Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 29

Chương 29

“Chuyện Colosseum sụp đổ, là do thuốc kích thích à?”

Lông mày Kwon Hyung Do nhướng lên.

“Thảo nào tự dưng lại đi kiểm tra doping.”

Không biết là do may mắn hay thực lực, Ye Jin thực sự đã đoán trúng phóc. Quãng thời gian ở đây đã mài giũa chứng đa nghi của cậu, giúp cậu có khả năng xâu chuỗi các sự kiện một cách đáng kinh ngạc.

Kwon Hyung Do nhìn Ye Jin chằm chằm, rồi thả lỏng khóe miệng.

“Đúng là thông minh…đến gợi tình.”

Ye Jin không tài nào hiểu nổi, đầu óc thông minh thì liên quan gì đến chuyện kia chứ.

Ye Jin nhanh chóng hỏi, để không phải nghe thêm những lời vô nghĩa của Kwon Hyung Do, khi cuộc trò chuyện có vẻ bắt đầu đi vào trọng tâm

“Định bắt đầu bán thuốc à?”

Lần này thì trật lất, nhưng Hyung Do không phải là kiểu người cầm tay chỉ đường cho người khác. Cậu phải tự mình tìm ra đáp án. Anh chỉ nhả ra những vòng khói thuốc hình tròn.

“Hay là định cho tôi dùng?!”

Sai bét. Kwon Hyung Do cười khúc khích, gạt tàn thuốc.

“Cho cậu dùng làm gì. Phí của.”

“Tôi cũng có giá trị mà.”

Ye Jin nhìn thẳng vào Kwon Hyung Do.

“Chẳng phải bọn côn đồ các người sẽ chiếm đoạt bằng mọi giá, kể cả phá hủy, nếu thứ đó có giá trị sao?”

Quá trình suy luận sai hoàn toàn mà vẫn ra được đáp án. Kwon Hyung Do vỗ tay tán thưởng.

“Tôi nói đúng mà.”

Seon Ye Jin nhanh chóng đắc ý, rõ ràng là còn non nớt. Thằng nhóc này dù có trải đờ thì cũng chỉ là con gà công nghiệp ở cái xó xỉnh này thôi. Thông minh nhưng lại hơi ngốc. Kwon Hyung Do đánh giá một cách thẳng thừng.

Dù vậy, thấy Ye Jin đoán suýt soát đúng, Kwon Hyung Do vẫn lên tiếng chỉnh lại: ‘Không có chuyện cho dùng thuốc đâu’.’

“Không cần thuốc mà tôi với cậu vẫn lên đỉnh ngon lành mà, cần gì phải dùng. Và đừng có nghĩ đến chuyện đó. Mới đầu thì thích thật, về sau lợi thủng lỗ chỗ, nước dãi chảy ròng ròng.”

Ye Jin cau mặt trước những lời lẽ rùng rợn của Kwon Hyung Do.

Kwon Hyung Do chăm chú quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt cậu.

Đúng như Seon Ye Jin nói, bản thân cậu rõ ràng là có giá trị. Cơ thể của Seon Ye Jin không phải là thứ hữu danh vô thực. Nó là một quả đào chín mọng. Cắn một miếng, nước sẽ ứa ra, ngọt đến mức cả tay và miệng đều dính nhớp, đúng là loại quả đang vào mùa.

Dương vật của Kwon Hyung Do nhanh chóng cương cứng. Kwon Hyung Do rít hơi cuối cùng của điếu thuốc gần tàn, dụi vào gạt tàn rồi đứng dậy.
Có lẽ vì đã trải qua một trận mây mưa kịch liệt, Ye Jin có vẻ đã có chút ý tứ, vội vàng lùi về phía tường.

“Th… thật sự là định làm nữa à?”

Mỗi khi cậu ta như thế này, thật sự… chỉ muốn làm cho cậu ta phải gào khóc lên.

Kwon Hyung Do liếm môi trước vẻ mặt lo lắng của Ye Jin.

“Cậu biết rõ đám côn đồ coi trọng giá trị đến mức nào rồi mà. Tôi vẫn chưa biết rõ giá trị của cậu nên phải tính toán thêm.”

“Anh bảo tôi ngon, tôi đẹp cơ mà! Đã tính toán chán chê rồi còn tính toán gì nữa!”

Giờ cậu còn không biết mình đang nói gì.

Kwon Hyung Do ôm bụng cười ngặt nghẽo. Lời lẽ thì có vẻ như đang nũng nịu, nhưng giọng điệu lại the thé nên càng buồn cười.

Nếu như ban đầu Seon Ye Jin còn như một con mèo sẵn sàng vồ mồi với bộ lông dựng đứng, thì bây giờ trông cậu đã gần như kiệt quệ.

“Tôi mới nếm thử thôi. Phải ăn thêm nữa chứ. Cậu cũng chưa được nếm hết dương vật của tôi mà? Tôi còn nương tay nên chưa cho vào hết đấy.”

Ye Jin dùng chân đạp mạnh vào tay Kwon Hyung Do. Kwon Hyung Do cười khà khà, nắm lấy cổ chân cậu, liếm dọc lòng bàn chân. Khuyên lưỡi của Kwon Hyung Do làm Ye Jin càng thêm nhột nhạt. Lòng bàn chân là nơi Ye Jin nhạy cảm nhất, khó chịu đựng nhất.

“A ư! Đừng, đừng mà!”

“Cậu chỉ biết nói ‘đừng’ thôi. Lần trước tôi cũng đã nói rồi. Cưng à, vốn từ của cưng nghèo nàn quá. Lần sau hãy nói gì khác đi. Hay để tôi cho xem vài cái video nhé? Chắc cưng sẽ học nhanh lắm.”

Anh nghiêm túc khuyên nhủ. Kwon Hyung Do nghĩ rằng mình khá thích Ye Jin. Dù Ye Jin có hiểu sai thế nào thì anh vẫn cho cậu lời khuyên.

Tất nhiên, Ye Jin coi đó là lời nhảm nhí. Với những gì Ye Jin thấy ở Kwon Hyung Do, không có chút gì gọi là nghiêm túc, đó là kết quả tất yếu.

“Tôi sẽ không ngủ với anh nữa! Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa! Mấy cái phim phiếc gì đó, tôi tuyệt đối không xem!”

Tuy không bằng hôm qua, nhưng thể lực của cậu cũng tốt thật.

Cậu càng khỏe thì tôi càng có lợi.

Kwon Hyung Do tặc lưỡi, đành phải cho cậu thuốc an thần vậy. Thuốc an thần sẽ ra từ dương vật của anh.

“A ư!”

Cửa huyệt của Ye Jin sưng tấy và se lại, nhưng chỉ cần vượt qua được chỗ đó, bên trong lại mềm oặt, ấm áp và nhớp nháp. Kwon Hyung Do ngửa cổ thở dài. Cảm giác thoải mái lan tỏa, như thể vừa đi làm công việc nặng nhọc về rồi ngâm mình trong bồn nước nóng. Miệng thì toàn gai góc, nhưng cửa dưới thì lại mềm mại như quả hồng chín.

“Cậu đúng là ngon thật.”

Kwon Hyung Do cảm thán.

“Tôi là đồ ăn của anh à?!”

Ye Jin không chịu thua đáp lại, nhưng âm thanh đó nhanh chóng chuyển thành tiếng rên rỉ đè nén.

“May là tóc tôi dày đấy, chứ không là thành hói đầu rồi.”

Kwon Hyung Do quét sàn nhà qua loa, lẩm bẩm. Ye Jin thì trần truồng, chỉ quấn chăn, co ro trong góc. Tóc vẫn còn ướt, và gió lùa vào từ cửa sổ phía Ye Jin đang ngồi. Tấm chắn gió cũng chẳng ăn thua gì.

“Cẩn thận cảm lạnh. Đã nhìn hết rồi còn làm bộ làm tịch, lại đây.”

Dù Kwon Hyung Do nói vậy, Ye Jin vẫn không nhúc nhích. Kwon Hyung Do cũng không ép.

Không chỉ tóc của anh, mà cả tóc thẳng của Seon Ye Jin cũng lẫn vào cùng. Tất nhiên là có cả lông mu của anh. Kwon Hyung Do sau khi đã mây mưa xong xuôi, lúc này mới sực nhớ ra, ngẩng đầu lên hỏi:

“Lông dương vật của cậu vốn không có, hay là đã cạo rồi?”

“……”

“Cạo đúng không? Còn sót lại ít gốc. Lần sau cho tôi xem đi. Không có lông thì chạy nhanh hơn à?”

“…Chẳng phải tại anh tự dưng bắt bọn tôi mặc cái thứ quần áo như đồ chơi trẻ con sao. Anh là người thu nhỏ size quần áo đúng không?”

“Ừ. Như thế chẳng phải càng kích thích hơn sao?”

Kích thích cái beep. Ye Jin khịt mũi.

“Chạy thì không cần mấy thứ đó.”

“Nhưng nhìn thì cần.”

Có vẻ như việc phát tờ rơi đã có hiệu quả, nghe nói ở phía sau đang tranh cãi quyết liệt xem ai sẽ là người “lên” được Jockey trước. Không phải vì ngoại hình, mà là vì khát khao chinh phục, muốn đè những jockey đang gồng mình trên lưng ngựa xuống dưới mình. Dục vọng của con người vốn đơn giản và sơ khai như vậy.

Ye Jin không tránh, Kwon Hyung Do bước qua người cậu, mở cửa sổ và châm một điếu thuốc. Khác với lần trước, lần này anh mặc quần lót đen, nhả ra những vòng khói thuốc ra ngoài cửa sổ, rồi “Ơ” một tiếng, sau đó rời khỏi phòng.

“……”

Ye Jin ở lại một mình, im lặng một lúc, rồi bò đi tìm quần áo.

Tuy nhiên Kwon Hyung Do quay lại nhanh hơn cậu nghĩ. Kwon Hyung Do trước mặt Ye Jin, dùng chân gạt quần áo của cậu sang một bên, rồi trải những thứ mang theo xuống sàn.

“Ăn đi. Tôi gọi mì tương đen. Cả sườn xào chua ngọt nữa.”

Mì tương đen, cơm rang và sườn xào chua ngọt được bày ra trên sàn. Không có lấy một cái bàn, gần như phải nằm sấp xuống để ăn. Kwon Hyung Do bóc lớp màng bọc của bát canh sườn cay và há cảo chiên được tặng kèm. Anh cầm bát canh nhỏ hơn nhiều so với bàn tay mình lên, uống một nửa rồi đưa cho Ye Jin.

“Cậu ăn nhiều vào…”

Nhưng trái ngược với lời nói, bụng Ye Jin lại réo lên ầm ĩ.

“Trời sinh, trời sinh, đúng là…”

Kwon Hyung Do lắc đầu cảm thán. Ye Jin không buồn hỏi “trời sinh” cái gì, quay mặt đi.

Thật lòng mà nói, cậu rất đói.
Thấy vậy, Kwon Hyung Do đưa đĩa mì tương đen về phía Ye Jin như mồi nhử.

“Sức đâu mà chửi bới. Ăn đi.”

“……”

“Không thích thì làm tình với tôi tiếp. Có vẻ bụng cậu chưa đói lắm.”

Nghe vậy, Ye Jin vội vàng đưa tay ra.

Cậu thích mì tương đen hơn, nhưng vì sĩ diện, cậu đã chọn cơm rang thay vì mì tương đen mà Kwon Hyung Do đưa.

Một lúc sau, chỉ còn lại tiếng ăn uống. Tiếng húp mì sột soạt và tiếng Ye Jin nhai cơm rang ngấu nghiến.

Kwon Hyung Do với vóc dáng to lớn, ăn rất khỏe, và Seon Ye Jin đang đói lả, hai người đàn ông chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch. Kwon Hyung Do thỏa mãn, vừa nhai há cảo vừa dọn dẹp bát đĩa. Có vẻ anh khá siêng và sạch sẽ. Nghĩ lại thì khác với những tên côn đồ khác, Kwon Hyung Do tuy có mùi thuốc lá nhưng không hề có mùi hôi hám hay ẩm mốc.

Thậm chí khi cả hai trần truồng lăn lộn, cậu cũng chưa từng ngửi thấy.

Không. Không cần phải nghĩ đến mấy chuyện này… Là con người thì không bốc mùi là chuyện đương nhiên, có gì mà đặc biệt.

“Khi nào về?”

Ye Jin đang lẩm bẩm trong lòng, hỏi Kwon Hyung Do khi anh đặt bát đĩa trước cửa phòng và quay lại.

“Một ngày rồi nhỉ? Tôi muốn về rồi.”

“Chưa được một ngày. Và tôi không có ý định đưa cậu về?”

Kwon Hyung Do, vừa đặt bát đĩa xuống liền ngậm tăm, nhún vai.

Ye Jin không quan tâm đến việc mình đang trần truồng, bật phắt dậy. Chiếc chăn rơi xuống.

“Gì?! Không về?!”

“Phải ở thêm hai ngày nữa. Tôi nhịn lâu lắm rồi. Bi vẫn còn nặng lắm đây này. Muốn xem không?”

Kwon Hyung Do vừa xoa nắn dương vật đang cộm lên dưới lớp quần lót vừa cười nhếch mép.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo