậu run lên bần bật.

“Còn một thứ thay đổi nữa.”

“……”

Tôi đếch thèm tò mò. Cái bộ dạng sống tốt sống khỏe của anh, dùng tiền đút lót vào trường, ngồi xe có tài xế đưa đón, diện vest với giày hiệu, chỉ tổ làm tôi buồn nôn. Cút đi mà bất hạnh đi. Bất hạnh, cô độc cả đời đi cho tôi nhờ, rồi từ đêm nay liệt mẹ dương với con nào khác luôn đi— —trở thành một thằng như thế đi… trở thành một kẻ chẳng ra cái thá gì hết.

Ye Jin ngoảnh mặt đi, thầm nguyền rủa trong bụng. Lời nguyền rủa đầy tủi hổ và bất lực. Lưng lại nhói lên. Bản thân cậu với vết sẹo vĩnh viễn và mùi cỏ khô thì vẫn ở đây, còn thằng khốn mà cậu tưởng đã cùng cháy thành tro lại ở tít đằng xa. Nếu tay anh còn đeo cả nhẫn, nếu anh còn trơ tráo sống một cuộc đời hạnh phúc và bình thường, thì đáng bị vó ngựa đạp nát sọ cho chết tươi.

Cứ như thể nghe thấy lời nguyền rủa của Ye Jin, bàn tay trái của Kwon Hyung Do đang từ từ rút ra khỏi túi quần. Ye Jin chậm rãi chớp mắt. Bên dưới chiếc đồng hồ lấp lánh là những đường gân nổi rõ và khớp xương rắn chắc đến thô kệch… Và những ngón tay hoàn toàn trống trơn…

Bàn tay đó nâng mặt Ye Jin lên. Rồi lại nhẹ nhàng thả ra.

“Sao lại trưng cái bộ mặt đó ra thế.”

“Còn hơn cái mặt của anh.”

“Chắc là

không đâu.”

“…Mặt tôi thì làm sao?”

Kwon Hyung Do nghiêng đầu.

Mũi họ gần như chạm vào nhau.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo