Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 163

Ngoại truyện 16

Seon Ye Jin cũng chẳng thèm lấy hơi mà vặn lại ngay.

“Anh làm ơn dùng cái đầu để suy nghĩ đi.”

Trong lúc đó, loa phát thông báo không thể sử dụng nhà vệ sinh để chuẩn bị hạ cánh. Dù gì cũng là lần thứ hai bay, Seon Ye Jin biết cú xóc khi hạ cánh mạnh hơn lúc cất cánh nên đã nắm chặt tay vịn, nhắm nghiền mắt lại.

Nhờ có Seon Ye Jin mà Kwon Hyung Do đã quá quen với việc đi máy bay như đi xe đò, nên chỉ có mình anh là khúc khích cười.

Seon Ye Jin nghiến răng nghĩ, chỉ cần có thông báo được tháo dây an toàn, cậu sẽ cho tên kia một trận.

***

Có một chiếc xe đang đợi sẵn Kwon Hyung Do. Seon Ye Jin ngơ ngác bước lên xe.

“Ghé qua nhà một lát rồi hẵng đi.”

“Tôi tưởng anh đi làm ngay?”

“Ừ. Thì giờ cứ biết là mình sẽ ghé qua nhà trước đã.”

Seon Ye Jin chăm chú nhìn người đàn ông ngồi ghế phụ, rồi chợt nhận ra đây là kẻ cậu từng thấy ở nơi đến cùng Choi Mi Young hai năm trước. Hắn chắc chắn là một trong những người đã đi lên cầu thang cùng Kwon Hyung Do khi đó.

Dù sao thì với học lực và quá khứ của mình, Kwon Hyung Do cũng không phải người có thể đứng ra làm bộ mặt cho công ty, nên anh chỉ giữ một chức giám đốc quèn chứ không phải chủ tịch. Thật lòng mà nói, Seon Ye Jin thấy như thế đã là quá bất công rồi.

Kwon Hyung Do rất giỏi trong việc thương thảo với các trưởng chi nhánh, lại còn đạt thành tích xuất sắc khi mở rộng văn phòng mới, nhưng Seon Ye Jin nào có biết chuyện này. Trong mắt cậu, anh vẫn chỉ là kẻ đang hưởng đặc ân một cách vô liêm sỉ.

Seon Ye Jin lườm Kwon Hyung Do với ánh mắt không hài lòng, rồi khẽ gằn giọng.

“Này… anh là cái thá gì mà ngồi chơi ở ghế sau thế. Anh qua mà lái xe đi.”

“Không thích. Tôi không muốn tự mình lái xe đến công ty đâu, Seon Ye Jin à.”

Thấy anh vừa bướng bỉnh nhắm mắt khoanh tay vừa nói, Seon Ye Jin chỉ thấy cạn lời. Tên này nghĩ mình là con nít hay gì?

“Vậy để tôi lái cho. Ngồi thế này bất tiện chết đi được, có phải taxi đâu.”

“Bất tiện à? Này, Young Soo. Cậu ấy bảo cậu xuống xe đấy.”

“Điên à?!”

Seon Ye Jin vội bịt miệng Kwon Hyung Do lại khi anh nói vọng lên ghế trước.

Kwon Hyung Do không nhịn được cười trước bàn tay của Seon Ye Jin đang úp trên mặt mình.

Trong lúc cả hai còn đang chí chóe, xe đã vào đến Seoul. Nhà của Kwon Hyung Do nằm trong khu chung cư ở Gangnam, chính là nơi anh đã cho Joo Eun Ae và bạn cô ở. Seon Ye Jin ngước nhìn tòa nhà cao vút rồi thở dài. Lòng cậu rối bời.

“Cậu ở đây đợi đi. Tôi giải quyết việc xong rồi về ngay.”

Kwon Hyung Do xem đồng hồ rồi tặc lưỡi. Anh thay đồ ngay trong xe, trông khá ra dáng. Phải nói là, trông như một tay chơi bảnh bao.

“Đây không phải là việc có thể xong nhanh được đâu ạ.”

“Young Soo, cậu trật tự chút đi.”

Kwon Hyung Do lại tặc lưỡi.

“Thằng nhóc này không biết nói lời ngon ngọt đâu. Nó là thư ký của tôi, cậu không cần phải thân thiết làm gì. Nhưng mà không có nó thì dù tôi có chi bao nhiêu tiền cũng chẳng lấy nổi bằng tốt nghiệp đâu.”

Seon Ye Jin lườm Kwon Hyung Do với vẻ mặt ‘chuyện đó mà cũng đáng tự hào à’.

“Anh Kim Jae Man thì sao?”

Kwon Hyung Do ngậm điếu thuốc đã nhịn suốt nãy giờ rồi rít một hơi thật sâu.

“Tôi dọa nó một trận rồi đuổi về, bảo là nếu còn nghe tin nó lảng vảng ở sòng bạc thêm lần nào nữa thì tôi sẽ đích thân chặt từng ngón tay một. Nó sẽ đi học lại. Dạo này ngành máy tính phất lên nhanh quá.”

