Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 160


Ngoại truyện 13

Tựa như hơi thở ấy vừa chạm đến vùng háng, dương vật của Seon Ye Jin lại càng cương cứng hơn.

Nó cương cứng đến mức gần như dán chặt vào bụng dưới, tố cáo khoảng thời gian kiêng khem bất đắc dĩ vừa qua. Vì ngượng, cậu định kéo vạt áo xuống che thì Kwon Hyung Do đã bất ngờ lao tới, rúc đầu vào trong áo.

“Á, này!”

“Chờ một chút. Tôi muốn mút đầu ti của cậu đến chết đi được.”

Kwon Hyung Do nghiến răng lẩm bẩm.

Đâu chỉ có giọng nói. Anh dùng răng cửa kéo và cọ xát đầu ngực cậu như thể muốn gặm nát, khiến cậu không tài nào chịu nổi.

“Ha ưt, a! Đau! A, đau… mà!”

Vậy mà, dương vật của Seon Ye Jin lại bắt đầu rỉ ra từng chút dịch.

Cậu vốn không quá nhạy cảm ở đầu ngực. Vấn đề nằm ở chỗ khác. Mỗi lần bàn tay Kwon Hyung Do mơn trớn bên sườn và dọc sống lưng, cậu lại nín thở, lồng ngực như thắt lại. Bất kể những đầu ngón tay thô ráp hay vết chai sạn hằn trên đốt ngón tay vì đấm người không biết bao lần, những cái vuốt ve của anh lại dịu dàng đến lạ.

Seon Ye Jin từng tin rằng mình đã quá quen với tình dục bạo lực, và sẽ chẳng bao giờ quen được với kiểu làm tình thông thường. Dù chẳng biết một cuộc làm tình bình thường, nhẹ nhàng thực sự là thế nào, cậu vẫn lờ mờ đoán được cách anh đang làm lúc này gần giống như vậy.

Điều này còn khiến cậu khổ sở hơn cả việc bị giày vò thô bạo.

“Cứ, cứ làm như anh vẫn làm đi.”

Seon Ye Jin đưa tay che mặt rồi quay đầu đi.

“Cứ làm như anh vẫn làm ấy!”

“Như tôi vẫn làm là sao? Là thế nào?”

Kwon Hyung Do hỏi vọng ra từ bên trong áo Seon Ye Jin.

“Giống như lúc nãy cắn đầu, đầu ti tôi đau điếng ấy. Làm theo cách đó đi! Anh vẫn luôn, luôn làm theo kiểu đó mà.”

Nghe từ “đầu ti”, Kwon Hyung Do không nhịn được mà bật cười khúc khích. Anh vờ như không biết, dùng lưỡi lướt nhẹ qua đầu ngực đã sưng tấy trong chốc lát. Anh nuốt nước bọt cho lưỡi khô đi, rồi dùng nó cọ xát một cách thô ráp.

“Haha. Này. Đầu ti của cậu sắp lọt qua cả lỗ khuyên lưỡi của tôi rồi này….”

Mặt cậu đỏ bừng, một cơn buồn nôn chợt dâng lên.

“Đừng có nói mấy lời ghê tởm đó!”

“Chắc lúc ở với cậu tôi phải đeo nó vào mới được. Cậu đã thích đến mức nào khi tôi dùng nó mút hậu huyệt cho cậu cơ mà….”

Đó là một chuyện cậu không tài nào nhớ nổi.

Cậu nhắm nghiền mắt, hai tay bịt chặt tai. Đúng là điên thật rồi. Tên khốn này vẫn là một thằng biến thái chẳng hề thay đổi.

Thế nhưng, khi thấy Seon Ye Jin bịt tai nhắm mắt, thái độ của Kwon Hyung Do liền thay đổi hẳn.

Như chỉ chờ có thế, những cái vuốt ve và chuyển động đầu lưỡi của anh trở nên dịu dàng hơn hẳn. Thị giác và thính giác bị chặn lại, khiến xúc giác càng thêm nhạy bén. Cậu cảm nhận rõ mồn một những nụ hôn như mổ nhẹ lên da thịt, rồi ngay khi cơ thể vừa quen, đầu lưỡi anh lại lướt dọc đầy hỗn loạn, còn những ngón tay thì vỗ về dính dáp lên vùng da ẩm ướt.

“A… A a….”

Kwon Hyung Do vừa làm vừa quan sát phản ứng của Seon Ye Jin.

Anh lại thấy tiếc vì đã tháo khuyên ra. May là lỗ xỏ vẫn còn, đeo lại lúc nào cũng được. Còn có cả loại gắn bi xoay được, mỗi lần liếm sẽ càng kích thích hơn, đi làm thì không đeo được chứ lúc lăn lộn với Seon Ye Jin thì tuyệt.

Mẹ kiếp, công ty. Giá mà vứt quách nó đi để chỉ sống thế này thôi nhỉ. Anh vốn quen sống tự do không ràng buộc, giờ lại bị trói chân hơn bao giờ hết. Tất cả là tại Seon Ye Jin, tại cái con người xinh đẹp đến dâm đãng này.

Hỏi có hối hận không à?

Không hề.

Giống như con ngựa đóng móng sắt thay cho lòng bàn chân bẩm sinh mà chẳng thấy bất tiện, anh cũng vậy, dù đôi lúc có phiền toái nhưng tuyệt nhiên không khó chịu. Chừng này vẫn chịu được. Vả lại, mớ rắc rối này cũng đâu hoàn toàn do Seon Ye Jin.

“Tôi muốn tìm ra tất cả những thằng khốn đã nhìn thấy con cặc của cậu và móc mắt chúng nó ra.”

Kwon Hyung Do thở ra từng hơi nóng hổi, áp má cọ cọ vào dương vật của Seon Ye Jin. Nó ẩm ướt và nóng rực.

“Kể cả chỉ là vô tình thấy trong nhà vệ sinh. Mẹ kiếp, sao lại phải đi nhìn cặc thằng bên cạnh chứ. Tôi muốn móc mắt hết bọn chúng. Thật đấy.”

Biết anh là loại dám nói dám làm, Seon Ye Jin chỉ biết thút thít phản đối.

“A, không. Chỉ là đừng nói thế, hức!”

Seon Ye Jin giật mình mở bừng mắt.

Dương vật của cậu đã nằm gọn trong miệng Kwon Hyung Do.

Dù chỉ mới vài lần, Seon Ye Jin vẫn bất giác tưởng tượng đến cảm giác miếng kim loại trên lưỡi anh mơn trớn dương vật mình. Cậu đã vô thức mong chờ nó.

Thay vào đó, chỉ có chiếc lưỡi mềm mại đang liếm láp dương vật cậu.

Kwon Hyung Do ngậm đầy nước bọt trong miệng khi bú mút. Dịch rỉ hòa cùng nước bọt chảy dọc xuống, lướt qua tinh hoàn sạch sẽ rồi thấm đến tận vùng đáy chậu. Anh dùng tay mân mê thứ dịch lỏng dính ở đó, rồi đưa đến lối vào đang khép chặt.

Lâu rồi không làm, nó bướng bỉnh khép chặt như thể chưa từng được ai chạm tới. Kwon Hyung Do cảm thấy nước bọt ứa ra trong miệng dù chẳng cần cố gắng.

Anh trượt dọc thân gậy xuống, ngậm lấy bìu dái rồi ngấu nghiến.

“Hư a! A! Cái đó… A! Đừng làm thế! Tên… tên biến thái! A ư!”

Miệng thì từ chối mà rõ ràng là thích lắm.

Gã biến thái thầm cười khúc khích.

Để bên còn lại không tủi thân, anh cũng ngậm mút nốt. Anh chỉ muốn tách hẳn chúng ra mà lăn tròn trong miệng.

Kwon Hyung Do di chuyển xuống vùng đáy chậu, dùng đầu lưỡi vỗ về lớp thịt căng mẩy. Nhưng chính anh cũng sốt ruột không kém, chẳng thể thong dong thêm được nữa.

“Mẹ kiếp.”

Vì khó cúi thấp hơn để mút, Kwon Hyung Do bèn nắm hông Seon Ye Jin nhấc bổng lên.

“Hư át!”

Cậu hét lên một tiếng nghe thật buồn cười. Kwon Hyung Do khúc khích rồi gác chân Seon Ye Jin lên vai mình.

“Ha a… chân cậu đúng là…”

Có quá nhiều điều muốn nói, nhưng anh quá bận để có thể miêu tả hết. Với ánh mắt đong đầy dục vọng, Kwon Hyung Do vuốt ve cặp đùi săn chắc, láng mịn và bờ mông căng tròn của Seon Ye Jin.

“Đừng. Anh… làm thế là chết đấy.”

Seon Ye Jin thở hổn hển, trừng mắt nhìn khuôn mặt Kwon Hyung Do đang ở giữa hai chân mình.

“Chết à? Giết được tôi thì tốt quá.”

Nhưng lời đe dọa đó làm sao có tác dụng được. Nếu giờ Seon Ye Jin chỉ là một người bình thường, thì Kwon Hyung Do cả đời này vẫn là một gã côn đồ.

Kwon Hyung Do vùi mặt vào. Anh cắn một miếng thật mạnh lên bờ mông mà anh luôn muốn xé thành từng mảnh.

“A hức!”

Seon Ye Jin trố mắt, tự hỏi gã này điên thật rồi hay đã mắc bệnh dại.

Nhưng đó cũng chỉ là thoáng chốc, bởi khi Kwon Hyung Do tách hai cánh mông cậu ra rồi liếm dọc khe hở, cậu chỉ còn biết bấu chặt lấy chăn.

Vì mới tắm nên vẫn thoang thoảng mùi xà phòng. Không khí vương mùi của Seon Ye Jin, còn nơi này lại là mùi hương ấy quyện với mùi xà phòng. Kwon Hyung Do như biến thành một con chó. Không sao kìm nén nổi cơn hưng phấn, anh ngấu nghiến liếm láp phía dưới của Seon Ye Jin, phát ra tiếng chép chép.

Seon Ye Jin chỉ muốn bịt nốt bên tai còn nghe được của mình. Vì vậy, cậu quay đầu sang một bên, dùng chăn che cả miệng và tai.

“Hựp, uốc, hức! Hư a!”

Dù đã ngẩng đầu lên vì ngạt thở, cậu vẫn choáng váng như thể miệng vẫn bị bịt chặt. Mọi thứ trước mắt quay cuồng.

Kwon Hyung Do thậm chí còn đẩy cả lưỡi vào sâu trong huyệt nhỏ. Sức lực ở thân dưới của cậu như bị rút cạn.

“Ha ư ư ư, ha, ưm.”

Tiếng rên rỉ thảm thiết hơn cả lúc bị cảm cúm hành hạ tuôn ra từ khóe môi cậu.

Kwon Hyung Do vừa mút phía dưới của Seon Ye Jin vừa tự tay vuốt ve dương vật. Từ bàn tay đang tự thỏa mãn của anh vang lên những âm thanh trần trụi.

“Tôi vào được không.”

Kwon Hyung Do ngước đôi mắt mơ màng lên hỏi. Vùng từ dưới mũi đến cằm anh bóng loáng.

Vầng trán cũng vậy. Trên trán anh dính chút dịch trắng. Là do Seon Ye Jin đã vô thức xuất tinh, bắn cả lên tóc và trán Kwon Hyung Do.

Với bộ dạng dơ bẩn không thể tả, Kwon Hyung Do vừa tự sướng vừa xin phép Seon Ye Jin.

“Tôi hỏi là cho vào được không. Hử? Cho tôi vào đi mà. Mẹ kiếp, lần này mà còn phải rút ra thì cậu cứ rút phăng cặc tôi đi cũng được. Seon Ye Jin. Seon Ye Jin à.”

Dù không có từ “làm ơn”, nhưng nghe như một lời van nài khẩn thiết.

Seon Ye Jin khó nhọc mở mắt vì hàng mi đã bết dính vì nước mắt. Đầu óc quay cuồng khiến cậu chẳng nhìn rõ gì. Cậu lắc đầu để tỉnh táo lại, nhưng có lẽ bị hiểu lầm là từ chối, Kwon Hyung Do liền bỏ chân cậu xuống khỏi vai rồi lấy thân trên đè lên người.

“Làm đi mà. Seon Ye Jin, làm đi. Tôi chờ lâu lắm rồi. Mẹ kiếp, ở trước mặt cậu thì làm sao mà không cương lên được chứ. Thà cắt phăng nó đi còn hơn. Ở trước mặt cậu… làm sao mà không động dục được.”

Seon Ye Jin cảm nhận được chiếc lưỡi đang liếm láp khắp má và gáy mình. Thời gian dường như trôi đi thật chậm.

Cũng chậm rãi chớp mắt, Seon Ye Jin mấp máy môi.

Làm đi… đồ khốn.

Làm sao anh nghe được lời đồng ý chỉ như hơi thở ấy nhỉ? Chẳng lẽ anh đã lấy đi cả phần thính lực mà cậu đã mất rồi sao?

Dù sao đi nữa, Kwon Hyung Do đã có được sự cho phép. Dương vật của anh, thứ dường như đã tiến hóa một cách dị hợm trong suốt thời gian ‘thủ tiết’ bất đắc dĩ, chạm vào lối vào đã mềm ra của Seon Ye Jin.

“Hít một hơi thật sâu đi.”

Thằng điên. Đến thở còn không nổi.

Seon Ye Jin không nghe lời.

Kwon Hyung Do siết chặt dưới cánh tay Seon Ye Jin. Ngón tay cái của anh đặt gần đầu ngực cậu. Nhìn cái cách anh ghì chặt lồng ngực như muốn đè nát, rõ ràng là anh tuyệt đối không chấp nhận việc phải rút ra lúc này. Mới van xin đó mà giờ đã đổi thái độ. Đúng là bản chất của lũ côn đồ.

“A a… A a a….”

Seon Ye Jin chết lặng trước dương vật của anh, thứ đang thô bạo tách rộng lối vào nhưng lại tiến vào cực kỳ chậm rãi.

Trước mắt cậu lóe lên một vầng sáng trắng.

Đây chắc chắn là ảo giác. Căn phòng vốn luôn ngả màu cam vì ánh đèn đường… làm gì có chuyện sáng rực rỡ đến thế này được.

Seon Ye Jin nhắm nghiền mắt. Bàn tay đang bấu chặt chăn của cậu bị gỡ ra. Rồi một tay cậu được đặt lên vai Kwon Hyung Do, tay kia bị anh nắm lấy.

“Cậu ghét tôi lắm phải không?”

Nếu đây không phải ảo thanh, thì chắc chắn là Kwon Hyung Do vừa hỏi.

Anh ta muốn nghe câu trả lời thế nào đây.

Cậu chẳng còn sức để trả lời. Kwon Hyung Do thật hèn hạ, lợi dụng lúc cậu không tỉnh táo để hỏi một câu như vậy.

Thay vì đáp lời, Seon Ye Jin cắn mạnh vào vai anh.

Cơ thể Kwon Hyung Do cứng lại. Dù vậy, cậu vẫn nghiến răng cắn, cánh tay đang choàng qua vai anh cũng siết chặt hơn. Lập tức, bàn tay Kwon Hyung Do đang nắm lấy tay cậu cũng ghì chặt lại.

“Thở đi, Seon Ye Jin.”

Mình đang nín thở à?

“Thở đi.”

Khi cậu từ từ thở ra, dương vật đang dừng lại cũng tiến vào sâu hơn một chút.

“Thở trước mặt tôi xem nào….”

Seon Ye Jin làm theo giọng nói văng vẳng bên tai, chậm rãi thở ra, rồi lại từ từ hít vào.

Cơ thể cậu dần dần chìm xuống.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo