Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 141

“Cái bản mặt chỉ muốn tát một phát cho khóc rống lên”
“……”
“Seon Ye Jin. Tôi tháo khuyên lưỡi rồi. Cậu ghét nó vãi còn gì.”
Kwon Hyung Do cười khằng khặc.
Thằng chó.
Biết rõ là cậu ghét nó cơ mà.
Ye Jin siết chặt nắm tay. Nhưng không phải để đánh, mà chỉ là vì cậu muốn níu lấy một thứ gì đấý..
Hàng mi của Kwon Hyung Do dài đến chẳng hợp với anh chút nào. Đây là lần đầu tiên cậu nhận ra điều đó. Anh cụp mắt, thì thầm ngay giữa vành tai và thái dương của Ye Jin.
“Giờ mà hôn thì phê phải biết”
“…Ai thèm làm cái trò khốn đó với loại như anh?”
Lông mi dài…Thật không hợp với anh chút nào. Trên nếp mí mỏng của anh còn có một vết sẹo.
Hay là, nếp mí ấy được tạo ra chính vì vết sẹo kia?
Chưa gì lưỡi của anh đã luồn vào khoang miệng Ye Jin từ lúc nào.
Vị đắng chát của thuốc lá quyện với vị chua ngọt của chanh.
Chụt… một tiếng, đôi môi ướt át tách rời. Cục kim loại từng khiến cậu rợn người đến mức buồn tiểu đã biến mất, vậy mà Ye Jin vẫn cảm thấy mắc tiểu.
“Ai thèm… với loại như anh….”
Bắt gặp ánh mắt Ye Jin đang ngước lên nhìn mình, Kwon Hyung Do lại lần nữa áp tới. Anh khuấy đảo trong miệng cậu, kéo lưỡi cậu ra rồi lại cắn nhẹ lên môi.
Rồi anh thì thầm, khi đôi môi vẫn còn kề sát. Giọng anh trầm xuống, khản đặc.
“Lần nữa.”
“Ai thèm làm chuyện đó với loại như anh….”
Giờ đây, chẳng thể phân biệt được lưỡi ai mang vị chanh, lưỡi ai mang vị thuốc lá.
“Lần nữa….”
“Ai thèm… với loại như anh….”
Ye Jin thở hổn hển. Mắt cậu nhòe đi, tầm nhìn mờ ảo, chẳng rõ là vì ánh đèn thành phố hay không. Cơn choáng váng này, có lẽ cũng là do ánh đèn mà ra….
Không biết tự lúc nào, một tay cậu đã túm chặt lấy áo vest của Kwon Hyung Do. Kwon Hyung Do cũng chống một tay lên bức tường phía sau Ye Jin.
Giọng anh khản đi và bắp đùi căng cứng. Bắp đùi Kwon Hyung Do tục tĩu cọ vào háng Ye Jin.
“Lần nữa.”
Kwon Hyung Do cũng đang thở không ra hơi.
“Nói lại xem nào. Cậu vừa nói gì?”
Ye Jin nhìn mái tóc rối bời trước trán và vạt áo vest nhàu nhĩ của Kwon Hyung Do.
Hơi thở gấp gáp. Cảnh vật xung quanh nhòa đi. Trước mắt chỉ còn lại là một thằng khốn… chẳng biết là vạch xuất phát hay vạch đích.
Một tên ác nhân.
“Ai thèm….”
Ye Jin lẩm bẩm bằng giọng khản đặc.
“Ai thèm… loại như….”
Rồi cậu vòng tay qua cổ Kwon Hyung Do, nhón gót chân lên.
Cậu đã chạy chệch khỏi đường đua.
Vạch xuất phát hay vạch đích đều chẳng còn thấy nữa. Có những lúc người ta chỉ muốn phá hủy mọi thứ. Và cậu muốn phá hủy tất cả.
Anh cũng phải bất hạnh như tôi. Anh không được phép sống trọn vẹn một mình. Nếu tôi chính là lý do khiến anh trở nên bất toàn, thì tôi cũng cam tâm tình nguyện lao vào….
Anh có thật sự đã tháo khuyên ra không? Cái lỗ nhỏ vĩnh viễn trên lưỡi, chỉ kề lưỡi vào thì không cảm nhận được, và việc quấn lấy lưỡi anh vẫn khiến sống lưng cậu lạnh toát và cảm giác mắc tiểu lại ùa về.
Vẫn chó chết như xưa, không thay đổi gì cả.
Ye Jin càng siết chặt cổ Kwon Hyung Do, ôm ghì lấy anh và dùng lưỡi liếm láp khắp cùng cái thứ không hề thay đổi đó.
Từ chiếc lưỡi của tên khốn nạn tồi tệ không thay đổi ấy, có một vị ngọt đắng lan ra.
Kwon Hyung Do thô bạo cởi áo khoác, nghiến răng nói.
“Vừa thấy cậu dưới tầng hầm là cặc tôi liền cương cứng, không tài nào đi ra được.”
“Haa, vậy mà còn không nhận ra tôi….”
“Bớt nói nhảm đi, địt mẹ. Cậu nghĩ sao tôi lại ra sau cậu? Vì cặc không chịu xìu xuống… nên tôi phải quay tay một phát rồi mới ra đấy.”
“Há miệng ra” 
Kwon Hyung Do cục súc gằn giọng.
Rồi, trước khi Ye Jin kịp mở miệng hết cỡ, anh đã vội vàng đút lưỡi vào.
Anh nhấp nhổm không yên, cả cơ thể như đang sôi lên vì rạo rực.
Ngược lại, Ye Jin, người đã tự thỏa mãn bằng cách dùng đồ vật của Kwon Hyung Do để khuấy đảo lỗ nhỏ vào rạng sáng, lại có thể kiềm chế tốt hơn.
Nhưng đó cũng chỉ là khi so với Kwon Hyung Do mà thôi….
“Sao lại hành xử như trai tân thế?”
Ye Jin hỏi một cách khiêu khích.
Kwon Hyung Do nhếch mép cười, một tay tuột phăng cả quần ngoài lẫn quần lót của Ye Jin.
“Lúc không gặp cậu, tôi chỉ chơi với tay thôi nên gọi là nửa tân cũng đúng. Chào đi. Đây là Ye Jin.”
Ye Jin lườm bàn tay phải của Kwon Hyung Do đang chìa ra trước mặt mình rồi gạt phắt đi. Kwon Hyung Do ôm lấy tay, giả vờ rên rỉ.
“Aya. Ye Jin làm người ta đau kìa.”
“Đừng có làm trò bệnh hoạn nữa… Tụt hết cả hứng bây giờ.”
Nhưng trái với lời nói, hơi thở của Ye Jin lại gấp gáp.
“Thế thì không được rồi” Kwon Hyung Do nói, rồi bất ngờ nhấc bổng hạ bộ của Ye Jin lên, đặt ngay trước mặt mình.
Khi Ye Jin còn đang sững sờ chưa kịp định thần, anh đã siết chặt mông cậu, tách chúng ra và lè lưỡi.
“Chỗ này cả đời cũng không khép lại được đâu, thỉnh thoảng tôi sẽ đeo khuyên vào rồi mút cho cậu.”
“Này, tôi có bảo sẽ làm lại với anh đâu, ư-hộc! Đ-đừng, á, đừng mà! Chỗ đó, đừng, đừng làm thế! A!”
Ye Jin la lên thất thanh. Lưỡi của Kwon Hyung Do liếm láp hạ bộ của cậu. Anh liếm mút chỗ đó của Ye Jin một cách thô tục và bỉ ổi nhất, như một con thú hoang không hề có khái niệm về đạo đức hay luân thường.
Cùng lúc đó, anh bắt đầu dùng ngón tay liên tục khuấy đảo bên trong. Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt, trước mắt Ye Jin chỉ còn những đốm sáng lóe lên và cậu hoàn toàn mất đi ý thức.
“Địt mẹ, sao bên dưới lại mềm thế này.”
Trong lúc Ye Jin che mặt, rên rỉ và chảy cả nước dãi, Kwon Hyung Do gầm gừ.
“Sao chỗ này lại mềm nhũn ra thế hả. Hả?”
Mỗi lần ngón tay anh thúc vào, những âm thanh “chẹp, chẹp” lại vang lên. Thân thể Ye Jin giật nảy liên hồi.
Và mỗi khi cặp mông siết chặt lại, anh có cảm giác như ngón tay mình sắp bị nghiền nát.
“Cậu thông đít với thằng nào rồi? Hả? Tôi không ở đây nên cậu đi làm với cả một con ngựa đực à.”
“Agh! Không, a! Không có, á! Cái miệng đó, hộc…!”
Kwon Hyung Do cười khẩy.
“Thế chẳng lẽ cậu tự xử?”
Ye Jin cắn chặt môi.
Đó đã là câu trả lời quá đủ. Thấy vậy, Kwon Hyung Do thở hắt ra một tiếng rồi lôi dương vật của mình ra khỏi quần lót.
Chỉ sau vài lần tuốt, một lượng lớn tinh dịch đặc quánh đã phụt ra ồ ạt.
“Chết tiệt… Trinh trắng lại rồi.”
Kwon Hyung Do, với những đường gân nổi trên trán, gạt lấy phần tinh dịch đang chảy dọc xuống thân mình rồi bôi trét lên bên dưới.
Anh đang rất vội.
Nếu còn nới lỏng thêm nữa chắc anh sẽ chết mất, vậy mà Seon Ye Jin, cái tên ác quỷ nhỏ bé ranh ma này, lại dám tự mình khuấy đảo lỗ nhỏ.
Đây là tình huống mà dù có là khúc gỗ thì cũng phải cương lên.
Kwon Hyung Do vắt một chân của Ye Jin lên vai mình, chân kia để thõng xuống dưới ghế, rồi thúc mạnh một cú.
“……!”
Ye Jin không thể hét lên tiếng nào, cả người văng lên không trung.
“Khặc, đm… mới vào được một nửa thôi. Thả lỏng ra!”
Cặp mông vẫn đàn hồi một cách kinh người suýt chút nữa đã kẹp nát dương vật anh. Kwon Hyung Do nghiến răng, xoa nắn mông Ye Jin rồi chỉ dùng sức eo mà rút ra.
Và rồi, với một lực còn mạnh hơn lúc rút ra, anh đâm vào một cú thật sâu.
“Hự!”
Ye Jin, người đang nín thở như bị bóp cổ, cuối cùng cũng bật ra được tiếng rên với khuôn mặt đỏ bừng.
Đó là sự khởi đầu.
Như hai con thú động dục đang giao phối, hễ chạm mắt là họ lại quấn lấy lưỡi nhau. Lỗ nhỏ bên dưới và dương vật thì khỏi phải bàn.
Kwon Hyung Do vừa bắn tinh vừa tiếp tục thúc vào. Anh dường như không hề nhận ra mình đang xuất tinh.
Anh chỉ đâm vào, và đâm vào, với khí thế như muốn xé Seon Ye Jin ra làm đôi hoặc nuốt chửng lấy cậu.
Ye Jin cũng cắn mút Kwon Hyung Do như thể muốn nuốt chửng anh.
Cậu cắn và mút lưỡi anh đến bật máu. Máu từ đôi môi rách và đầu lưỡi bị cào xước nhuộm đỏ môi của cả hai.
“Ha, miệng, ư ư, a, miệng… trống rỗng… a…!”
“Gì? Hộc, cái miệng bên dưới đầy ứ rồi mà, hừ. Trống rỗng cái gì chứ.”
“Lưỡi, mút lưỡi… A! Mút cho tôi….”
Kwon Hyung Do nhìn Ye Jin chằm chằm bằng ánh mắt đỏ ngầu, rồi buông tay đang giữ đùi cậu ra.
Đầu của Seon Ye Jin nhỏ đến mức một tay anh cũng có thể ôm trọn. Anh có thể che cậu lại để không ai nhìn thấy được. Để cậu không thể nhìn thấy hai bên.
Như một con ngựa đua, anh khiến cho cậu chỉ có thể nhìn thấy mình ở phía trước, rồi ngấu nghiến mút lấy lưỡi của Ye Jin.
Cuối cùng, lưỡi của Ye Jin cũng bật máu.
Đó là một cuộc làm tình dơ bẩn, ô uế và man rợ.
Chiếc xe rung lắc dữ dội và cuối cùng trở nên bẩn thỉu không lời nào tả xiết.
Không biết đã bắn bao nhiêu lần, không biết đã qua bao lâu, hai cơ thể ướt đẫm nóng hổi mới chồng lên nhau thở dốc.
Ngay cả trong khoảnh khắc đó, giữa hai cơ thể đang áp sát vào nhau cũng không có một kẽ hở.
“…….”
Ye Jin, cuối cùng cũng tìm lại được lý trí, ngây người nhìn lên trần xe.
“Định nghĩ ngợi vớ vẩn thì bú cặc cho tôi đi.”
Kwon Hyung Do đã chặn họng ngay trước khi Ye Jin kịp suy nghĩ bất cứ điều gì.
Thứ đó của anh vẫn còn ở bên trong Ye Jin.
“Tại sao mình lại ngủ với anh ta lần nữa chứ….”
Ye Jin lẩm bẩm.
“Lại nghĩ ngợi linh tinh rồi. Há miệng ra.”


Bình luận
rubychannn
rubychannnChương 141
quá đã hú hú ~
Trả lời·1 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo