Ngoại truyện 12
Seon Ye Jin đã mất một lúc lâu để ngẫm lại những lời càm ràm của Kwon Hyung Do.
Cậu dắt lũ ngựa về, ngồi xuống hiên gỗ giữa cơn gió ngày một se lạnh, rồi mới cất lời.
“Tôi cũng biết. Anh là một thằng rác rưởi.”
Seon Ye Jin lúc nói câu đó đã chẳng còn vẻ gai góc thường ngày. Giọng cậu bình thản đến độ, nghe qua cứ ngỡ đang ngâm thơ.
“Chắc chẳng ai biết rõ chuyện đó hơn tôi đâu. Trong cái thế giới của anh, thối nát lại là một niềm tự hào, nên trong đám người anh quen, sẽ không một thằng nào biết anh là thứ cặn bã xã hội tường tận như tôi.”
“…….”
“Vậy nên tôi chẳng hề ảo tưởng.”
Seon Ye Jin chống tay ra sau, ưỡn người. Cậu ngửa cổ ra sau, tầm mắt thu trọn cả bầu trời.
Vẫn là bầu trời đêm cậu đã nhìn thấy không biết bao lần ở Colosseum, mà giờ đây trông lại khác lạ đến thế. Khi đó, sự xa xăm vô tận của nó từng khiến cậu căm ghét đến độ muốn giết chết cả Thần linh nếu ngài có thật, còn bây giờ, cậu lại thấy cũng chẳng có gì to tát.
Thế nên, những lời này cũng chẳng có gì đặc biệt.
Mình chỉ đang làm một việc hết sức bình thường thôi. Như Kwon Hyung Do đã nói, tình cờ vốn chẳng là gì cả, và những lời này cũng chẳng phải tỏ tình hay gì tương tự.
“Cái sự tình cờ gặp được một thằng rác rưởi, một thứ cặn bã, một tên khốn nạn... đã làm tôi vui.”
Niềm vui của cậu không đến từ việc kẻ mình gặp tình cờ lại là một thằng rác rưởi, cặn bã, khốn nạn.
Cậu chỉ đơn giản là cần Kwon Hyung Do. Cậu muốn anh ở bên cạnh mình. Và anh đã đến. Chuyện đó, lạ lùng thay, lại giống như một sự tình cờ, chứ nó chẳng hề cải thiện chút ấn tượng nào của cậu về anh.
Seon Ye Jin khẽ quay sang Kwon Hyung Do.
“Xem ra anh mới là thằng chẳng biết gì về tôi. Tôi là một kẻ thực tế, chứ không phải một thằng lãng mạn tin vào mấy thứ như định mệnh. Nếu không thì làm sao tôi sống sót nổi ở cái địa ngục đó?”
Seon Ye Jin nở một nụ cười nhạt.
Từ lúc tái hợp cho đến khi tới đảo Jeju, chút sức lực cuối cùng mà cậu vẫn cố gồng lên một cách kỳ lạ trước mặt Kwon Hyung Do giờ đây cũng hoàn toàn tan biến, hóa thành một nụ cười nhẹ bẫng.
Kwon Hyung Do chỉ muốn đấm cho chính cái mồm vừa lảm nhảm về sự tình cờ của anh một phát.
Bởi nếu nụ cười này mà cũng là ngẫu nhiên, thì anh nguyện trở thành một tín đồ cuồng tín của thuyết định mệnh.
“Mai anh đi à?”
Mất một lúc lâu sững người, Kwon Hyung Do mới trả lời, chậm mất một nhịp.
“…Ừ.”
“Ngày mai….”
Seon Ye Jin do dự.
Bầu không khí giữa hai người hôm nay có chút trầm lắng.
Nhưng đó không phải sự im lặng khó xử, mà là khoảng lặng để cả hai lựa lời.
Mối quan hệ của họ, vốn dĩ không buông lời độc địa, châm chọc nhau một giây là không chịu được, vậy mà giờ đây lại ngập ngừng đến lạ.
“Ngày mai.”
Dường như khó mở lời, Seon Ye Jin khẽ hắng giọng.
Cuối cùng, đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Kwon Hyung Do đột ngột lao tới. Anh đè ngửa Seon Ye Jin ra hiên gỗ rồi gầm gừ.
“Cái gì. Sao cứ ấp úng mãi thế.”
Nỗi bất an chợt lóe lên trong đầu Kwon Hyung Do có lẽ là vì đống hành lý vẫn còn nguyên của Seon Ye Jin.
Seon Ye Jin quay mặt đi. Anh dùng tay giữ cằm cậu lại, ép cậu nhìn mình, nhưng lần này cậu lại đảo mắt đi nơi khác. Thấy vậy, Kwon Hyung Do bực mình dí sát mặt vào hướng mắt cậu đang nhìn. Seon Ye Jin đành chịu thua, đẩy cả mặt và tay anh ra.
“Ngày mai đi cùng nhau!”
“Cùng nhau cái gì?”
Kwon Hyung Do tóm lấy cổ tay Seon Ye Jin, liếm dọc ngón tay cậu. Cái vẻ đó trông hệt như một con chó đói.
“Cùng nhau, ưm, về Seoul… tôi định hỏi thế…!”
Nghe vậy, Kwon Hyung Do chợt khựng lại.
Anh ngừng mọi cử động, môi vẫn dán trên bàn tay Seon Ye Jin đang được anh say sưa liếm láp, chỉ có ánh mắt là cụp xuống. Chắc hẳn Seon Ye Jin không biết bộ dạng đó của anh trông điên cuồng và đáng sợ đến mức nào.
“Định hỏi? Định… hỏi? Sao lại là ‘định hỏi’. Giờ thì không định nữa à?”
“Thế còn lũ ngựa thì sao!”
Seon Ye Jin nói một điều hiển nhiên. Ngay cả chó mèo gửi người lạ chăm đã khó, huống hồ đây là ngựa. Dù người đảo Jeju có quen với ngựa hơn, nhưng chúng vẫn là loài vật to lớn khiến đa số người thường cảm thấy xa lạ hơn là thân thuộc.
“Không. Cậu phải đi.”
Thế nhưng, Kwon Hyung Do dường như chẳng thèm để tâm đến nỗi lo chính đáng của Seon Ye Jin, anh đột ngột đứng phắt dậy.
Rồi anh chộp lấy điện thoại, đi đi lại lại bận rộn gọi cho ai đó.
Seon Ye Jin nằm yên, dõi theo bóng lưng Kwon Hyung Do. Nhìn anh lộn ngược cũng khá thú vị. Dù gì thì cơ thể cũng chưa sụp hẳn, sau một giấc ngủ sâu, ngoài hơi nghẹt mũi ra thì sức khỏe cậu vẫn ổn. Lòng cũng thấy nhẹ đi đôi chút.
***
“Seon Ye Jin.”
Không biết có phải đã thiếp đi một lúc không, mà khi mở mắt ra, Kwon Hyung Do đã đứng lù lù nhìn xuống cậu từ bao giờ.
Tư thế này, chỉ cần anh cúi xuống thêm chút nữa là có thể bú dương vật cho cậu rồi. Tên du côn đó cũng từng bắt cậu làm vậy. Tất cả chuyện đó giờ đây cứ như một giấc mơ xa xôi.
“Tôi tìm được người trông trại ngựa rồi. Họ nói sẽ chăm sóc hai con ngựa giúp cho.”
“…Anh dọa họ à?”
“Đâu có, đồ điên này.”
Dù bị Seon Ye Jin nghi ngờ, Kwon Hyung Do trông vẫn vui ra mặt.
“Tóm lại là mai cậu đi với tôi.”
“…Tôi không ở lại lâu đâu.”
“Làm như cậu định ở với tôi lâu lắm ấy.”
Kwon Hyung Do càu nhàu. Có lẽ do nhìn từ dưới lên, lại còn lộn ngược, nên trông anh có vẻ khác lạ. Thậm chí còn có ảo giác anh trông trẻ ra một chút.
…Thôi. Đi một chuyến chắc cũng không sao.
Mãi một lúc sau, Seon Ye Jin mới gật đầu.
Kwon Hyung Do lộ vẻ mặt đắc ý thấy ghét, khiến cậu thoáng chút hối hận.
Dù vậy, cậu không nuốt lời. Seon Ye Jin tự thấy mình cũng là đàn ông.
“…….”
“Nói xong rồi thì… tránh ra coi.”
Nhưng vấn đề là Kwon Hyung Do vẫn cứ đứng ỳ ra ở cái tư thế đó.
Lúc đầu nhìn lộn ngược thế này còn thấy hay hay, chứ giờ thì ngán đến tận cổ rồi.
“Này. Nhìn cái mặt anh ngán quá rồi đấy, có khi mai tôi lại đổi ý không đi cùng nữa bây giờ….”
“Vẫn chưa à?”
Kwon Hyung Do hỏi, giọng hiếm khi nào nghiêm túc đến vậy.
“Vẫn chưa sao, Seon Ye Jin?”
“…….”
“Đừng có giả vờ không biết. Thỉnh thoảng cậu ngáo đến phát bực thật, nhưng tôi biết cậu không phải đứa ngu đến thế.”
Kwon Hyung Do nhìn chằm chằm vào gương mặt đang cau có của cậu một lúc lâu.
Rồi anh thở dài một hơi.
“Nhìn cậu thế này mà bảo tôi không hưng phấn. Tôi là Phật chắc?”
Phật… thì chắc chắn là còn xa lắm.
Seon Ye Jin chớp mắt.
Lúc này, trong đầu Kwon Hyung Do tồn tại song song hai luồng suy nghĩ: một nửa muốn nhét dương vật vào miệng Seon Ye Jin bên dưới, nửa còn lại muốn mặc kệ hết, bảo cậu dẹp cái vẻ mặt ủ rũ đó đi rồi rủ đi ăn kem.
Thật đáng kinh ngạc là khác với trước đây, anh đã biết suy nghĩ trước khi ép buộc cậu, và lựa chọn không ép buộc đã chiếm tới một nửa. Cái nết này của anh, dù có vào tù ra tội mười tám lần cũng chẳng sửa nổi. Cho đến giờ, chẳng có phép cải tạo nào hiệu quả bằng việc Seon Ye Jin lấy mạng anh ra dọa.
“Mấy đứa không thích mà cu vẫn dựng thì đầy, nhưng mấy thằng thích mà cu không cứng nổi thì hoặc là liệt dương, hoặc là lũ điên.”
“Anh không phải thằng điên à?”
“Tôi không phải loại đó.”
Một khoảng lặng kéo dài, cả hai chỉ nhìn chằm chằm vào đối phương.
Xem ra là toang rồi. Chắc anh đã phấn khích quá đà trước lời đề nghị về Seoul cùng nhau. Vẫn còn xa vời lắm sao? Anh đã quay tay bằng ký ức về lần làm tình sau khi tái hợp nhiều đến nỗi, nếu đó là băng video thì chắc phim đã nhão băng rồi cháy khét từ đời nào.
Aiss, chết tiệt. Phải dẹp ngay cái trò băng đĩa khốn kiếp này thôi.
Anh vừa định đứng dậy khỏi người Seon Ye Jin để đi tìm thuốc lá thì đã bị túm cổ áo. Cậu kéo mạnh anh xuống, đặt một nụ hôn vụng về đau điếng khiến hai hàm răng va vào nhau. Đã thế đầu hai người còn ngược hướng.
Nhưng Kwon Hyung Do nhanh chóng thích ứng. Anh vuốt ve má và gáy Seon Ye Jin, xoay đầu để môi cả hai tìm đúng vị trí. Ngay khoảnh khắc đôi môi khớp vào nhau như chìa vừa ổ khóa, anh liền luồn lưỡi vào.
“Ưm….”
Seon Ye Jin phả ra hơi thở gấp gáp.
Cậu đã sống như thể thiêu đốt cả cuộc đời, nhưng tuổi thì cũng chỉ mới ngoài hai mươi. Một cơ thể căng tràn sức sống, dồi dào dục tình và ẩm ướt.
Seon Ye Jin gác chân lên hiên, co gối rồi cọ xát phần hông. Nhìn cảnh đó, Kwon Hyung Do cảm thấy như sắp điên lên. Thằng khốn này đến cả lúc vô thức tự sướng cũng quyến rũ một cách tục tĩu.
Ánh mắt Kwon Hyung Do nhìn cậu dần mơ màng. Mỗi khi đôi môi khẽ tách ra vì ngẩng cằm, những tiếng hôn môi chụt choẹt lại vang lên. Không thể chịu đựng được nữa, Kwon Hyung Do vươn tay đến đũng quần Seon Ye Jin.
Qua lớp vải sột soạt, anh cảm nhận được dương vật khá đáng gờm của Seon Ye Jin. Thực ra, Kwon Hyung Do rất thích dương vật của cậu. Chạm vào sướng tay, mà lúc cậu rên rỉ vì sướng trông cũng đáng yêu chết mẹ.
“Ha. Lại đây.”
Sự kiên nhẫn đã đi đến giới hạn.
Kwon Hyung Do vần vò giữa hai chân Seon Ye Jin một lúc, rồi cuối cùng luồn tay dưới nách, nhấc bổng cậu lên.
Dù đã là người lớn, Seon Ye Jin vẫn bị nhấc bổng lên vai Kwon Hyung Do nhẹ như búp bê rồi bị lôi vào phòng.
Trong lúc còn đang ngơ ngác, Seon Ye Jin đã bị ném lên đống chăn vẫn còn nguyên hình cái kén mà cậu vừa chui ra.
“May là chưa dọn.”
Kwon Hyung Do cười toe toét, hai tay bắt chéo nắm gấu áo phông rồi lột phăng ra trong nháy mắt.
Seon Ye Jin đỏ mặt. Dù trời đã sẩm tối, ánh đèn đường vẫn hắt vào sáng rõ, khiến cậu có thể nhìn thấy hết mọi thứ trước mắt.
Cậu chưa bao giờ làm tình tử tế với Kwon Hyung Do, nên có sáng hay không cũng chẳng quan trọng. Vấn đề là đã quá lâu rồi.
Dù vậy, Seon Ye Jin vẫn vừa ưỡn hông vừa tự mình đẩy quần xuống.
Kwon Hyung Do ném chiếc quần của cậu ra sau lưng.
“Trong phòng toàn mùi của cậu. Nồng nặc.”
Như thể đó là thuốc kích dục, Kwon Hyung Do thở hổn hển.