Seon Ye Jin vốn là người còn chẳng mấy khi dùng nút gọi lại trên điện thoại bàn, nói gì đến máy tính, nên chỉ thờ ơ lắng nghe.

Dù sao thì, nghe tin cậu ta vẫn sống tốt là may rồi.

Trước khi gập người, nhét đôi chân dài vào ghế sau, Kwon Hyung Do bỗng 'A' lên một tiếng rồi lại bước xuống xe, đi về phía Seon Ye Jin.

Thứ Kwon Hyung Do dúi vào tay cậu sau khi xuống xe chính là điện thoại của anh.

“Trong này có số của chị Joo với anh Jang đấy, chán thì gọi họ rủ đi mua bánh kẹo cho mà ăn.”

“Cái này không phải anh cần hơn à?”

“Tôi mượn của tên kia là được. Đằng nào cái này cũng là máy riêng thôi.”

Còn phải phân biệt việc công với việc tư nữa cơ à. Thôi thì Kwon Hyung Do đã bảo không cần nên Seon Ye Jin cũng nhận lấy.

“Cậu biết nhà ở đâu rồi chứ?”

Kwon Hyung Do trông rõ là đang bị thời gian dí sát nút. Dù vẻ mặt cáu kỉnh của anh không nhắm vào mình, nhưng Seon Ye Jin sợ vạ lây sang cậu tài xế trông rõ là nhỏ tuổi hơn, nên cậu gật đầu, giục anh đi nhanh lên.

“Tôi nhớ rồi.”

“Tôi đổi khóa rồi. Phải bấm mật khẩu. Cứ bấm thử đi, không biết thì gọi điện. Tìm trong danh bạ chữ ‘Tép riu’ là ra.”

“Anh cứ thế này có ngày bị đâm sau lưng đấy.”

Seon Ye Jin thở dài ngao ngán trước cái tên được lưu một cách vô tâm như vậy.

Kwon Hyung Do lại lên xe rồi hỏi người tài xế.

“Cậu định đâm sau lưng tôi à?”

“Tôi có mỗi một cái mạng thôi. Tôi thà ném đơn nghỉ việc vào mặt anh còn hơn. Chứ đâm sau lưng nỗi gì.”

Người tài xế, hay chính xác hơn là thư ký, đáp lại một cách làu bàu, khẽ cúi đầu về phía Seon Ye Jin rồi ngồi vào ghế lái.

Ngay cả khi xe đã lăn bánh, Kwon Hyung Do vẫn mở cửa sổ, thò đầu ra hét lớn mật khẩu là gì và nhập như thế nào. Làm thế thì còn gì là bí mật nữa, chẳng phải thành mật khẩu công khai rồi sao. Seon Ye Jin thấy thật hết nói nổi, cậu nhìn theo đuôi chiếc xe đang khuất dần rồi quay lưng đi.

Cậu vừa đi vừa cúi đầu lẩm nhẩm dãy số thì có người gọi tên mình.

“Cậu Seon Ye Jin!”

Giữa lòng Seoul này, gần như chẳng có ai quen biết cậu. Seon Ye Jin ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thì ra là Joo Eun Ae đã xuất hiện như một phép màu, khiến cậu chẳng cần phải gọi điện nữa.

***

“Giám đốc Jang nhà chị đi làm rồi. Haiz, gặp cậu ở đây mừng quá đi mất.”

Vậy cũng hay. Cậu chỉ mới nghe Kwon Hyung Do gọi anh Jang, anh Jang vài lần rồi ngồi cùng bàn một lúc, nên Seon Ye Jin cảm thấy rất khó xử với người chồng mà Joo Eun Ae luôn nhắc đến với vẻ đáng yêu.

Joo Eun Ae đang ôm một chú chó trong lòng. Đó là một chú chó có bộ lông màu nâu và trắng xen kẽ như cà phê sữa, với khuôn mặt trông lúc nào cũng buồn ngủ. Đáng yêu hết sức.

“Chị nuôi chó ạ?”

“Ừ. Giống Shih Tzu đấy. Tên nó là Yebbi. Dễ thương lắm phải không?”

Joo Eun Ae ôm chặt Yebbi như thể không thể cưỡng lại sự đáng yêu của nó, trông cô hạnh phúc hơn rất nhiều so với lần gặp trước. Những ai chỉ biết đến một Madam Joo ngày trước chắc chắn sẽ không bao giờ nhận ra dáng vẻ hiện tại của cô.

Mái tóc buộc gọn gàng, khuôn mặt không chút son phấn, dáng vẻ ôm chú chó trong lòng tràn ngập hạnh phúc và sự thong dong, tất cả đều hoàn hảo như một cảnh trong phim truyền hình. Tựa như chính cô là hiện thân của từ hạnh phúc.

“Yebbi, chào em. Bé này là con gái hay con trai ạ?”

“Là bé gái đó. Tại Giám đốc Jang nhà chị cứ bảo là, giờ có con trai thì dù là chó cũng mừng.”

“Em hiểu ý chị rồi.”

Seon Ye Jin khẽ cười.

“Anh này là anh Seon Ye Jin đấy.”

Joo Eun Ae đứng bên cạnh chăm chú quan sát Seon Ye Jin đang vuốt ve đầu Yebbi. Ánh mắt Seon Ye Jin khi khẽ mỉm cười quả thật đã khác xưa.

Khi còn ở trường đua ngựa bất hợp pháp, Seon Ye Jin sắc bén như một con dao gọt sashimi. Ánh mắt cậu lúc nào cũng sắc lẹm, như thể sẵn sàng vung lên đâm bất cứ ai để tự vệ.

Còn khi ở bệnh viện, đôi mắt ấy lại trống rỗng như thể đã cạn kiệt mọi thứ, như thể chỉ một cơn gió thổi qua cũng đủ cuốn bay tất cả, xóa sạch cả dấu vết về sự tồn tại của cậu.

Và bây giờ, nó tĩnh lặng như một cánh đồng cỏ.

Gió thổi mặc gió, tuyết rơi mặc tuyết, nó vẫn ở yên đó, và dù xuân hạ có sang, nó vẫn sẽ ở một chỗ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Cậu Seon Ye Jin, trông cậu có vẻ tốt lắm.”

Nghe lời Joo Eun Ae nói, Seon Ye Jin ngẩng đầu lên.

“Em ạ?”

“Sống với cậu em Kwon có ổn không? Tính nó thì nóng nảy có tiếng rồi.”

Seon Ye Jin thực sự rất thích dáng vẻ của Joo Eun Ae khi gọi Kwon Hyung Do là em một cách không chút ngần ngại.

Nhưng mà nóng nảy… Liệu có thể miêu tả bằng mỗi từ đó được không nhỉ.

Nhưng mà… ngẫm lại thì, tuy anh ta thỉnh thoảng nói năng như kẻ không não và làm những trò mất nết, nhưng kể ra cũng không đến nỗi nào.

Ừ. Cũng ổn.

“…Vâng. Em thấy cũng được ạ.”

“Chắc cậu em ấy đã cố gắng rất nhiều để được gặp cậu Seon Ye Jin nhỉ. Con người đâu có thay đổi được? Chỉ cần nỗ lực thôi cũng đã đáng mặt làm người rồi.”

“Chị đừng khen quá lời thế ạ. Tên đó lại vênh váo lên mặt cho xem.”

Nghe Seon Ye Jin nhăn mặt nói vậy, Joo Eun Ae bật cười vì thấy quá đúng.

“Nếu không xong thì cứ đá nó một phát rồi đến đây với chị.”

“Nhưng chị là hàng xóm của Kwon Hyung Do mà.”

“Thì chị rủ cậu Seon Ye Jin đi chỗ khác sống. Nhà thì cho thuê. Mình đi đâu nhỉ. Yangpyeong nhé?”

Seon Ye Jin khẽ cười. Rồi cậu nói bằng một giọng rất nhỏ, như thể thì thầm.

“Không được đâu ạ… Ở Jeju còn có bầy ngựa.”

Nghe như một lời bào chữa vụng về của một người đang vô cùng ngượng ngùng.

“Với lại… đảo Jeju cũng tốt mà chị…”

Nghe như thể cậu thích một thứ khác nhưng không dám nói ra.

Cũng có thể là mình tự suy diễn. Hoặc có lẽ là do mình muốn nghe thấy thế.

Joo Eun Ae vui vẻ thừa nhận. Dù thế nào đi nữa, cô vẫn mong cả Kwon Hyung Do và Seon Ye Jin đều có thể sống một cuộc đời bình thường. Hạnh phúc có gì to tát đâu chứ. Ấy vậy mà đối với hai con người mà cuộc sống bình thường là điều khó khăn nhất, đó lại là việc lớn lao và khó khăn nhất.

Mùa thu ở Seoul đến sớm hơn đảo Jeju.

Những cây ngân hạnh trồng trong khu chung cư cũng đã bắt đầu ngả sang sắc vàng. Joo Eun Ae nhìn ra ngoài rồi nói như đùa.

“Cậu Seon Ye Jin có tin lời đồn rằng thế giới sẽ diệt vong vào nửa đêm ngày 1 tháng 1 năm 2000 không?”

Seon Ye Jin mở to mắt ngẩng đầu lên. Không phải vì lần đầu nghe thấy, mà vì tò mò liệu Joo Eun Ae có tin vào chuyện đó không.

“Không bàn đến chuyện tin hay không, nếu năm nay là năm tận thế, cậu Seon Ye Jin sẽ làm gì vào ngày 31 tháng 12?”

Cậu biết có lời đồn như vậy, nhưng chưa từng thực sự nghĩ về nó. Bởi vì mỗi khi ra đồng cỏ dắt lũ ngựa về, nhìn bầu trời hoàng hôn, cậu lại nghĩ rằng dù thế giới này có đang sụp đổ đi nữa, nó đẹp đến thế này thì cũng chẳng sao cả.

Nhưng nếu ngày 31 tháng 12 thực sự là ngày cuối cùng…

“Em…”

Seon Ye Jin mấp máy môi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo