Trong khi Kwon Hyung Do quay mặt về phía lối đi để hỏi tiếp viên xem có đồ ăn vặt không, Ye Jin dõi mắt theo anh. Ánh nhìn của cậu trượt dài từ cơ ức đòn chũm hằn rõ trên cổ, rồi từ từ hạ xuống bàn tay đang bị cậu nắm chặt. Bàn tay to lớn, rắn rỏi màu đồng của anh đang nằm gọn trong tay Ye Jin.
Bản thân Ye Jin cũng là đàn ông, lại là người tập luyện cả đời cho nên lực nắm của cậu không hề yếu, vậy mà Kwon Hyung Do đến một cái suy chuyển cũng không. Khi cậu từ từ buông ra, những vệt trắng hằn rõ trên da anh.
Nhìn dấu tay đó, một cảm giác kỳ lạ dâng lên khiến Ye Jin quay mặt đi. Vết hằn đó cuối cùng đã tụ thành một vết bầm.
Cậu bắt gặp cảnh anh đưa lưỡi lên liếm vết bầm trông khá đáng sợ ấy vào một buổi sáng tinh mơ. Khi đó cậu đang ở một căn nhà tại đảo Jeju, trằn trọc không ngủ được và ra ngoài uống nước. Trên chiếc thềm gỗ ở sân nhỏ được bao quanh bởi bức tường đá bazan, Kwon Hyung Do đang cầm một điếu thuốc. Anh không có vẻ gì là định hút, chỉ giơ tay mình lên ngắm nghía một lúc lâu rồi đưa lên liếm láp.
Một gã đàn ông trông từ đầu đến chân đã ra dáng trai bao, đồ giẻ rách, thứ rác rưởi, nhưng khoảnh khắc đó, hành động ấy lại không hề dung tục một cách lạ thường.
Dù vậy, Ye Jin vẫn cảm thấy như vừa chứng kiến một cảnh tượng vô cùng xấu hổ. Cậu quên cả việc uống nước mà vội vàng chạy về phòng.
Đêm đó cậu gần như thức trắng, và ngày hôm sau, Kwon Hyung Do chất đầy tủ lạnh rồi quay về Seoul.
Mãi sau này cậu mới biết, đó chính là thời điểm công ty của Kwon Hyung Do bận rộn nhất vì đang mở chi nhánh.
Dám chắc rằng, Ye Jin đã không thể ngờ mình sẽ ở lại đây từ dạo ấy cho đến tận bây giờ - là lúc cái máy lạnh bị hỏng. Đối với Ye Jin, nghi ngờ là cách để sinh tồn, và bất ổn là một đức tin.
Kể từ khi đến ngôi nhà này, Ye Jin chưa bao giờ dỡ hết hành lý của mình. Cậu cứ như một người luôn chuẩn bị sẵn sàng để rời đi bất cứ lúc nào. Mỗi lần nhìn thấy Ye Jin chỉ lấy những thứ cần thiết ra dùng từ trong vali, Kwon Hyung Do lại làm bộ mặt cau có, thái độ hậm hực, nhưng cậu chẳng quan tâm.
Thế nhưng, khi vừa tắm rửa xong và bước ra từ phòng tắm, Ye Jin không khỏi tự vấn lòng mình. Nhìn đĩa rau sống do chính tay mình rửa, bát mì trộn Kwon Hyungdo làm đặt trên bàn, và tấm lưng của anh đang loay hoay nướng thịt ngoài sân, một câu hỏi bất giác nảy ra trong đầu cậu.
Thật sự không quan tâm sao…?
Dù biết việc nuôi hy vọng ngu ngốc đến mức nào, nhưng cái cảm giác phi thực tế khi được sống giữa khung cảnh đảo Jeju với hoàng hôn rực rỡ cứ khiến cậu không ngừng mềm lòng trước hiện tại.
Không, biết đâu chừng cậu đang tìm lại những gì đã mất thì sao.
Ye Jin mở cửa trượt rồi ngồi xuống sau lưng Kwon Hyung Do. Ngoài sân, anh đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ đến mức nực cười so với thân hình của mình, vừa hút thuốc vừa nướng thịt.
“Anh đang làm gì thế, để thịt ám khói thuốc à?”
“Thế thì càng ngon chứ sao.”
Kwon Hyung Do đáp.
Nếu là Seon Ye Jin của thường ngày, cậu sẽ ngay lập tức mỉa mai, nhưng không có câu trả lời nào được đáp lại. Kwon Hyung Do phả khói sang hướng ngược lại với Ye Jin, rồi thờ ơ quay đầu.
Đôi mắt anh đột nhiên mở to.
Ye Jin đang khóc.
Thực ra Seon Ye Jin không biết, nhưng cậu thường hay khóc trong lúc ngủ. Kwon Hyung Do đã luôn tò mò. Liệu có phải đêm nào thằng nhóc này cũng mơ rồi khóc, hay chỉ khóc vào những ngày anh từ trên thành phố xuống đến bên cạnh cậu.
Kwon Hyung Do không biết cách an ủi, cũng không muốn đánh thức cậu. Vì vậy mỗi khi Ye Jin khóc, anh chỉ biết vén áo cậu lên, mút mát, mân mê, vuốt ve cơ thể cậu cho đến khi cậu đạt cực khoái. Đó là tất cả những gì anh có thể làm.
Nhưng bây giờ cậu không hề ngủ mà vẫn khóc, anh phải làm thế nào đây.
“Này. Tự dưng sao lại khóc?”
Kwon Hyung Do nghiêm mặt hỏi.
Nếu là trước đây, cậu có khóc hay không anh cũng mặc kệ, không, ngược lại anh còn chìa mặt ra ngắm nghía vì thấy vẻ mặt khóc lóc của cậu thật đẹp. Nếu lý do khóc không vừa ý anh, anh sẽ quát tháo hoặc cười nhạo. Nhưng bây giờ Ye Jin không còn nợ nần gì, và cậu cũng đã chứng kiến Colosseum, giấc mơ của anh, bị thiêu rụi, nên anh không thể làm như vậy được nữa.
Nói một cách chính xác, Seon Ye Jin là một kẻ không có lý do để sống. Thứ duy nhất cậu còn quyến luyến là một con ngựa già tên Clover hay Croba gì đó, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ để biết cuộc đời cậu nông cạn đến nhường nào.
Và lời nói coi cậu như ‘một cái xác’ của anh chính là nhát đinh cuối cùng đóng vào điều đó.
Trong suốt một năm rưỡi, Kwon Hyung Do đã nhìn thấy cảnh cái xác của Seon Ye Jin nhiều đến phát sợ. Anh thấy cậu trong mơ, và cả khi xem phim có cảnh xác chết, anh cũng thấy đó là Seon Ye Jin. Đó là khoảng thời gian tồi tệ và ám ảnh nhất của một kẻ vốn chẳng bao giờ bận tâm đến quá khứ.
Vì vậy Kwon Hyung Do phải học lại từ đầu cách đối xử với Seon Ye Jin. Nhưng chẳng có ai dạy, mà Seon Ye Jin lại là một kẻ điên không hề biết mình là loại người gì, nên mọi thứ cứ mông lung như mò trong sương.
Kwon Hyung Do vội gắp miếng thịt đã chín ra rồi đi đến chỗ Seon Ye Jin. Anh đã nghĩ rằng mình sẽ không quát tháo khi đang cầm cái kẹp gắp nhưng rồi lại buông lời gắt gỏng ngay lập tức.
“Này, sao tự dưng lại khóc lóc ăn vạ thế!”
Ye Jin vốn không biết mình đang khóc, nhưng khi nghe anh nói vậy cậu liền vội vàng quệt mặt, rồi cũng gắt gỏng đáp lại.
“Chắc tại nhìn cái mặt anh đấy!”
“Mặt tôi? Cái mặt đang nướng thịt thì có làm sao!”
Kwon Hyung Do giơ cái kẹp lên, ngẩng cao đầu một cách đầy tự tin.
Anh đang nướng thịt cho cậu ăn, mà cậu lại trưng ra cái bộ mặt như thể cuộc sống này khốn nạn lắm rồi khóc lóc, thật hết nói nổi.
Ye Jin cũng thấy hết nói nổi. Tên này, chắc anh ta sống mà chẳng cần suy nghĩ gì cả.
“Bỏ cái kẹp xuống đi. Trông không giống đang gắp thịt mà giống đang định nhổ răng người ta ấy…”
“Cái này á? Thứ này không nhổ răng được đâu. Phải dùng kìm cơ. Răng người là xương nên không dễ nhổ thế được.”
Kwon Hyung Do giải thích một cách nghiêm túc. Ye Jin vốn đã không hiểu tại sao mình lại khóc, giờ lại càng thêm mờ mịt. Cả cái cảm giác xao xuyến không tên vừa thoáng qua cũng trở nên thật nực cười.
Có lẽ vì Kwon Hyung Do là một kẻ không não, nên mỗi khi ở cạnh anh, việc suy nghĩ cứ như một hoạt động cao siêu quá sức.
Thì cũng coi như là ưu điểm chăng?
Ye Jin thở dài rồi chỉ tay ra sau lưng Kwon Hyung Do.
“Miếng mới cho vào cháy rồi kìa.”
Khói bốc lên từ miếng thịt còn tái vừa được đặt lên vỉ, mang theo mùi khét lẹt. Kwon Hyung Do quay ngoắt lại, giơ cái kẹp về phía Ye Jin dọa dẫm.
“Muốn khóc lóc thì lát nữa hãy khóc.”
Thật hết nói nổi. Có lẽ cậu chẳng thể làm gì khác ngoài việc bật ra một tiếng cười nhạt.
Ye Jin vừa nhăn mặt vì nóng, vừa nhìn tấm lưng to lớn đang nướng thịt, rồi cậu nhận ra vì sao mình lại khóc.
Cậu đã nghĩ rằng mọi thứ đều chẳng sao cả. Thật sự đấy.
Sau khi gặp lại Kwon Hyung Do, cậu đã vô cùng tức giận khi thấy anh vẫn phô trương mà sống tốt. Cậu đã mong anh bất hạnh, mong anh sống như một tên rác rưởi đúng với bản chất của mình. Cậu đã nghĩ đó mới là cái kết anh đáng phải nhận. Ngoài điều đó ra, cậu chẳng có bất kỳ mong muốn hay ý chí nào nữa.
Thế nhưng khi nhìn Kwon Hyung Do nướng thịt và khung cảnh xung quanh, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu cậu.
Mình muốn ăn cái đó.
Trong sân có trồng một cây quýt, nhưng Ye Jin chưa từng ăn một quả quýt nào mọc ở đây.
Cậu tò mò không biết quýt mọc ra sao. Cậu muốn thấy cành quýt trĩu quả, muốn xem những quả xanh non mơn mởn chín vàng như thế nào. Và cậu muốn được tự tay hái chúng.
Điều đó đột nhiên khiến Ye Jin cảm thấy nặng trĩu vô cùng.
Trái tim vốn trống rỗng của cậu, từ lúc nào không hay, đã chất chồng những điều vụn vặt và trở nên nặng trĩu. Khi chẳng có gì trong tay, cậu không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa, đến mức nếu cái chết của mình có thể hủy hoại cuộc đời Kwon Hyung Do, cậu cũng sẵn sàng làm. Nhưng đột nhiên, cậu lại tiếc nuối tất cả những điều đó.
Ye Jin sợ hãi cái cảm giác hy vọng vừa được tìm lại sau khi đã đánh mất tất cả. Đã bị cướp đi một lần, thì có gì đảm bảo sẽ không có lần thứ hai?
Để không phải thất vọng, Ye Jin đã học cách không hy vọng. Để sống cho qua ngày, cậu có thể từ bỏ ngày mai. Cậu đã khó khăn lắm mới khiến cơ thể mình quen với cách sống đó, nhưng giờ đây, đối mặt với sự thay đổi lần nữa, cậu vừa sợ hãi, vừa…
“A nào.”
Thấy hơi nóng được đưa đến tận miệng, Ye Jin bất giác há ra. Ngay lập tức, cái kẹp mà anh nói là không đủ sức để nhổ răng người đã đưa một miếng thịt vào miệng cậu.
“Nhai đi.”
Kwon Hyung Do cộc lốc ra lệnh. Anh chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ. Giữa cái nóng oi ả lại còn nướng thịt, bờ vai và lồng ngực trần của anh bóng loáng mồ hôi. Cơ thể anh đẫm mùi than và mùi thuốc lá.
Ye Jin nhìn Kwon Hyung Do, vừa nhai miếng thịt như thể đang nhai chính anh.
“Thế nào. Ngon chết đi được phải không.”
Kwon Hyung Do cười toe toét.
Ở trại trẻ mồ côi nơi anh lớn lên, một năm chỉ có một hai lần được ăn tiệc thịt bằng thịt đông lạnh. Kể từ khi chân tay dài ra, việc nướng thịt luôn là phần của Kwon Hyung Do. Có lẽ vì thế mà Kwon Hyung Do luôn tự hào về tài nướng thịt của mình.
Ye Jin cứ nhai mãi, còn Kwon Hyung Do thì sốt ruột đến phát điên vì không hiểu sao cậu lại nhai lâu đến thế.
“Hỏi thế nào cơ mà. Chưa chín à? Thịt lợn thì phải chín kỹ. Thịt bò thì tôi nướng tái cho.”
Lòng kiên nhẫn ngắn ngủi đã cạn, Kwon Hyung Do hối thúc.
Ye Jin ngập ngừng rồi đưa tay ra.
“Cho cả cái kia nữa.”
Đó là một quả ớt đang xèo xèo trên vỉ nướng. Kwon Hyung Do gắp quả ớt cho Ye Jin. Cậu nhai quả ớt xanh mùa hạ với lớp vỏ ngoài được nướng vàng ruộm trong một lúc lâu. Lòng kiên nhẫn của Kwon Hyung Do lại một lần nữa bị thử thách.
“Thế nào?”
“…Ngon.”
Cậu không muốn khen việc Kwon Hyung Do làm, nhưng không thể không thừa nhận. Nó thật sự rất ngon.
“Thì thịt nào mà chẳng ngon.”
Vừa nhai, cậu vừa cố vớt vát chút lòng tự trọng bằng cách nói thêm, nhưng Kwon Hyung Do đã vênh váo như thể “tôi biết tỏng hết rồi”.
“Ừ. Anh đây nướng thịt thì đỉnh của chóp rồi.”
“Nói năng nghe tởm thế.”
Thay vì nói rằng ngày xưa anh từng nướng cho mấy đứa bắt nạt cậu trước khi đổ bê tông chúng, Kwon Hyung Do chỉ cười khùng khục rồi bưng đĩa thịt đầy ắp lên. Anh đưa cho Ye Jin rồi đẩy lưng cậu, bảo cậu vào trước đi, anh sẽ dập lửa rồi vào sau.