Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 28 - (H)

Chương 28

Khi Ye Jin mở mắt, cậu hoảng hốt khi thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình. Một lúc sau, cậu mới nhận ra Kwon Hyung Do đang gác chân mình lên tay anh ta, đứng trước gương phòng tắm và tiếp tục nhấp. Mỗi khi Kwon Hyung Do rút dương vật ra, thứ dịch lỏng bên trong lại trào ra từng đợt.

“Tỉnh nhanh thế?”

Kwon Hyung Do ướt đẫm mồ hôi, nở nụ cười nham hiểm. Ye Jin cảm thấy như cái móc trên vai anh đang xuyên qua cơ thể mình, cậu giãy giụa.

“Chờ chút. Định rút ra rồi, nhưng tiếc quá.”

“Đồ điên, a! Ư, ư. A!”

“Cưng à, người nảy tưng tưng kìa. Hư.”

Kwon Hyung Do vừa dứt lời liền rút phắt dương vật ra.

“Bắn đi.”

“Hư, ư ư. Ư.”

“Cậu no căng quá rồi. Khó mà vào sâu hơn được nữa.”

Thật hết chỗ nói. Ye Jin gồng mông chống cự, Kwon Hyung Do liền nắm lấy dương vật của Ye Jin như thể nó là một cái cán. Rồi anh dùng tay banh rộng lỗ hậu của cậu. Vừa banh ra vừa tùy hứng thúc vào khiến thứ sền sệt bên trong trào ra từng đợt. Cảm giác đó khiến Ye Jin nôn khan.

“Bảo bắn nhanh lên cơ mà?”

“Đồ… đồ khốn kiếp. Hư ư, a!”

Ye Jin ngửa đầu ra sau. Dịch lỏng chảy ra từ dương vật đang cực kỳ nhạy cảm. Kwon Hyung Do vừa mút mát vai Ye Jin vừa luồn tay vào trong, búng nhẹ núm vú của cậu.

“Hư ư, ư!”

Cậu cố gắng chịu đựng nhưng cơ thể mới tỉnh giấc còn quá đờ đẫn. Cuối cùng, khi Ye Jin đạt đến cao trào, từ bên dưới trào ra ồng ộc tinh dịch của Kwon Hyung Do.

Thứ đó không chỉ làm ướt mông Ye Jin mà còn ướt cả đùi anh, Kwon Hyung Do cười lớn.

“Tôi nhịn cũng lâu rồi. Lượng cũng hơi nhiều nhỉ. Nhưng mà ngậm cho chặt vào đấy.”

Cơ thể Ye Jin đỏ bừng vì cảm giác nhục nhã và xa lạ. Cậu muốn khóc đến nơi, ngực phập phồng không đều. Kwon Hyung Do đánh vào mông Ye Jin đang mím chặt môi, khiến thứ bên trong trào ra thêm, rồi lại nhét dương vật của mình vào như một cái nút bịt.

“Tắm rửa qua rồi làm tiếp nhé? Hửm?”

Quái vật. Kwon Hyung Do đúng là một con quái vật. Thú vật cũng không đến mức này.

Ye Jin chống tay lên gạch ốp tường dính đầy cặn nước, chịu đựng thêm một lần tinh dịch của Kwon Hyung Do trong phòng tắm. Kwon Hyung Do càu nhàu chê bai việc dọn dẹp, sợ cậu sẽ trượt ngã. Trong suốt quãng đường rời khỏi phòng tắm, anh gần như ôm chặt lấy hông cậu, đùi Ye Jin run rẩy không ngừng.

“Trời đất mờ mịt…”

Ye Jin lẩm bẩm bằng giọng khàn đặc, Kwon Hyung Do đặt cậu nằm xuống, thản nhiên đáp.

“Là do tường vàng thôi.”

“…Anh bắn mấy lần rồi?”

“Không biết. Làm chuyện này mà phải đếm à?”

Kwon Hyung Do nâng tay Ye Jin lên, mút mát vùng nách ướt đẫm mồ hôi của cậu. Cậu không còn sức để phản kháng. Đầu óc chỉ còn biết đỏ bừng lên rồi lại nguội lạnh.

“Tôi sẽ trả thù anh đúng bằng số lần anh bắn vào người tôi.”

“Ôi trời, giỏi quá. Vậy thì từ giờ phải ghi chép cẩn thận vào nhật ký nhé. Qua một trăm lần thì đếm cũng mệt đấy.”

Kwon Hyung Do chế nhạo quyết tâm của Ye Jin.

Nhưng điều quan trọng không phải là giọng điệu đó.

“Gì? Sau này…?”

Ye Jin không tin vào những gì mình vừa nghe, hỏi lại.

Kwon Hyung Do giờ đang gối đầu lên ngực Ye Jin. Dù anh ta đang nhai nắn núm vú cậu như nhai kẹo, nhưng khi Ye Jin giật mạnh tóc anh, Kwon Hyungdo lại cười, kéo dài đuôi mắt đầy ẩn ý.

“Thế cậu tưởng chỉ làm một lần rồi thôi à?”

“Anh nói cái quái gì vậy? Một lần thôi là đủ rồi!”

Ye Jin giãy giụa. Toàn thân đau nhức như thể các khớp xương bị trật ra, khiến cậu vô cùng khó khăn. Kwon Hyung Do dễ dàng đè Ye Jin xuống, lần này anh cắn nhẹ vào vùng gần rốn rồi lẩm bẩm.

“Chắc không có thằng nào không biết tôi đưa cậu đến đây để làm gì đâu ha, mà đám đó vốn đã chảy nước miếng khi nhìn cậu mà, cậu nghĩ chúng lại để yên cho cậu à?”

“Đừng có nói bậy!”

“Không phải nói bậy, cưng à. Chẳng phải người ta có câu ‘khởi đầu bao giờ cũng gian nan’ à? Trở ngại của cậu cũng đã qua rồi.”

“Vậy chẳng phải là tại anh sao, thằng khốn!”

“Đây không phải lỗi của tôi, nếu là thằng khác giúp cậu giải quyết vấn đề này thì chẳng phải cậu còn khó chịu hơn sao?”

Ye Jin cứng họng. Đây là trách nhiệm của cậu sao? Hoàn toàn là lỗi của Kwon Hyung Do. Những ung nhọt của xã hội, cặn bã của loài người, thứ rác rưởi! Lòng căm thù của Ye Jin đối với bọn côn đồ càng tăng thêm.

Kwon Hyung Do gạt phăng bàn tay đang lao về phía mặt mình, nói một cách rộng lượng như thể đang ban ơn:

“Thay vì thế thì ở đây làm ‘đồ chơi’ riêng của tôi, một quý ông lịch lãm, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Đúng không?”

“Tôi sẽ giết anh!”

“Tôi cũng đang lo chết vì sợ cậu làm cho sướng quá đây. May mà ‘bi’ tôi to, cặc cũng to nên chắc không dễ chết đâu.”

Nửa đùa nửa thật. Hoàn toàn là những lời nói nhảm, nhưng thực tế, Kwon Hyung Do đã nhiều lần thoát chết một cách đáng kinh ngạc. Anh từng bị đâm bằng dao sashimi, bị trói chân treo ngược trên cần cẩu và suýt bị dìm xuống biển, nhưng lần nào cũng sống sót.

Kwon Hyung Do tự tin vào mạng sống của mình. Vì vậy Seon Ye Jin cũng nên vui vẻ chấp nhận đề nghị của anh, rằng anh sẽ chịu trách nhiệm cho cậu suốt thời gian cậu ở đây, chứ không chỉ một lần rồi thôi. Dù cậu không có ý định ở lại cái nơi nồng nặc mùi phân ngựa này lâu, nhưng trong thời gian ở đây, nhờ có anh mà cậu sẽ được sống thoải mái.

“Đừng lo. Tôi là loại người dễ chán, nhưng chắc sẽ rời khỏi đây trước khi kịp chán thôi.”

Ye Jin nhìn anh với ánh mắt không tin.

Kwon Hyung Do ậm ừ, rồi hất tóc với vẻ mặc kệ. Dù sao thì Seon Ye Jin cũng không có ai để nói chuyện, và có nói thì cũng chẳng ai tin.

Ngay cả khi nơi này sụp đổ, cậu và tôi cũng đã có những ‘kỷ niệm’ rồi, tôi sẽ không bỏ rơi cậu. Vì vậy, chúng ta cần tạo thêm nhiều ‘kỷ niệm’ nữa để ‘gắn bó’ hơn đúng không?”

Kwon Hyung Do vừa nói vừa đấm nhẹ vào lòng bàn tay.

Nhưng Ye Jin không để ý đến điều đó. Trong đầu cậu chỉ vang vọng câu nói “dù nơi này có sụp đổ”.

“Nơi này sụp đổ…?”

“Không phải là ngay lập tức. Doanh nghiệp nào cũng sẽ có nguy cơ sụp đổ. Chỉ là thế thôi.”

Kwon Hyung Do lấp liếm, rồi lại tập trung quấy rối vùng quanh rốn của Ye Jin.

Trong đầu Ye Jin chỉ có sụp đổ, sụp đổ, sụp đổ… Âm thanh ngọt ngào đó vang vọng như tiếng chuông thiên đường. Cậu chẳng cảm nhận được sự mơn trớn của Kwon Hyung Do. Chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy thật tuyệt vời. Đấu trường Closseum sụp đổ, trường đua ngựa tồi tàn, thối nát

“Thật sự sẽ sụp đổ sao? Sẽ có ngày đó thật sao?”

Kwon Hyung Do, đang say sưa để lại vết răng trên làn da căng mọng của Ye Jin, trả lời một cách khó chịu khi bị túm tóc.

“Ừ. Sẽ sụp thôi. Một ngày nào đó.”

Chỉ cần ở đây còn đảm bảo lợi nhuận, Chủ tịch Choi sẽ không bỏ bê việc kinh doanh. Tuy nhiên, theo Kwon Hyung Do, lợi nhuận đó cũng sẽ sớm cạn kiệt và thua lỗ.

Thế giới đang đến thời điểm mà có vô số thứ để giải trí, không cần phải đến tận đây để tìm kiếm sự kích thích. Và việc trực tiếp điều hành các cuộc đua gây ra không ít tổn thất. Chi phí quản lý tuy rẻ nhưng việc quản lý đường đua phụ thuộc rất nhiều vào thời tiết.

Bỏ hết ngựa, bắt các jockey trả nợ giống như những con nợ khác, san bằng nơi này và bắt đầu một thứ gì đó mới mẻ sẽ là cách làm tinh tế hơn nhiều.

Kwon Hyung Do đã đưa ra kết luận này vào ngày đầu tiên đến đây sau khi xem sổ sách, và đã bí mật ra lệnh cho Kim Jae Man xây dựng một trang web để cá cược trực tuyến các cuộc đua ngựa chính thức.

Vậy nên, kết luận là Đấu trường Colosseum sẽ sụp đổ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là số phận của cậu sẽ thay đổi.
Kwon Hyung Do cố tình nói thẳng thừng vì tò mò về phản ứng của Ye Jin, người chắc chắn biết rõ điều đó.

“Vậy thì tốt rồi.”

Phản ứng của Seon Ye Jin nhạt nhẽo hơn anh nghĩ.

“Gì vậy? Sao tự dưng lại.”

“Tốt rồi. Chỉ cần sụp đổ là được. Bất cứ lúc nào.”

Ye Jin cười tủm tỉm, Kwon Hyung Do nghiêng đầu, rồi ấn mạnh vào má khiến môi cậu hở ra.

“Anh làm gì vậy?!”

“Thấy cậu ngoan ngoãn nên tôi thấy lạ. Chắc cậu không ngu ngốc tới mức nghĩ rằng Đấu trường Colosseum sụp đổ thì món nợ cũng biến mất chứ?”

Anh luồn ngón tay vào trong miệng Ye Jin, khuấy đảo. Ye Jin cắn chặt ngón tay anh. Khá đau. Kwon Hyung Do rít lên, rũ tay, ánh mắt Ye Jin trở nên sắc nhọn như thể sự thư giãn vừa rồi chỉ là ảo giác.

“Biết! Tôi biết chứ! Chuyện đó tôi biết!”

“Vậy sao cậu lại vui thế? Cười như bị ma ám, rợn cả người.”

Kwon Hyung Do rùng mình cường điệu.

Ye Jin xoa má đang ê ẩm, lườm Kwon Hyung Do.

“Dù món nợ không mất, nhưng nếu nơi tôi cực ghét sụp đổ thì dù sao cũng là tin tốt.”

Kwon Hyung Do lắc đầu.

“Cậu đúng là được nuông chiều quá mức rồi đấy. Ở đây còn được đối xử tốt chán. Cỡ cậu mà đi tàu đánh cá viễn dương thì chẳng khác nào cá mắc cạn.”

“Sao lại không? Biết đâu được. Có thể tôi có tài câu cá thì sao.”

Kwon Hyung Do cười nham hiểm trước câu nói thản nhiên của Ye Jin.

“Cậu không câu cá được đâu.”

“……”

“Cậu sẽ không được thấy ánh mặt trời, chứ đừng nói là gió biển.”

“……”

“Nói nữa thì cưng lại tè dầm mất, nên đến đây thôi.”

Kwon Hyung Do dừng lại, tìm bao thuốc lá.

Ye Jin, đang chìm trong suy nghĩ, hỏi Kwon Hyung Do đang châm thuốc.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo