Ngoại truyện 18 (Hoàn)
Kwon Hyung Do thậm chí còn thuê hẳn một người đến chăm sóc lũ ngựa định kỳ. Người xuất hiện ngay trước khi cậu tìm được người mới chính là Bbang. Trông thấy Bbang, Seon Ye Jin kinh ngạc đến mức phải nói quá lên rằng cằm mình suýt rụng.
Bbang có chút ngượng nghịu, vừa gãi đầu vừa nói. ‘Chỉ là công việc thời vụ thôi. Việc thời vụ ấy mà.’
Thế nhưng ngoài ngày hôm đó, thỉnh thoảng ông vẫn ghé qua nơi Seon Ye Jin ở, không phải để chăm ngựa mà chỉ đơn thuần là để ngắm biển.
Có lúc ông đi máy bay, có khi lại đi tàu. Toàn bộ chi phí đều do Kwon Hyung Do chi trả. Dù Bbang cảm thấy như thể bị anh dúi vé vào tay rồi gắt gỏng bắt đi gặp Seon Ye Jin chứ chẳng phải được hỗ trợ kinh phí gì, nhưng vì chuyện này tốt cho cả mình lẫn Seon Ye Jin, ông quyết định cứ coi như là được chu cấp.
Seon Ye Jin học được cách câu cá từ Bbang.
Bbang, người đã cai được cờ bạc sau khi bị chặt ngón tay rồi lại suýt chết trong biển lửa, đôi lúc nhìn những người chơi Go-stop ăn tiền lẻ bên hồ câu mà tay vẫn run lên, nhưng đến giờ ông vẫn kìm nén rất tốt.
Seon Ye Jin thường buông một chiếc cần câu không mồi rồi ngồi đó thẫn thờ. Chuyện này chủ yếu diễn ra vào những đêm thứ Sáu. Và mỗi lần như vậy, Kwon Hyung Do, không biết đã đỗ xe ở nhà từ lúc nào, lại lẹt quẹt dép lê ra dắt cậu về.
Đảo Jeju vốn nhiều gió, dạo gần đây lại càng thêm lộng gió. Mỗi khi gió biển lùa qua những bức tường đá bazan, đôi khi lại cất lên những âm thanh tựa như tiếng sáo.
Seon Ye Jin đã bắt đầu một bộ phim truyền hình mới. Đây là bộ phim cổ trang đầu tiên của cậu, một thể loại mà cậu chưa từng xem bao giờ.
“Bật lên nhanh đi.”
Seon Ye Jin còn lôi cả chăn ra phòng khách, dán mắt vào buổi phát sóng trực tiếp, khiến Kwon Hyung Do phải khổ sở ngồi xem một bộ phim mình chẳng hề hứng thú.
Dù vậy, vẫn có một điểm lợi, đó là thời cơ hoàn hảo để luồn tay vào áo Seon Ye Jin mà mân mê sờ soạng, bởi cậu đang tập trung đến mức chẳng còn để ý được gì khác.
Seon Ye Jin cứ làm lơ suốt thời gian chiếu phim <Thần y Hur Jun>, đến khi phim kết thúc thì lại vờ như không chống cự nổi mà ngả vào lòng, hoặc có khi cậu còn chủ động vồ lấy Kwon Hyung Do.
Hôm qua, cuối cùng họ cũng đã thu hoạch lứa quýt đầu tiên ngoài sân.
“Hơi nhỏ nhỉ.”
Seon Ye Jin vừa nằm sấp bóc quýt vừa nói.
“Nhưng mà ngon đấy chứ.”
Kwon Hyung Do nằm nghiêng về phía Seon Ye Jin, vừa tung một múi quýt lên rồi há miệng đớp lấy, vừa đáp lời.
“Phải hỏi chú hàng xóm xem làm thế nào để trồng cho quả to hơn mới được.”
“Người ta bảo quả nhỏ mới ngon hơn đấy.”
“Tôi không tin lời anh đâu. Anh thì biết cái gì về nông nghiệp chứ.”
“Thật mà. Tôi hỏi rồi.”
“Nhỏ quá ăn không đã miệng. Bóc cũng chẳng bõ công.”
Nghe Seon Ye Jin nói vậy, Kwon Hyung Do nghiêm mặt lắc đầu.
“Đúng là đồ không biết ăn. Vốn dĩ phải nhỏ tí thế này thì bóc mới vui, tách từng múi ra ăn mới có vị. Với lại, mấy thứ nhỏ nhỏ thế này thường đặc ruột lắm đấy.”
Vừa nói, anh vừa siết mạnh vào phần đùi trong, ngay dưới mông Seon Ye Jin.
Vì trận mây mưa rã rời ban nãy, các ngón chân của Seon Ye Jin duỗi căng ra rồi lại thả lỏng. Cậu biết rõ tên này thuộc loại càng cấm càng lấn tới, nên đành mặc kệ để anh tự chán rồi buông tay.
Nhưng Kwon Hyung Do vẫn dai dẳng không buông, cứ miết lấy đùi Seon Ye Jin. Trông anh chẳng có vẻ gì là định bỏ tay ra. Nếu tên khốn này đi Seoul vào rạng sáng mai, có lẽ cậu sẽ lại phải bôi dầu cao hổ lên mặt trong đùi một thời gian nữa.
“Lần này thật sự không lên đó à.”
Kwon Hyung Do hỏi.
Từ lúc anh tự ý tìm người chăm ngựa, Seon Ye Jin cũng thỉnh thoảng cùng anh lên Seoul.
Cậu đã gặp Joo Eun Ae và cả Kim Jae Man. Kim Jae Man thao thao bất tuyệt một bài diễn văn về chuyện máy tính chính là con đường sống. Cậu ta còn khoe khoang rằng dạo này mình là nhân tài quý hiếm, muốn hét giá bao nhiêu cũng được. Dù Seon Ye Jin bảo mình không rành, đến điện thoại cũng ít dùng, Kim Jae Man vẫn ép cậu lưu số của cậu ta vào máy.
Ở Seoul cũng có người để gặp.
Cũng có người tìm đến tận đảo Jeju.
Cậu đã từng đinh ninh rằng sau khi bà ngoại qua đời, mình sẽ chẳng còn lại ai, nhưng hóa ra để thật sự bị bỏ lại một mình cũng là chuyện khó không tưởng.
Trên đời này chẳng có việc gì là dễ dàng. Kể cả việc bị ruồng bỏ.
“Ừm. Tôi không đi đâu.”
Seon Ye Jin vừa nhẩm tính những ngày còn lại của năm 1999 vừa trả lời.
“Bắt tôi phải một mình trải qua ngày cuối cùng của năm ư?”
Kwon Hyung Do nói, giọng đầy bất mãn.
“Tôi cũng ở một mình mà, nên chúng ta cứ đón năm mới riêng đi.”
Đến giờ thì cậu cũng đã biết cách dỗ dành tên côn đồ to xác mà lòng dạ hẹp hòi này. Seon Ye Jin nhét múi quýt do chính tay mình bóc vào miệng Kwon Hyung Do. Dù sự thay đổi vô cùng tinh tế, chỉ mình cậu nhận ra, nhưng sắc mặt của anh đã dịu đi đôi chút.
“Năm sau gặp lại nhé, Kwon Hyung Do. Nếu có thể.”
Kwon Hyung Do cười tinh quái.
“Bảo là sẽ hủy hoại cuộc đời tôi cơ mà, giờ thấy thế giới sắp tàn lại định chuồn à? Còn bày đặt ‘nếu có thể’. Phải gặp, không có nếu gì hết.”
Seon Ye Jin chỉ lặng lẽ mỉm cười trước lời đe dọa của Kwon Hyung Do.
Sững người bắt trọn khoảnh khắc ấy, Kwon Hyung Do giữ mặt Seon Ye Jin xoay lại rồi lao vào như muốn nuốt chửng cậu.
Một lúc sau, Kwon Hyung Do trườn lên người Seon Ye Jin, bắt đầu thì thầm vào tai phải cậu. Lời thì thầm của anh chìm vào màn tuyết rơi lặng lẽ và dày đặc, không thể lọt ra ngoài mà lặng lẽ tan biến.
***
Ngày 31 tháng 12.
Seon Ye Jin quét sân.
Trước thềm chuyển giao thế kỷ, cả thế giới đảo lộn vì virus máy tính. Dù những lời đồn đại ma quái về việc virus thiên niên kỷ Y2K sẽ phá hủy toàn bộ máy tính, rằng thế giới số sẽ sụp đổ vào khoảnh khắc bước sang năm 2000 lan truyền khắp nơi, thì với một người chưa từng chạm vào máy tính kể từ khi rời Colosseum như Seon Ye Jin, đó cũng chỉ là chuyện của người khác.
Thế giới trên TV lại sôi động một cách kỳ lạ. Không khí hòa trộn giữa sự háo hức trước thềm thiên niên kỷ mới và nỗi sợ hãi về ngày cuối cùng của thế kỷ 20 liên tục được truyền đi.
Thứ Ba, Kwon Hyung Do hẳn đang bận tối mắt tối mũi chẳng màng đến cuối năm. Mỗi lần điện thoại reo, anh lại càu nhàu không biết chủ tịch định bóc lột mình đến bao giờ. Anh còn nói cứ đà này thì ngày phải đeo kính cũng không còn xa nữa. Đêm đó, trước khi ngủ, Seon Ye Jin đã vô thức hình dung ra dáng vẻ Kwon Hyung Do đeo kính, rồi cứ thế cương lên mà tự giải quyết.
Nếu Kwon Hyung Do mà biết chuyện này, chắc chắn cậu sẽ bị trêu chọc cả đời. Cậu sẽ chôn vùi nó cùng thế kỷ 20 và quyết không bao giờ khơi lại.
Ngày nào điện thoại cũng reo. Chuông điện thoại chỉ im lặng từ đêm muộn thứ Sáu, khi Kwon Hyung Do đến, cho tới rạng sáng thứ Bảy, hoặc hiếm hoi hơn là kéo dài đến tận đêm khuya Chủ nhật hay rạng sáng thứ Hai. Người gọi đến luôn là một người, thỉnh thoảng lắm mới là Joo Eun Ae hay cô hàng xóm.
Đang quét sân, Seon Ye Jin bất giác liếc về phía chiếc điện thoại trong phòng khách. Một thói quen đã hình thành từ lúc nào không hay.
Cậu đi kiểm tra lũ ngựa lần cuối cùng trong thế kỷ 20. Sắp đến nửa đêm mà Seon Ye Jin vẫn không tài nào ngủ được.
Đủ thứ chuyện đã xảy ra. Cuộc đời tuy không dài nhưng lại lắm thăng trầm, cứ như thể đã sống qua mấy kiếp người. Cũng vì thế mà cậu dường như đã chán ngán thế sự sớm hơn tuổi, nhưng lại chưa thực sự trưởng thành. Seon Ye Jin áp trán mình lên sống mũi Clover, thì thầm.
“Cảm ơn mày. Vì đã cùng tao cầm cự.”
Clover lặng lẽ nhắm mắt rồi lại mở ra.
Lồng ngực cậu dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường.
Nếu hôm nay thực sự là ngày cuối cùng, nếu khoảng thời gian ít ỏi còn lại này là tất cả, thì việc tôi muốn làm, không, việc tôi đã hứa sẽ làm, chỉ có một mà thôi.
Seon Ye Jin cảm thấy như sắp bật khóc, vội vã rời khỏi khu chuồng ngựa. Nơi còn lại là chỗ của con ngựa ô.
Cậu đã đặt tên cho con ngựa ô, nhưng Kwon Hyung Do vẫn chưa biết. Đó là cái tên cậu chỉ lén gọi một mình. Đến giờ đi ngủ rồi mà con ngựa vẫn chưa ngủ, Seon Ye Jin có cảm giác như nó đang chờ đợi mình.
Cậu tiến lại gần con ngựa ô, cẩn thận vuốt ve sống mũi nó rồi khẽ thì thầm.
“Phản diện.”
Từ xa vọng lại tiếng bước chân. Tai con ngựa vểnh lên. Nhưng Seon Ye Jin, với thính lực đã giảm đi một nửa, không thể nghe thấy âm thanh đang dần đến gần.
“Chào nhé, Phản diện.”
Con ngựa hết vểnh tai bên này lại vểnh tai bên kia, lắng nghe tiếng gọi tên mình và tiếng bước chân ngày một gần.
Khi tiếng bước chân vang lên trong khu chuồng ngựa rồi dừng lại, Seon Ye Jin cũng đã có thể nghe thấy.
“Phản diện, đó là tên của nó à?”
Seon Ye Jin, người đang vùi mặt vào sống mũi của Phản Diện, mở bừng mắt.
Trong khoảnh khắc cậu nín thở không dám quay lại, thời gian đã điểm nửa đêm, thế giới tưởng chừng sẽ diệt vong vẫn lặng lẽ vận hành như thường lệ, và Phản Diện đã biết được tên mình.
Seon Ye Jin từ từ quay lại.
Một người không nên ở đây, vào một thời điểm không nên, lại đang đứng ngay đó.
“Tôi đã nói là năm sau chúng ta vẫn sẽ gặp nhau mà.”
Và tôi cũng đã nói rồi. Rằng tôi sẽ hủy hoại cuộc đời anh cho đến chết.
Kwon Hyung Do nhếch mép cười và dang rộng vòng tay.
“Sang thế kỷ 21 rồi, trông cậu lại càng xinh đẹp hơn đấy, Seon Ye Jin.”
Seon Ye Jin không thể nào lao vào vòng tay Kwon Hyung Do. Cậu không thể ôm lấy anh. Mối quan hệ của họ không phải như vậy.
Nhưng họ có thể gặp nhau ở điểm giữa.
Điều duy nhất tôi mong đợi vào khoảnh khắc cuối cùng của thế kỷ chỉ có một. Chúng tôi đã có một lời hẹn ước. Ôm chầm lấy Kwon Hyung Do giữa khu chuồng ngựa, Seon Ye Jin chỉ mong rằng mình đang hủy hoại cuộc đời anh thật nhiều, rằng mình đang làm điều đó một cách trọn vẹn nhất.
Rồi cậu thì thầm.
Phản Diện đã cứu rỗi tôi.
Kẻ Phản Diện đã cứu rỗi cuộc đời tôi mất rồi...
- Hết -