Ngoại truyện 17
-Đã nghỉ nhiều hơn người khác thì phải làm việc cho tương xứng chứ.
Ngoài vài cuộc gọi ngắn với chủ tịch ra, Kwon Hyung Do cắm đầu vào làm việc không ngơi nghỉ. Đúng là kiếp chó mà. Nghỉ nhiều hơn người ta nên phải làm bù ư? Chẳng phải là do những người khác làm việc quá sức thì có? Khi anh cả gan đề nghị kéo dài cuối tuần vì nó quá ngắn, chủ tịch đã dập máy thay cho câu trả lời.
Sau đó lại chơi trò vừa đấm vừa xoa, cho người giao một hộp sushi cao cấp đến văn phòng của Kwon Hyung Do. Anh phải xem xét cả núi tài liệu và gặp gỡ các giám đốc kinh doanh đến mức chẳng còn biết mình đang lùa cơm vào miệng hay vào mũi nữa.
Thời gian đầu còn khốn nạn hơn, vì anh lúc nào cũng phải có luật sư đi kèm để học hỏi từng nội dung một trong các loại giấy tờ.
Dù đã quen việc, nhưng anh vẫn bận, không, phải nói là ngày càng đầu tắt mặt tối. Giá mà được sống an nhàn, cùng Seon Ye Jin chăm ngựa thì tốt biết mấy.
Trên đường tan làm, đầu anh đau như búa bổ vì dí mắt vào giấy tờ và màn hình máy tính cả ngày. Vừa day trán, anh vừa nghĩ hay là lôi cổ Kim Jae Man, cái thằng dù sao cũng đang học hành dở dang rồi lại lêu lổng ở đâu đó, về làm mấy việc máy tính cho mình.
Thật tâm thì anh muốn để Seon Ye Jin ở văn phòng, nhưng cậu đâu phải loại người chịu ngồi yên, mà chính anh cũng chẳng tự tin là mình có thể làm việc nổi khi có cậu ở bên. Chắc mỗi tuần lại phải thay một cái sofa mất.
“Haizz, cứ đà này chắc già thêm tí nữa là phải đeo kính mất thôi.”
“Tôi thấy anh đeo kính cũng đẹp đấy ạ. Anh thử coi như là để thay đổi hình tượng xem sao ạ?”
“Đeo kính thì lúc đánh nhau nguy hiểm lắm, không được. Mù mắt như chơi.”
Thời buổi này còn ai lại đi vung nắm đấm bất thình lình mà phải lo chuyện kính với chả kiếng cơ chứ.
Cậu thư ký tên Young Soo chỉ nghĩ đến ngày lĩnh lương, đôi mắt vô hồn như cá chết, lặng lẽ tập trung lái xe.
Dù nhà đã gần ngay trước mắt, Kwon Hyung Do vẫn sốt ruột rung chân, cảm thấy bức bối vì quãng đường còn lại dù chẳng bao xa.
“Này. Giờ này sao lại kẹt xe thế nhỉ.”
"Vậy mới nói chứ ạ. Có phải tối thứ Bảy đâu.”
Nghe câu đáp thờ ơ của Young Soo, Kwon Hyung Do vô thức liếc mắt ra ngoài cửa sổ.
Trên phố, có vài người đang giơ những tấm biển lớn.
「Ngày tận thế sắp đến gần!」
「Hãy chuẩn bị. Thời khắc đang đến!」
「Khi nhận ra thì đã quá muộn!」
Thậm chí còn có cả tấm biển đếm ngược số ngày đến tận thế.
Kwon Hyung Do nhìn mấy tấm biển với vẻ chán chường rồi quay sang hỏi Young Soo.
“Này, Young Soo. Cậu có tin mấy lời nhảm nhí đó không.”
“Chắc cũng có người tin ạ. Còn tôi thì không.”
“Mấy đứa tin vào chuyện đó rốt cuộc là hạng người gì vậy.”
“Cái đó thì tôi cũng không rõ ạ.”
Young Soo đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào con đường tắc nghẽn phía trước, vẻ mặt hoàn toàn dửng dưng.
“Chắc là những người cảm thấy ngày tận thế còn dễ thở và bớt mệt mỏi hơn cuộc sống hiện tại sẽ tin vào điều đó chăng….”
Nghe vậy, vẻ mặt Kwon Hyung Do cứng đờ.
Sống… thật mệt mỏi.
Kwon Hyung Do chưa một lần trong đời cảm nhận được điều đó. Nhưng anh biết một người, một người duy nhất có thể cảm thấy như vậy. Anh biết một người, chỉ một người thôi, người đã từng nằm co ro trong góc phòng nhà nghỉ, nhìn vào bức tường với gương mặt sưng húp, người với vẻ mặt không rõ đang thức hay ngủ, thường lẩm bẩm ‘cuộc đời này đúng là chó chết và mệt mỏi’….
Vừa về đến nhà, Kwon Hyung Do đã tìm Seon Ye Jin ngay lập tức. Giày của cậu vẫn còn ở huyền quan nhưng trong nhà lại chẳng thấy bóng dáng đâu. Căn nhà tĩnh lặng, chỉ có tiếng TV văng vẳng, khiến anh cau mày khó chịu.
Nhưng lắng tai nghe, anh nhận ra có tiếng nước chảy. Kwon Hyung Do tiến đến phòng tắm, nắm lấy tay nắm cửa. Cửa không khóa. Anh đẩy mạnh cửa vào, Seon Ye Jin đang tắm giật mình quay lại.
“Anh về rồi đấy à?”
Kwon Hyung Do không thể thú nhận rằng anh đã tưởng cậu biến mất, nên chỉ cộc lốc đáp bừa.
Seon Ye Jin nhìn anh chằm chằm, rồi đột nhiên xoay vòi sen về phía Kwon Hyung Do và xịt tới.
“Aish.”
“Thấy tôi ở đây rồi thì đóng cửa cút ra ngoài đi.”
Nghe câu nói thản nhiên đó, Kwon Hyung Do nhếch mép cười, thầm nghĩ, ‘Ra là cậu biết tại sao tôi lại xông vào thế này à’.
Nói rồi, anh cứ thế mặc nguyên bộ vest ướt sũng sải bước vào trong, chẳng thèm bận tâm đôi tất cũng đã ngấm đầy nước.
“Anh làm cái gì vậy.”
Seon Ye Jin lườm anh, nhưng vẫn lẳng lặng nép sát người vào tường.
Kwon Hyung Do vừa nới lỏng cà vạt, vừa cười đầy ẩn ý.
“Chỉ xác nhận cậu có ở đây thôi thì nhằm nhò gì. Phải kiểm tra kỹ hơn nữa chứ.”
“Anh điên rồi à.”
“Giờ cậu mới biết à?”
Dưới làn nước xối xả, Kwon Hyung Do ướt sũng trong nháy mắt. Chiếc áo khoác ngấm nước nặng trĩu rơi xuống sàn, chân của Seon Ye Jin và anh quấn lấy nhau.
***
Trên TV đang chiếu <Truyền Thuyết Quê Hương>.
“Cậu xem cái thứ này làm gì thế.”
“Kệ tôi. Hết chiếu rồi nên xem lại thôi.”
“Ở Jeju cậu cũng xem mấy cái này một mình à? Một mình mà gan gớm.”
Kwon Hyung Do vừa dùng khăn vò rối tóc cho Seon Ye Jin đang ngồi dưới sàn, vừa không ngừng cằn nhằn. Seon Ye Jin chẳng sợ ma quỷ tẹo nào. Thứ đáng sợ mới chính là con người. Vừa xúc từng thìa kem vani trong hộp, cậu vừa chẳng thèm đáp lời vì lười đôi co.
“Cậu chẳng sợ gì nên cũng chẳng thấy cô đơn đúng không?”
Kwon Hyung Do đột ngột đổi chỗ, ngồi ngay trước mặt Seon Ye Jin, dí sát đầu vào hỏi.
“Tránh ra. Anh che mất màn hình rồi.”
Seon Ye Jin dùng tay đẩy đầu Kwon Hyung Do ra nhưng anh vẫn trơ trơ.
“Xem hết cái này rồi định xem gì nữa.”
Thực ra Kwon Hyung Do biết Seon Ye Jin thích xem chương trình này, vì hồi ở Jeju anh cũng thỉnh thoảng thấy cậu xem.
Bản thân Kwon Hyung Do không sợ người, nên ngược lại lại đâm ra sợ ma. Anh vừa thấy khó hiểu một Seon Ye Jin lại thích xem thứ như vậy, vừa không nỡ rời đi. Bởi vì dáng vẻ cậu xem với đôi mắt sáng rực vừa có chút ngớ ngẩn, lại vừa đáng yêu đúng tuổi.
Vậy mà chương trình đó lại kết thúc rồi. Lòng anh rối như tơ vò. Anh thực sự muốn gọi điện đến đài truyền hình để kháng nghị. Giờ Seon Ye Jin không còn chương trình nào muốn xem nữa thì phải làm sao đây? Cậu vốn là một đứa lúc nào cũng lải nhải rằng cuộc đời này nhàm chán và chó chết mà.
“Tôi hỏi là cậu định xem gì tiếp theo.”
“Tôi không biết. Vẫn chưa có gì muốn xem cả.”
Seon Ye Jin tự hỏi sao tên này cứ lải nhải mãi, cậu ngửa đầu ra sau lầm bẩm.
Thật ra cậu đã xem đi xem lại chương trình này mấy lần rồi nên bỏ lỡ một tập cũng chẳng sao, nhưng lại chợt nhớ đến lời Joo Eun Ae nói ban ngày.
Nếu năm nay đúng là năm cuối cùng của thế giới, thì xem đi xem lại chương trình mình thích đến mòn cả mắt cũng được chứ nhỉ.
"Nếu có chương trình nào hay thì xem cái mới đi.”
“Phải hay thì mới xem chứ. A, dẹp cái đầu của anh ra đi.”
“Hả? Seon Ye Jin. Cậu cứ tìm xem có gì hay không, còn muốn ăn gì thì cứ nói với tôi.”
“Thì đang ăn đây còn gì. Kem này.”
“Ý tôi không phải cái đó. Ngựa cũng thế, nếu muốn có thêm thì cứ bảo, tôi mua cho.”
“Anh nghĩ nó là đồ vật à? Muốn là mua, không muốn là vứt đi tùy tiện thế sao?”
Hôm nay Kwon Hyung Do dai dẳng một cách lạ thường. Seon Ye Jin cố né mặt anh, ngó nghiêng bên này bên kia, nhưng không ngờ anh vẫn lải nhải không ngừng, buộc cậu phải nhìn lại.
Cậu đã tưởng anh chỉ đùa, nhưng vẻ mặt anh lại nghiêm túc đến lạ.
Seon Ye Jin cẩn thận đặt hộp kem sang bên cạnh rồi khoanh tay lại, như thể dựng lên lớp phòng vệ cuối cùng.
“Sao thế. Sao anh lại thế này.”
“Seon Ye Jin. Cậu vẫn nghĩ thế giới này sụp đổ thì tốt hơn à?”
“Cái gì?”
“Tôi hỏi là cậu vẫn thấy thà để nó cháy rụi như Đấu trường Colosseum thì tốt hơn à?”
“Tự nhiên anh nói cái quái gì vậy….”
“Tôi thì không.”
Kwon Hyung Do lẩm bẩm với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Tôi thì muốn sống, để cùng cậu chí chóe với nhau thế này.”
“……”
“Chỉ sợ cậu lại mong năm nay là năm tận thế thật.”
Thà nghe một lời tỏ tình sến súa, ngượng đến chín mặt còn hơn. Thà nghe mấy lời nhảm nhí sáo rỗng kiểu như ‘cậu là duy nhất trong đời tôi’, ‘là tình yêu cuối cùng của tôi’ hay đại loại thế còn hơn.
Câu này còn trần trụi hơn thế, một lời nhảm nhí nặng nề đến mức khó mà nghe lọt tai.
Seon Ye Jin quay mặt đi, lảng tránh ánh mắt của anh.
“…Đừng có tin lời nhảm của mấy lão điên đó.”
“Tôi không tin.”
Kwon Hyung Do khẽ cười. Một nụ cười hiếm thấy nơi anh.
“Tôi không tin, nhưng sợ cậu lại tin. Sợ lúc tôi không có nhà, cậu lại lêu lổng đâu đó rồi bị đứa nào lừa gạt, hoặc đi mua bùa chú vớ vẩn.”
“Anh nghĩ tôi là thằng ngu à?”
“Chẳng phải cậu ngu nên mới thành con nợ hay sao?”
Câu nói như cố tình chọc trúng tim đen khiến Seon Ye Jin giật nảy mình. Cậu nổi cáu, tung chân đá về phía Kwon Hyung Do. Bị chặn chân, cậu liền vung nắm đấm, lại bị chặn, lần này cậu dùng đầu húc tới. Kwon Hyung Do phá lên cười, nhanh tay gạt hộp kem Seon Ye Jin vừa đặt xuống sang một bên.
Trong lúc cả hai đang lăn lộn vật nhau trên sàn, màn hình TV hiện lên dòng chữ tạm biệt khán giả.