Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 152

Ngoại truyện - Chương 5

Cánh cửa trượt vừa mở ra, một luồng khí lạnh đã mơn man khắp người Ye Jin. Đó là thành quả sau khi Kwon Hyung Do nằng nặc lôi một người thợ đến sửa cho bằng được cái máy lạnh.

Trước khi bước vào hẳn, Ye Jin ngoảnh lại lẩm bẩm.

“Vào nhanh lên. Nướng nhiều quá ăn không hết đâu.”

Rồi cậu lẩn vào trong.

Đứng trước khe cửa hé, cảm nhận luồng hơi mát phả ra, Kwon Hyung Do không ngừng cười khúc khích.

“Ha, đáng yêu chết đi được.”

Anh khúc khích cười rồi dập tắt bếp than tổ ong. Nhưng ngay sau đó, anh nghiêm mặt lại, tặc lưỡi.

“Bây giờ thì chưa được, thằng khốn. Đã nhịn giỏi đến thế rồi.”

Đó là lời anh tự nói với cái thứ đang cương cứng của mình.

“Nhịn thêm chút nữa đi. Dù có cảm giác như sắp thối rữa đến nơi rồi.”

Nó càng lúc càng nặng trĩu, đến mức anh có cảm giác như cả đùi cũng sắp rụng theo. Anh cầm cái kẹp gắp than còn nóng hổi, giơ lên doạ dẫm đùi mình rồi lại lắc đầu nguầy nguậy.

Đúng là một Kwon Hyung Do luôn bận rộn với những màn độc thoại nhảm nhí.

 


 

Theo như Kwon Hyung Do thấy, kể cả sau khi đến đảo Jeju, Ye Jin vẫn còn mất một thời gian dài mới lấy lại được tinh thần. Cậu ngủ li bì, nhưng vẫn luôn mệt mỏi.

Cũng may là còn có mấy con ngựa. Nếu không, có khi trong lúc anh bận bịu ở Seoul, cậu đã chết đói trong lúc ngủ rồi cũng nên. Dịch vụ vận chuyển ngày càng mở rộng, số lượng khách hàng và đối tác ngày một tăng khiến anh bận tối mắt tối mũi. Thế nhưng, lý do anh vẫn như bị ma ám, cứ phải bay đến Jeju không gì khác ngoài việc này.

Dĩ nhiên, một phần cũng vì nếu không được nhìn thấy, cái gai trong mắt chẳng bao giờ biết nghe lời là Seon Ye Jin sẽ cứ lởn vởn trong tâm trí, đến mức mắt anh như sắp mọc ra gai thật…

Dù sao đi nữa, Kwon Hyung Do cũng không vừa lòng với việc Ye Jin có thời gian rảnh rỗi. Ban đầu, anh đã mong rằng khi Colosseum không còn, cậu sẽ được nghỉ ngơi một chút, Nhưng chuyện đó qua đi không có nghĩa là Seon Ye Jin sẽ ổn định ngay lập tức. Ngược lại, cứ để cậu bận rộn túi bụi có khi lại tốt hơn.

Vậy thì biết làm sao đây. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc bày thêm việc cho cậu ta.

Sau một hồi cân nhắc chóng vánh, Kwon Hyung Do mua cho cậu một con ngựa. Một con ngựa trưởng thành vừa qua tuổi ngựa non. Nghe nói nó có huyết thống tốt, và ngay cả một kẻ mù tịt như anh nhìn vào cũng thấy nó đẹp mã. Có điều, tướng ngựa của nó trông có vẻ hơi bóng bẩy, nếu là người thì chắc chắn sẽ thành một tên trai bao thứ thiệt… Dù vậy, anh vẫn mua.

Nhờ nó mà Ye Jin bận rộn hơn hẳn, nhưng xui thay, Clover có vẻ không ưa con ngựa mới. Đúng là chủ nào tớ nấy, cũng kén chọn khó chiều y hệt nhau.

Chúng nó không được hòa thuận cho lắm. Con ngựa mới thì quấn quýt Clover nên cứ lẽo đẽo theo sau đuôi, còn Clover thì lại ghét cay ghét đắng cái con ngựa trẻ người non dạ vừa mới lớn này. Thành ra anh phải xây thêm một chuồng ngựa nữa. Clover thì thích chí lắm, còn con ngựa mới thì cứ kêu “hí hí” phản đối.

Con ngựa vẫn chưa có tên. Sau bữa tối, cả hai ra ngoài thả ngựa ra đồng cỏ rộng lớn mà Kwon Hyung Do đã không ngừng mua thêm. Mỗi người cầm một dây cương.

Quả thật, mỗi khi ở cạnh lũ ngựa, ánh mắt và thần thái của Seon Ye Jin lại dịu đi trông thấy. Kwon Hyung Do cứ liếc trộm cậu như một cậu học sinh lén nhìn đứa bạn ngồi cạnh. Mà cái đứa bạn ngồi cạnh đó thì lại khá khó tính, không thèm đoái hoài lại lấy một lần, cứ như thể đã vạch một đường ranh giới trên bàn và cảnh cáo “vượt qua đây là của tôi hết đấy”.

“Nghĩ ra tên chưa?”

Kwon Hyung Do hỏi. Ye Jin lắc đầu.

Clover là một con tuấn mã lông nâu, còn con ngựa mà Kwon Hyung Do tự ý mua về dúi cho cậu là một con hắc mã. Lông nó đen nhánh bóng mượt, mắt trong veo, cổ rắn chắc, lồng ngực vạm vỡ, rõ ràng là một con ngựa chạy giỏi.

Thế nhưng, không hiểu sao mỗi khi nhìn nó, Ye Jin lại cảm thấy có chút gì đó gai mắt. Đây là lần đầu tiên cậu có một cảm giác trẻ con như vậy với một con ngựa, nên chính cậu cũng thấy hoang mang.

Nhưng nếu hỏi cậu có ghét không, thì lại hoàn toàn không. Dù hai chuồng ngựa cách xa nhau, nhưng Ye Jin chưa một lần thấy phiền khi phải đi qua đi lại. Có lúc chẳng có việc gì cũng sang đó đứng nhìn không biết chán.

Cậu đã nghĩ, cứ như vậy rồi tự nhiên sẽ nghĩ ra tên thôi, nhưng không.

“Không thích à?”

Vì chưa từng tỏ ra yêu chiều con ngựa này trước mặt Kwon Hyung Do, anh lo lắng hỏi.

“Đổi con khác nhé?”

Nghe lời nói vừa vô tâm vừa vô lý của Kwon Hyung Do, Ye Jin giật mình lắc đầu quầy quậy.

“Không! Đổi cái gì mà đổi! Anh nghĩ chúng là đồ vật chắc?!”

Như thể thế vẫn chưa đủ, Ye Jin bất giác tiến lại gần con ngựa mới trong khi tay vẫn đang cầm dây cương của Clover. Clover tỏ vẻ không thích, lắc đầu hí lên một tiếng, Ye Jin liền vội vàng dùng tay bịt tai nó lại.

“Nó nghe thấy hết đấy! Anh không biết chúng nó thông minh cỡ nào đâu hả? Cẩn thận cái mồm đi. Anh mà… anh mà dám mang con khác đến hoặc dám dắt con này đi thì biết tay tôi.”

“Dắt đi thì không được, tôi biết rồi.”

Nhìn bộ dạng nhảy dựng lên của Ye Jin, Kwon Hyung Do cười tủm tỉm hỏi.

“Nhưng tại sao mang con mới đến cũng không được?”

“Lũ ngựa mà không hợp tính thì mệt óc lắm. Động vật cũng có tương khắc chứ bộ.”

“Đồng cỏ rộng thế này thì có sao đâu. Cần thì xây thêm chuồng.”

Ye Jin bỏ tay khỏi tai con ngựa, khịt mũi cười.

“Xem ra tiền anh nhiều đến mức sắp mục ra rồi ấy nhỉ. Thôi khỏi.”

Kwon Hyung Do kéo giật lấy eo Ye Jin khi cậu đang định lùi lại, rồi lười biếng mỉm cười và thì thầm

“Ừ. Nhiều đến mức đang định tậu một chiếc máy bay đây. Thấy sao?”

Mặt Kwon Hyung Do dí sát lại gần trong gang tấc. Mắt cậu chẳng biết nên nhìn đi đâu.

“…Tôi thấy anh đúng là thích phô trương.”

“Phô trương? Ý cậu là cái sự phô trương của tôi cũng đáng giá một chiếc máy bay sao? Nghe được đấy.”

Kwon Hyung Do ngửa đầu ra sau cười lớn.

Ye Jin muốn lùi phắt lại nhưng eo đã bị giữ chặt, đành bất lực.

“Bỏ ra…!”

“Seon Ye Jin.”

“Đã bảo bỏ ra, ngực thì to gì mà to thế. Ngạt thở chết mất…!”

“Seon Ye Jin.”

Kwon Hyung Do không thèm chớp mắt, phớt lờ lời nói của cậu.

Rồi đột nhiên, anh áp trán mình vào trán cậu, ấn mạnh.

Một Kwon Hyung Do với mái tóc cắt ngắn, đã tháo khuyên lưỡi, vẫn còn thật xa lạ. Xa lạ đến mức khiến tim cậu đập loạn nhịp…

“Cậu cũng làm đi. Cái trò ‘phô trương’ đó ấy.”

Nghe vậy, Ye Jin đanh mặt lại một lúc rồi cười lạnh.

“Tôi đã làm quá nhiều rồi. Cái trò trả giá cho gương mặt này ấy.”

