Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 155


Ngoại truyện 8

Bị ép chặt vào thân người rắn chắc của Kwon Hyung Do, cộng thêm cú sốc trước tình cảnh bất ngờ, hơi thở của Seon Ye Jin mỗi lúc một gấp gáp.

Nhịp thở càng lúc càng nặng nề, không khí như dần cạn kiệt. Giữa lúc đầu óc trống rỗng, dương vật của Seon Ye Jin lại ngoan cố cương cứng.

Cậu không rõ đây là phản ứng khi tính mạng bị uy hiếp, hay chỉ đơn thuần là hưng phấn.

Mọi thứ thật quá đỗi dị thường. Ngồi trên hiên gỗ, lắng nghe tiếng ve sầu não nề và dàn đồng ca của lũ ếch, rồi lại trở thành công cụ cho kẻ khác tự thỏa mãn...

‘Chà. Xem nhóc này này.’

Và Kwon Hyung Do, người đang cố tỏ ra thản nhiên, đã nhận thấy sự thay đổi của Seon Ye Jin.

Seon Ye Jin, đang nằm úp sấp vắt ngang người anh, bắt đầu từ từ co gối lại. Dù vậy, cậu cũng chẳng thể cuộn tròn người như một quả bóng do bị tay anh đè chặt. Cậu chỉ có thể tạo ra một khoảng không nhỏ bên dưới eo, rồi bắt đầu nhấp hông trong cái kẽ hở mong manh đó.

‘Cũng biết cứng cơ đấy...’

Nhận ra Seon Ye Jin đang làm gì, đôi mắt của Kwon Hyung Do vằn lên tia máu.

Seon Ye Jin đang tự ma sát vào khoảng không. Bàn tay Kwon Hyung Do càng siết chặt. Gân xanh nổi cuồn cuộn trên mu bàn tay đang ghì lấy vật của Seon Ye Jin, anh nghiến răng đến hằn cả cơ hàm.

Seon Ye Jin hé miệng, đôi mắt lờ đờ mơ màng. Mùi dưa hấu ngọt ngào lan tỏa từ đôi môi ẩm ướt của cậu.

Cuối cùng, Kwon Hyung Do không chịu nổi nữa mà giật phăng chiếc quần của Seon Ye Jin xuống. Sau đó, anh nhấc bổng thân thể cậu lên, đặt chồng lên người mình.

“A, không làm….”

“Đừng có vớ vẩn. Ai là người chủ động ưỡn hông lúc nãy hả?”

Kwon Hyung Do gầm gừ, dùng hai đùi kẹp chặt chân Seon Ye Jin từ bên ngoài. Anh ấn dương vật mình vào giữa cặp đùi săn chắc của Seon Ye Jin, còn thứ thon dài của cậu thì áp lên cơ bụng anh. Anh dùng đùi ép chặt khiến cậu không thể nhúc nhích, cảm giác siết chặt đến đau nhói cả óc.

Chết tiệt. Cứ phải bỏ lại thứ này để quay về Seoul, cái cảm giác này đúng là chó chết. Seon Ye Jin là loại người một khi đã nói là làm. Một tên còn trọng chữ tín hơn cả đám giang hồ.

Thằng nhóc đó đang khiến cuộc đời anh trở nên khốn nạn. Trừ khoảng thời gian từ tối thứ Sáu đến rạng sáng thứ Hai, tất cả những ngày còn lại Kwon Hyung Do đều sống một cách vật vờ. Một khoảng thời gian tẻ nhạt và vô vị đến cùng cực, chỉ dành riêng cho sự chờ đợi.

Cuối tuần quá ngắn. Ngắn đến phát điên. Vừa nghiến răng, Kwon Hyung Do vừa nắm lấy hai bên mông của Seon Ye Jin rồi thúc mạnh hông lên.

Seon Ye Jin cảm giác như mặt trước đùi mình sắp bị đập nát. Dù vậy, cậu vẫn uốn éo phần eo, cọ xát dương vật của mình vào bụng Kwon Hyung Do.

“Không được cái gì, nhìn bộ dạng của cậu bây giờ đi.”

Kwon Hyung Do thở hồng hộc, hít một hơi thật sâu mùi hương da thịt toát ra từ khoảng giữa vai và tai của Seon Ye Jin.

Cặp chân dài màu đồng thò ra khỏi hiên gỗ và đôi chân trắng nõn kẹp giữa chúng điên cuồng rung lắc. Tiếng cọt kẹt của sàn gỗ ngày một lớn, át cả tiếng kêu hấp hối của ve sầu và dàn hợp xướng của loài ếch.

Không một lời nói, chỉ có hơi nóng ẩm ướt và dính nhớp bốc lên. Từ mặt hiên gỗ đã được lau dầu, những tiếng “phập, phập” dâm đãng vang lên.

Seon Ye Jin điên cuồng lắc đầu. Cơn cực khoái đang ập đến. Giữa lúc đó, đầu quy của Kwon Hyung Do, thứ đang rỉ ra dịch nhờn như sắp tiểu, liên tục thúc và cọ xát bất quy tắc vào khe mông cậu. Cảm giác ấy khiến cậu như muốn phát điên.

“Ha, đừng, đừng cho vào.”

Nếu cho vào đây, mọi thứ dường như sẽ kết thúc. Vụ cá cược kỳ quặc đã kéo dài một cách lạ lùng. Thực ra Seon Ye Jin đã tới giới hạn rồi. Điều đó làm cậu sợ hãi. Giống như một kẻ bị ngăn cản vô số lần ngay trước đỉnh điểm và chỉ được nếm trải cực khoái vào phút cuối cùng, cậu sợ hãi những gì sẽ xảy đến tiếp theo.

Vì thế, nước mắt Seon Ye Jin bắt đầu lưng tròng.

“Tại sao? Đến bao giờ thì mới được?”

“Hức, hức.”

“Cho đến khi cậu tha thứ cho tôi?”

Seon Ye Jin lắc đầu, rồi lại gật, rồi lại lắc liên hồi.

Kwon Hyung Do mạnh bạo bóp nắn, tách ra rồi lại khép vào cặp mông của Seon Ye Jin. Mông cậu chắc chắn sẽ bầm tím. Ngày mai, khi Kwon Hyung Do rời đi từ trước lúc hừng đông để bắt chuyến bay sớm, cậu sẽ lại phải bôi thuốc mỡ lên mông cho đến khi anh quay lại.

Rồi cậu sẽ lại nghĩ về anh. Lại một tuần nữa trôi qua trong những suy nghĩ về anh.

Lại có thêm một thói quen. Lại trở nên bận rộn đến mức chẳng thể nghĩ được gì khác ngoài những suy nghĩ vô bổ.

Ví dụ như chuyện đã xảy ra giữa chúng ta, sự oán giận dành cho anh, sự thảm hại của bản thân vì bị lừa, nỗi cô đơn và trống rỗng… Tất cả những thứ đó, chỉ vì vết tay anh để lại trên mông mà tan biến hết.

“Vậy thì chắc tôi sẽ không bao giờ được vào trong cậu mất…”

Kwon Hyung Do thì thầm với một nụ cười trầm thấp.

Nước mắt Seon Ye Jin bỗng tuôn như vỡ đê.

Cậu đạt đến cực khoái cùng với những giọt nước mắt. Một cơn cao trào khiến đôi chân duỗi thẳng và cơ thể co giật.

Kwon Hyung Do nhắm nghiền mắt khi cảm nhận cặp đùi của Seon Ye Jin siết chặt lấy thứ của mình như muốn làm nó vỡ nát. Một cơn cực khoái như muốn nổ tung cả đầu óc.

Khoảng giữa hai đùi Seon Ye Jin ướt sũng, như thể cậu vừa thực sự tiểu ra một bãi lớn. Mồ hôi cũng túa ra như tắm. Dù cho đêm đã xuống và trời trở nên mát mẻ hơn, hai cơ thể vẫn dán chặt vào nhau không một kẽ hở và cọ xát quyết liệt.

Seon Ye Jin buông thõng tay chân vì kiệt sức, thở hổn hển. Nước mắt vẫn không ngừng rơi.

“Dai dẳng thật đấy.”

“……”

“Sao từ lúc ra khỏi cái Đấu trường Colosseum chết tiệt đó cậu lại càng hay khóc hơn thế hả?”

Kwon Hyung Do lẩm bẩm, bàn tay thô ráp vụng về lau mặt cho Seon Ye Jin.

Một luồng hơi nóng khủng khiếp tỏa ra từ người anh.

Bản thân cậu cũng thế, nên Seon Ye Jin chẳng hề thấy nóng.

Hơi nóng bốc lên nghi ngút trên hiên gỗ.

Khi tiếng rên của cả hai đã lắng xuống, tiếng ve và tiếng ếch lại vang lên. Tiếng sóng vỗ từ phía sau đồng cỏ trải dài bên cạnh cũng loáng thoáng nghe thấy.

“Ừ. Cứ khóc đi.”

Kwon Hyung Do tặc lưỡi nói.

“Ừ. Tôi sẽ khóc. Giờ cũng chẳng có ai nói gì tôi, cũng chẳng có thằng nào có tư cách đó cả.”

Seon Ye Jin đáp lại bằng giọng mũi nghèn nghẹt, Kwon Hyung Do liền bóp chặt lấy cánh mũi nhỏ của cậu.

“Cứ sụt sịt mãi thế này rồi cũng có ngày cười toe toét thôi.”

“…Không phải là lời anh nên nói.”

“Nói thì vẫn được chứ.”

Kwon Hyung Do vừa nói vừa vén vạt áo phông của Seon Ye Jin lên. Một làn gió mát rượi lướt qua sống lưng ướt đẫm mồ hôi.

“Nói thì vẫn được. Còn việc có cho thấy hay không, thì đúng như cậu nói, tùy tâm trạng của cậu thôi.”

Giọng anh trầm thấp.

Seon Ye Jin ngập ngừng một lúc rồi khoanh tay trên ngực Kwon Hyung Do, đặt cằm lên trên.

Anh chẳng hề thấy nặng, cứ nằm yên không nhúc nhích. Không, đúng hơn là anh còn chủ động điều chỉnh để cậu có thể nằm thoải mái hơn.

Sự tử tế nực cười, sự hối cải đáng ghê tởm.

Nhưng đôi mắt của Kwon Hyung Do đang nhìn cậu chằm chằm lại mang một màu nâu hiền dịu, tựa như lời nói dối tinh vi nhất thế gian.

Ánh mắt của con ngựa mà cậu vẫn chưa thể đặt tên cũng giống hệt như vậy.

Anh có đôi mắt của một con ngựa. Dám cả gan, một kẻ không hề có tư cách.

Bất chợt, Seon Ye Jin cảm thấy như mình đã nghĩ ra một cái tên hoàn hảo cho con ngựa đen.

“Đi tắm thôi.”

Nhưng rồi nó nhanh chóng biến mất khỏi tâm trí cậu. Cậu cảm nhận được Kwon Hyung Do đang vỗ nhẹ vào mông mình, rồi dùng đầu ngón chân đẩy chiếc quần lót đang vướng ở mắt cá chân cậu xuống.

Hơn nữa, thứ của anh kẹp giữa hai đùi cậu vẫn còn cứng rắn. Cứ thế này thì dù không cho vào trong, hai người cũng sẽ lại quấn lấy nhau trong phòng tắm cho mà xem. Bọn họ đã làm vỡ bao nhiêu cái chậu rửa mặt màu đỏ rồi nhỉ.

Tuy nhiên, sau một hồi có vẻ đắn đo, Seon Ye Jin cộc lốc nói.

“Tôi chẳng buồn nhấc một ngón tay. Anh tắm cho tôi đi thì may ra.”

Ngoại trừ lần anh xông vào phòng tắm khi Seon Ye Jin đang tắm, đây là khoảnh khắc mà anh chưa bao giờ được mời. Vì đã có lần xông vào như một tên xã hội đen, có thể nói đây là phản ứng giả vờ còn trinh sau khi đã chơi chán, nhưng Kwon Hyung Do vẫn kinh ngạc đến tròn mắt rồi bật cười ha hả.

“Hay để tôi liếm cả ngón chân cho cậu nữa nhé?”

Giữa lúc đó mà anh vẫn không quên giở trò biến thái.

***

Cậu không ngờ mình lại bị cảm vào cuối hè.

Kwon Hyung Do dường như đã lường trước được phần nào. Từ tuần trước, lần nào đến rồi đi, anh cũng cằn nhằn: ‘Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn lắm đấy, nhớ đóng cửa sổ cẩn thận rồi hẵng ngủ.’ Rõ ràng người sống trong cái thân này cả đời là cậu, vậy mà anh lại tỏ ra rành rọt hơn cả chủ nhân của nó.

Có lẽ do mấy hôm nay cậu cứ mở cửa sổ ngủ vì cho rằng tấm chăn anh lấy ra vẫn còn nóng và nặng, nên cuối cùng đã đổ bệnh thật.

Vẫn là thứ Tư. Còn ba ngày nữa, tính cả hôm nay, Kwon Hyung Do mới đến.

Mà thôi, ốm một mình cũng đâu phải chuyện gì to tát.

Nghĩ vậy, Seon Ye Jin trùm chăn kín đầu và sụt sịt.

Vấn đề là xung quanh đây chẳng có hiệu thuốc nào. Phải có xe mới ra ngoài mua được, chứ không thể cưỡi ngựa ra đường được.

…Mà không, có được không nhỉ? Luật giao thông áp dụng thế nào đây.

Nhưng cậu không muốn cùng Clover ra đường trong tình trạng đầu óc mụ mị này. Cậu không thể để Clover bị thương chỉ vì một jockey đang suy nhược cả về thể chất lẫn tinh thần được.

Seon Ye Jin lê mình ra phòng khách, định bụng xin thử một ít trà thảo dược trước khi bệnh trở nặng hơn. Cậu chợt nhớ ra mẩu giấy ghi số điện thoại của bác hàng xóm nhận được lần trước cùng với bào ngư.

Seon Ye Jin lục lọi tủ phòng khách và tìm thấy tờ giấy. Sau khi gọi điện, một giọng nói quen thuộc vang lên sau một hồi chuông dài. Cậu nằm sõng soài trên sàn, thở hổn hển nên cũng không nhận ra cuộc gọi đã phải chờ một lúc mới được kết nối.

“Bác ơi. Bác vẫn khỏe chứ ạ?”

Cậu chỉ vừa mới chào, nhưng đầu dây bên kia dường như đã nhận ra sự khác thường. “Cậu Seon Ye Jin, có chuyện gì thế?!” Nghe thấy câu hỏi, Seon Ye Jin níu sợi dây điện thoại, cố gắng nở một nụ cười.

“Bác có… trà thảo dược hay thuốc cảm không ạ?”



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo