Ngoại truyện 11
Mình đã nghĩ anh ta sẽ không đến đây... Đâu phải cuối tuần. Thế giới của chúng ta vốn chỉ giao nhau vào ngày đó thôi mà.
Trước cuộc gặp gỡ bất ngờ vào một ngày không hẹn trước, lồng ngực Seon Ye Jin như bị một khối u lớn đè nén đến khó thở, dù cơn bệnh đã thuyên giảm phần nào.
“Để tôi pha nước ấm cho. Dù trời nóng cũng phải uống ấm đấy.”
Một gã côn đồ làm một việc chẳng hề tương xứng, nói những lời không đâu vào đâu, trong một không gian cũng chẳng hề ăn nhập. Trông vừa kệch cỡm lại vừa thảm hại. Đúng là một mớ hỗn độn.
Nhìn bộ dạng lấm lem của Kwon Hyung Do trong bộ đồ thoải mái dính đầy rơm rạ và vụn cỏ úa, Seon Ye Jin bất giác lao tới ôm chầm lấy tấm lưng ấy.
Tấm lưng và cả thân người Kwon Hyung Do cứng đờ. Phản ứng căng cứng của anh khiến Seon Ye Jin cũng sực tỉnh.
Mình vừa làm cái gì vậy?
Mối quan hệ giữa hai người tuyệt đối không phải là thế này.
Seon Ye Jin vội buông anh ra như bị bỏng.
Gương mặt Kwon Hyung Do khi quay lại không hề ngạc nhiên, mà trông như đang tức giận.
“Trên lưng anh.”
Seon Ye Jin ngập ngừng, lí nhí.
“Có con bướm đêm bám vào.”
“...À, bướm đêm.”
“V-vâng. Có con bướm đêm… bám vào nên…”
“Thế nên cậu lấy thân mình đè chết nó à?”
“……”
“Nó không nổ ‘bép’ một tiếng à? Côn trùng ở đây con nào con nấy đều béo núc.”
Trước lời chế giễu, Seon Ye Jin nhăn mặt.
Cậu chịu được phân ngựa hay nước tiểu ngựa, nhưng lại cực kỳ ghét côn trùng. Kwon Hyung Do nhìn gương mặt đang nhăn lại vì ghê tởm của Seon Ye Jin, rồi dời mắt xuống chiếc áo phông trắng tinh của cậu. Là chiếc áo anh bắt cậu mặc, đồ của anh.
Nó rất rộng. Chiếc áo phông trắng rộng thùng thình khiến thân hình vốn rắn chắc của cậu trông mong manh như thể chỉ cần siết nhẹ là vỡ tan. Vốn biết rõ sức mình khỏe đến đâu, một khi đã bắt đầu thì sẽ điên cuồng đến mức nào, nên Kwon Hyung Do chưa bao giờ thích những cơ thể mềm yếu.
Seon Ye Jin không hề mềm yếu. Chỉ là bây giờ trông cậu như vậy mà thôi.
Vậy mà Kwon Hyung Do lại vô cùng hài lòng với dáng vẻ này của cậu. Thú thật là anh thấy hưng phấn. Cứ đà này, có khi chỉ cần nhìn Seon Ye Jin ăn cơm thôi cũng đủ làm anh kích động đến mức lật tung cả bàn ăn. Nghĩ lại, anh chợt nhớ ra mình đã thực sự bị kích thích vài lần khi nhìn cái miệng kia nhồm nhoàm.
“Thôi được. Cứ cho là cậu bắt bọ đi.”
Kwon Hyung Do cười khẩy rồi quay người đi.
Lòng tự trọng bị tổn thương, Seon Ye Jin vừa tự hỏi mình có điên không, vừa tự nhủ rằng vấn đề là do cậu đang bệnh.
Khi đau ốm, người ta thường làm những việc mà bình thường không bao giờ làm. Những việc không nên làm. Phải rồi, là những việc không nên làm…
Seon Ye Jin siết chặt nắm đấm sau lưng Kwon Hyung Do. Rồi, với vẻ mặt như vừa quyết định một điều trọng đại, cậu lên tiếng.
“Là nói dối đấy.”
“Gì?”
Kwon Hyung Do không quay lại, tay vẫn múc cháo bào ngư ra bát.
“Là tôi nói dối. Chẳng có con bướm đêm nào cả. Chắc anh cũng biết…”
“……”
Gắp xong bào ngư nướng ra đĩa, Kwon Hyung Do mới đáp lời.
“Tôi không biết.”
Không biết có phải do tâm trạng không mà giọng Kwon Hyung Do nghe có vẻ căng thẳng.
“Tôi đã rất vui.”
Seon Ye Jin khó nhọc thốt lên.
Nói xong, cậu tròn mắt như thể kinh ngạc trước lời mình vừa thốt ra, rồi cả người đột nhiên thả lỏng. Thì ra cũng chẳng có gì to tát. Chỉ là một lời nói thôi mà.
“Một mình chống chọi với cơn bệnh mệt mỏi lắm, tôi đã mong có người đến…”
Chẳng thể nói ra người cậu mong chính là anh, Kwon Hyung Do, Seon Ye Jin chỉ thì thầm bằng giọng yếu ớt.
“Anh đến, tôi rất vui.”
Không phải là thích, chỉ đơn thuần là vui vì anh đã đến.
Dù vậy, Kwon Hyung Do vẫn siết chặt chiếc kẹp trong tay. Một lực đủ mạnh để nhổ được cả răng người.
Kwon Hyung Do cầm đĩa bằng cả hai tay, rồi quay người về phía bàn ăn.
“Điện thoại.”
“Hả?”
“Gọi điện đi.”
Anh đặt bát xuống bàn, thản nhiên như không có chuyện gì.
Cả Seon Ye Jin và Kwon Hyung Do đều là những kẻ quen dối trá và phô trương hơn là thành thật. Vấn đề chỉ là ai làm điều đó giỏi hơn mà thôi. Nhưng dẫu vậy, trong mối quan hệ tựa ván cờ này, cả hai đều chỉ là tay mơ. Cả hai đều vụng về.
“Kể cả lúc tâm trạng tồi tệ muốn phát điên lên cũng cứ gọi. Điện thoại để làm cảnh à?”
“……”
“Tôi cũng không mang điện thoại theo cho có lệ đâu, khốn kiếp.”
“Chuyện đó…”
Seon Ye Jin lúng túng kéo vạt áo, khó khăn mở lời.
“Tôi không biết số của anh…”
Kwon Hyung Do quay lại nhìn Seon Ye Jin với vẻ mặt hoang đường.
Thật ra, cậu không dễ có can đảm gọi cho Kwon Hyung Do, nhưng cũng đúng là cậu không biết số của anh. Chiếc điện thoại anh mua cho đã hết pin rồi mất đâu đó ở Hoengseong, sau đó cậu còn dọa rằng phiền phức, không muốn dùng điện thoại nữa.
Kwon Hyung Do đã cho cậu số của mình, nhưng Seon Ye Jin không hề ghi lại ở đâu cả.
Là vì cậu sợ. Sợ rằng mình sẽ không kìm được mà gọi điện. Sợ rằng ngày đó sẽ đến. Sợ rằng vào một ngày yếu lòng, thay vì tự mình dỗ giấc, cậu sẽ tìm đến ai đó rồi quen dần với điều ấy. Sợ rằng người đó lại chính là anh, Kwon Hyung Do.
Kwon Hyung Do vừa hé miệng định nói gì đó, nhưng có lẽ nhớ ra người kia vẫn là bệnh nhân, nên chỉ hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra.
“Trước tiên… ăn đi đã.”
Càng cố lảng tránh lại càng thêm xấu hổ. Có chút ngượng ngùng, Seon Ye Jin lặng lẽ ngồi xuống, ngoan ngoãn dùng bữa.
Trong tiếng bát đũa lạch cạch, Kwon Hyung Do ngồi bên chiếc bàn nhỏ đến tội nghiệp so với vóc dáng của anh, liên tục viết những con số lên giấy. Tất cả đều là số điện thoại của anh.
“Phòng nào cũng có, chỗ nào dễ thấy cũng có, ngăn kéo nào cũng có, tôi dán số khắp nơi rồi đấy, nên gọi đi.”
Kwon Hyung Do, người đã bận rộn suốt lúc Seon Ye Jin ăn, nói với giọng như đang đe dọa. Món ăn ngon hơn cả mong đợi. Seon Ye Jin đang vét sạch bát thì ngơ ngác ngẩng lên.
“Anh dán khắp nơi rồi á?”
“Ừ. Giờ thì cậu hết cớ để viện rồi.”
Không biết là anh chỉ nói bâng quơ hay thực sự đã nhận ra... Seon Ye Jin, người vốn xem việc không biết số điện thoại là một cái cớ hoàn hảo, giờ đây không còn đường lui nữa.
“Mà giờ vẫn đang trong tuần mà? Sao anh đến được?”
“Thích thì đến thôi.”
Thích thì đến á?
Kwon Hyung Do nhận ra Seon Ye Jin chẳng bao giờ dùng sự tinh ý của mình đúng chỗ. Dù có nói thẳng đáp án cho cậu, chắc cậu cũng sẽ chỉ cho rằng anh đang nói dối hoặc lại bày trò xấu xa nào đó.
Chuyện này cũng có một phần lỗi của anh nên chẳng nói được gì, nhưng Kwon Hyung Do thực sự tò mò liệu Seon Ye Jin có tin vào câu "thích thì đến thôi" không.
“Ra là vậy.”
Vậy mà cậu lại tin.
“Chỉ là tình cờ đến thôi. Đúng lúc thật.”
Và cậu còn lẩm bẩm nghiền ngẫm, như thể điều đó có ý nghĩa gì đặc biệt lắm.
Kwon Hyung Do rửa bát xong bèn ngồi phịch xuống trước mặt Seon Ye Jin. Cậu đang ăn đào cuối mùa. Có lẽ vì qua mùa mưa nên vị nó không ngon lắm. Nhưng chắc do miệng đắng, nên Seon Ye Jin vẫn ăn rất ngon lành.
“Thì ra là ngẫu nhiên. Đúng là đúng lúc thật.”
“Vẫn còn nghĩ chuyện đó à?”
Làm gì có chuyện ngẫu nhiên. Kwon Hyung Do cười khẩy. Anh thà chết chứ không tin vào nhân duyên, và sự ngẫu nhiên là thứ anh ghét cay ghét đắng. Ấy vậy mà Seon Ye Jin, người đáng lẽ cũng phải cười nhạo những lời sáo rỗng về định mệnh như vậy, lại trông có vẻ hơi phấn khích, trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng của cậu.
“Không, chỉ là thấy kỳ diệu thôi. Thật ra tôi đã… rất nhiều.”
Seon Ye Jin ngậm chặt miệng.
Lời "Thật ra tôi đã nghĩ về anh khá nhiều" đúng là rất khó nói ra, ngay cả trong lúc tinh thần nửa tỉnh nửa mê thế này.
Cậu hắng giọng rồi nói lảng
"Dù sao thì cũng kỳ diệu thật."
Kwon Hyung Do giật lấy miếng đào Seon Ye Jin mới ăn được một nửa trên nĩa, cho vào miệng mình rồi nhăn mặt hết cỡ.
“Này. Đừng có gán ý nghĩa cho sự trùng hợp.”
Thằng nhóc này trông vậy mà ngây thơ phết. Nhìn cái mặt kia, bảo là kẻ từng trải sành sỏi cũng có người tin, ở Colosseum thì gai góc đến mức mua cái đệm điện cũng không qua loa, vậy mà giờ lại đi nói mấy lời này?
Kwon Hyung Do cười khẩy. Trùng hợp cái gì chứ. Anh đến đây vì Seon Ye Jin cứ lởn vởn trong đầu khiến anh không yên. Giờ lại thấy cậu một mình đau ốm, đúng là gặp hay không gặp thì cậu vẫn cứ là cái gai trong mắt anh.
“Cậu có vẻ nghĩ sự trùng hợp mang ý nghĩa to tát gì đó, nhưng dẹp đi. Đặc biệt là đừng dùng nó để gán ý nghĩa cho tôi.”
“Ai... Ai gán ý nghĩa cho anh chứ?”
Seon Ye Jin hét lên.
Kwon Hyung Do cắm mạnh chiếc nĩa vào miếng đào của Seon Ye Jin. Chỉ là một cái nĩa và một miếng trái cây, nhưng vì hành động đó xuất phát từ tay anh, tiếng thịt quả vỡ ra cũng nghe đầy sát khí.
“‘Ôi trời, sao chúng ta lại tình cờ gặp nhau ở đây nhỉ?’, ‘Woa, Kwon Hyung Do cái thằng khốn này sao biết mình ốm mà mò đến vậy nhỉ?’, đừng có suy nghĩ kiểu đó. Rồi đến lúc nhận ra sự trùng hợp chẳng có gì đặc biệt thì sao? Cái cảm giác đó, tôi biết tỏng rồi. Nhưng xem ra cậu không biết nên tôi mới nói cho, trùng hợp chỉ đơn giản là trùng hợp thôi. Chẳng là cái thá gì cả. Nếu vì thế mà cậu có thiện cảm với tôi, thì dù tôi có đang tha thiết mong cậu có chút thiện cảm với tôi đi nữa, tôi cũng từ chối cái kiểu đó, hiểu chưa.”
Kwon Hyung Do thao thao bất tuyệt một tràng, đến mức chính anh cũng không biết mình đang nói gì.
Lúc đầu, Seon Ye Jin chỉ nghĩ thầm ‘Woa, Kwon Hyung Do cái thằng điên này. Nhại y hệt giọng mình.’ Sau đó cậu mới nhận ra mình vừa nghe được lời thú nhận vứt bỏ cả lòng tự trọng của anh, rằng anh đang tha thiết mong cậu có chút thiện cảm với mình.
Kể từ lúc đó, những lời tiếp theo của Kwon Hyung Do, Seon Ye Jin không còn nghe lọt tai nữa.
“Cảm giác bị ghét trở lại còn khốn nạn hơn. Cứ tiếp tục coi tôi là một thằng rác rưởi, một tên khốn nạn như trước đây thì sẽ tốt cho cả cậu và tôi. Biết chưa?”
Một gã côn đồ lại đi cảnh báo người khác rằng anh chính là côn đồ nên hãy cẩn thận. Một tên rác rưởi lại đi nhắc nhở người khác rằng anh đích thị là rác rưởi nên hãy đề phòng.
Một gã bịp bợm lại đang đứng đây lải nhải rằng dù anh có làm việc tốt cũng đừng khen, đừng để bị lừa.