Colosseum, đó là một nơi hôi hám chỉ toàn đàn ông.

Lũ khốn đó chẳng thèm bận tâm đến việc phát triển trí tuệ hay đạo đức. Chúng dường như đã dồn hết năng lượng lẽ ra phải dành cho lý trí và luân lý xuống hạ bộ, nên lúc nào cũng trong tình trạng phát dục.

Chỉ là cậu đã xui xẻo. Chẳng may lại ở đó, chẳng may lại có vẻ ngoài ưa nhìn hơn kẻ khác, nên cậu đã phải trả cái giá cho gương mặt đó một cách triệt để đến mức phát ngấy.

“Cũng may là nhờ anh, tôi không bị bán tháo mà được bán với giá hời.”

Ye Jin không còn gì để nói thêm về những kẻ đó nữa, những kẻ giờ đây đã thuộc về quá khứ, đã tan tác như lũ gián sau một trận hỏa hoạn. Trước giọng điệu bình thản không chút tự thương hại của cậu, bàn tay Kwon Hyung Do đang ôm eo cậu từ từ buông xuống.

Bầu không khí chùng xuống, trở nên ngượng ngùng. Ye Jin thoáng nghĩ liệu mình có nói điều gì không nên không, nhưng rồi nhanh chóng tự nhủ. Thì sao chứ? Mày có quyền nói những lời này mà.

“Thôi… đừng lãng phí thời gian nữa, đi nhanh đi. Ngày lại ngắn đi rồi.”

Bước vào cuối hạ, ngày quả thật đã ngắn lại đáng kể. Thời điểm này trời tối rất nhanh, thoáng cái đã là đêm. Thời gian trôi qua thế nào, cậu cũng chẳng hay biết. Giống hệt như lòng mình.

Vì ngượng ngùng, Ye Jin sải bước về phía trước. Từ sau lưng, Kwon Hyung Do gọi cậu lại.

“Này. Tôi không hối hận.”

Ye Jin không ngạc nhiên.

“Tôi biết.”

“……”

“Nếu anh đột nhiên nói xin lỗi, quỳ xuống khóc lóc trước mặt tôi, tôi sẽ nôn thẳng vào mặt anh.”

Là thật lòng.

Thà rằng anh cứ trơ trẽn như vậy, lòng cậu lại trở nên đơn giản, rõ ràng. Nếu anh đột nhiên nói lời xin lỗi, thì tất cả những chuyện đã xảy ra với cậu sẽ thực sự trở thành bi kịch khủng khiếp, thành một vết sẹo vĩnh viễn không thể lành. Những ngày tháng đó sẽ lại ùa về, và cậu sẽ lại muốn giết chết anh. Lý do Kwon Hyung Do có thể không chết mà vẫn sống sót, chính là nhờ anh là một tên rác rưởi.

“Anh… luôn trước sau như một…”

Ye Jin thơ thẩn nhìn mặt trời đang lặn. Vì trời có mây nên không bị chói mắt.

“Nên tôi không bị hoang mang.”

Có thể ai đó sẽ nói rằng, vì mày đã ở dưới đáy cống, bị quăng vào bãi rác nên mới ảo tưởng như vậy. Nhưng ảo tưởng đó đôi khi cũng có thể cứu sống một con người. Chính sự tồn tại không đổi của Kwon Hyung Do đã níu giữ cậu lại khi cậu đang dần tuyệt vọng và kiệt quệ. Dù đó là một sợi dây thừng mục nát hôi thối, sự trước sau như một của anh vẫn khiến Ye Jin tiếp tục sống, như một con ngựa đua chỉ mải miết nhìn về phía vạch đích.

Như vừa nhớ ra điều gì, Ye Jin quay lại.

“À. Tên con ngựa, anh đặt đi. Vì anh là người trả tiền mà.”

Kwon Hyung Do đứng đó, tay cầm dây cương của con ngựa bảnh bao, mặt mày sưng sỉa như một cậu bé bảy tuổi.

Và anh cũng cằn nhằn y hệt một đứa trẻ ở tuổi đó.

“Không. Cậu đặt. Nhất định phải là cậu đặt. Chỉ cần cậu dám đi hỏi mấy bà thợ lặn ngoài kia thôi là biết tay tôi. Cậu phải…”

Kwon Hyung Do dắt con ngựa lại gần. Con ngựa không tên hí lên vui vẻ vì được đến gần Clover, còn Clover thì tức tối đến cực điểm, dùng móng dậm mạnh xuống đất.

“Cậu đặt đi.”

Như thể không cần nghe câu trả lời của Ye Jin, Kwon Hyung Do lao tới, dùng lưỡi tách môi cậu ra rồi sục sạo khắp nơi một cách cuồng dại.

Bình luận
chikikuto
chikikutoChương 152
Cũng mở lòng kha khá rồi đấy
Trả lời·05/07/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo