Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 30

Chương 30

Ye Jin run rẩy, cuối cùng không nhịn được mà vung nắm đấm.

“Á.”

Kwon Hyung Do lập tức dùng lòng bàn tay đỡ gọn.

Không chỉ một lần. Vì vóc dáng nhỏ bé nên cậu khá nhanh nhẹn. Ye Jin liên tục tung đấm, nhưng Kwon Hyung Do lần nào cũng đỡ được. Không hề nao núng ngược lại anh còn tỏ ra thích thú.

“Ồ. Trái. Phải. Móc, móc, sai rồi! Chỗ đó phải dùng jab (đấm thọc) chứ!”

“Ăn đòn đi, thằng chó!”

Ye Jin điên cuồng gào lên, nhưng lại trở thành trò hề trong lòng bàn tay Kwon Hyung Do. Sự chân thành của cậu đối với anh chẳng đáng một trò đùa.

Phải đến khi dùng cả chân, Ye Jin mới đánh trúng Kwon Hyung Do một đòn. Người đánh vào ống chân Kwon Hyung Do là Ye Jin, nhưng người đau đớn khuỵu xuống cũng là Ye Jin. Kwon Hyung Do nhìn Ye Jin đang ôm chân rên rỉ, tranh thủ đánh răng.

Co ro lại, Seon Ye Jin trông nhỏ bé hẳn. Nhìn cái thân hình nhỏ bé này không biết sợ là gì, lại còn to gan làm loạn, thật nực cười. Giống hệt con chó nhỏ mà anh từng thấy ở Seoul, thân hình bé tí, mắt thao láo, sủa inh ỏi. Có lẽ vì vậy mà Kwon Hyung Do, người vốn sẽ đánh nhừ tử bất cứ ai dám xông vào, lại bỏ qua hành vi vượt quá giới hạn, thậm chí còn quá quắt của Ye Jin như một trò đùa.

“Có vẻ đau lắm nhỉ.”

Ye Jin vẫn đang rên rỉ. Nghe tiếng rên đó, anh lại muốn cứng ngay lập tức. Có thể cứng bất cứ lúc nào với Seon Ye Jin. Anh đã nghĩ sau khi ăn một lần thì sẽ mất hứng, nhưng hoá ra lại ngược lại.

“Xương tôi cứng lắm.”

Nhìn qua xương đầu gối cũng thấy rõ. Ye Jin thầm tự nhủ lần sau sẽ nhắm vào khuôn mặt nhẵn nhụi của Kwon Hyung Do mà đánh.

Kwon Hyung Do đánh răng xong rồi lau miệng, mắt sáng lên. Ye Jin vẫn đang co ro. Anh nhìn Ye Jin với ánh mắt thèm thuồng, rồi lao đến ôm cả người cậu, ném lên chiếc giường đã bớt ẩm. Núm vú của Ye Jin xượt qua chiếc chăn ráp, dính đầy những vệt khô của đủ loại chất lỏng.

***

Đúng như lời Kwon Hyung Do nói, Ye Jin phải ở thêm hai ngày, đến ngày thứ ba thì mới được về Colosseum. Khác với Ye Jin hốc hác, bước đi tập tễnh, Kwon Hyung Do lại rạng rỡ, da dẻ bóng bẩy như vừa được tẩm bổ.

“Ye Jin của chúng ta nghỉ ngơi bao nhiêu thì phải làm việc cật lực bấy nhiêu. Biết chưa?”

Kwon Hyung Do dí sát khuôn mặt sáng bóng, vỗ nhẹ vào mông Ye Jin.

Chỉ vậy thôi mà thắt lưng và xương cụt của cậu đã nhức nhối.

Mới hôm kia, cậu còn cố gắng xông vào Kwon Hyung Do, tung ra vài cú đấm, nhưng giờ thì xoay hông cũng khó, chỉ biết kìm nén sự phẫn nộ. Nếu có dao, cậu đã đâm anh từ lâu. Thằng khốn kiếp. Ba ngày ba đêm chỉ làm cái chuyện đó.

“Hẹn gặp lại, cưng à. Tôi sẽ ‘nạp đạn’ đầy đủ rồi chờ cưng.”

Ye Jin không thèm đếm xỉa đến Kwon Hyung Do, dùng lòng bàn tay đập mạnh vào gương chiếu hậu của chiếc xe ngay bên cạnh rồi bỏ chạy.

Chân cậu cứng đờ vì phải dạng ra liên tục. Dáng đi tập tễnh của Ye Jin còn chậm hơn cả con nai mới sinh. Kwon Hyung Do nhìn theo bóng lưng đó, cười khúc khích.

Đúng như lời Kwon Hyung Do, Ye Jin nhận ra ánh mắt của đám côn đồ nhìn mình đã thay đổi. Vốn đã là ánh mắt đồi bại, giờ lại càng trở nên ám muội và bẩn thỉu. Khi ánh mắt chúng hướng về phía mông cậu, Ye Jin cảm thấy khó chịu như thể bị chúng nhổ nước bọt. Ye Jin thậm chí còn phải quấn áo kín mít mỗi khi ra ngoài. Rồi cậu lại nghĩ, làm thế này thì có ích gì, ném hết quần áo đi, mặc kệ bọn chúng. Tất cả đều là tại Kwon Hyung Do.

Vừa lẩm bẩm, cậu vừa bước vào chuồng ngựa, liền thấy những jockey khác. Không biết đã xảy ra chuyện gì trong ba ngày qua, sắc mặt của họ không bình thường. Dù bình thường hầu như không nói chuyện, cậu vẫn không thể không hỏi.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Trước câu hỏi của Ye Jin, một jockey đàn anh lắc đầu. Rồi anh ta tiến lại gần, thì thầm:

“Thằng cho ngựa của nó dùng doping bị đuổi rồi. Nghe nói là bị đưa đến nhà chứa, làm ‘bình trà’. Nhưng mà, nói là ‘bình trà’ thôi…”

Vẻ mặt anh ta càng trở nên u ám.

Một jockdy khác, vốn hay xen vào chuyện người khác, không nhịn được chen vào:

“Không phải. Tôi nghe từ một thằng bạn làm côn đồ, hình như nó bị đưa đến C.C rồi. Chúng ta cũng phải cẩn thận. Đến đó thì còn được dùng vào việc gì nữa. Rõ ràng như ban ngày.”

Nói xong, anh ta rời khỏi chuồng ngựa, đi hỏi thăm những người gặp trên đường. Tin đồn lan truyền, khó mà biết được sự thật. Tuy nhiên, câu chuyện cuối cùng mà cậu nghe được từ Bread là thế này:

-Nghe nói là bị dùng làm ‘túi đựng’. Rạch bụng ra, nhét túi thuốc vào, rồi đưa lên thuyền. Thật hay không thì tao cũng không biết.

Thuốc… Ye Jin rùng mình ớn lạnh. Chuyện này đã lan truyền giữa các Jockey như thể nó đã xảy ra thường xuyên. Không thể coi đó là tin đồn nhảm nhí được nữa.

Kwon Hyung Do định tuồn thuốc ra hay là tìm và dẹp bỏ nó?

Anh đã không trả lời câu hỏi đó. Khi cậu nghe được câu trả lời “đúng một nửa” thì đã không còn nhớ mình đã nói gì. A, đồ ngốc. Đáng lẽ phải tỉnh táo hơn. Tỉnh táo… phải giữ tỉnh táo…

A. Phải lo cho…

“Clover!”

Ye Jin đang mải suy nghĩ, ngẩng phắt đầu lên.

Vì không nhớ nổi một ngày trôi qua như thế nào, cậu đã bỏ bê Clover. Ye Jin vội vã quay lại chuồng ngựa. Bên trong, Clover đang ăn cỏ.

“Xin lỗi, xin lỗi. Tao đến muộn! A, xin lỗi. Phải làm sao đây.”

Nghe thấy giọng nói xin lỗi của Ye Jin từ xa, Clover ngẩng đầu lên, đột nhiên “hừ” một tiếng, phun cỏ ra.

Nếu đứng gần hơn, chắc cậu đã bị cỏ văng trúng người. Ye Jin định tiến lại gần, nhưng lần này Clover lại phun nước bọt, cậu đành đứng sững lại chờ đợi.

Clover có vẻ rất tức giận. Cậu cảm nhận rõ ràng sự oán trách của nó, rằng sao cậu có thể bỏ rơi và quên nó trong mấy ngày được. Cảm xúc được bộc lộ thẳng thắn, không che giấu như một đứa trẻ, càng khiến Ye Jin thêm tội lỗi.

Trừ bà ngoại đang nằm viện ra thì Clover là gia đình duy nhất của Ye Jin. Nó cũng là người bạn duy nhất mà cậu có thể tin tưởng ở Colosseum. Clover vốn đã khó tính, không thân thiết với những con ngựa khác, chắc hẳn đã rất cô đơn khi chờ đợi cậu. Mày cũng là người bạn, là gia đình duy nhất của tao mà…

“Xin lỗi. Tao đến muộn là vì…”

Nhưng có những chuyện cậu không thể nói với người bạn duy nhất.

Ye Jin tin rằng Clover có thể đọc được suy nghĩ và cảm xúc của mình, vì vậy cậu càng muốn giấu kín chuyện đó với Kwon Hyung Do. Cậu không muốn để lộ một chút nào. Phải tỏ ra bình thường, như không có chuyện gì, thì Clover mới không lo lắng và đau khổ.

Bốn ngày trước, sau khi bị bọn chúng hành hạ, cậu đã gặp lại Clover, nó đã bỏ ăn bỏ uống khi thấy bộ dạng của cậu. Suýt chút nữa thì nguy hiểm đến tính mạng. Cậu không thể để chuyện đó xảy ra thêm lần nữa…

“Không phải.”

Ye Jin cố gắng mỉm cười.

“Không có chuyện gì cả. Chỉ là tao hơi bất cẩn thôi. Thay vào đó thì hôm nay tao sẽ chải lông cho mày cả ngày.”

Những chuyện không thể nói với ai chất chứa trong lòng Ye Jin.

Dù vậy, Ye Jin vẫn cố gắng đứng vững trên đôi chân run rẩy, tận tình chăm sóc cho Clover. Cậu thay cỏ, chải lông cho nó…

“Thật sự xin lỗi. Không phải tao bỏ rơi mày. Thật đấy.”

Cậu vừa vuốt ve bờm ngựa vừa thì thầm, nhưng Clover vẫn không có vẻ gì là nguôi giận. Hơn nữa, có lẽ nó cũng cảm nhận được nỗi buồn và sự tức giận đang bao trùm lấy Ye Jin, nó đá chân sau, “hừ, hừ” khịt mũi. Ye Jin cố gắng giải tỏa tâm trạng bằng cách tưởng tượng cảnh đặt Kwon Hyung Do ở phía sau vó ngựa có thể đá vỡ nội tạng con người. Với tâm trạng tươi sáng hơn, cậu dỗ dành Clover, giờ thì nó đã chịu nhìn cậu. Ye Jin lúc này mới có thể thực sự mỉm cười.

“Clover à. Thật sự xin lỗi, không phải tao lơ là mày, mà là…”

Nhưng khi nhận ra mắt Clover có nhiều ghèn hơn bình thường, cậu liền cứng đờ.

Ngựa rất dễ mắc bệnh về mắt. Chúng có thể mắc bệnh mí mắt to ra, khiến mắt không thể nhắm lại. Đặc biệt là ở đường đua bẩn thỉu của Colosseum, Ye Jin luôn lo sợ đất cát sẽ bay vào mắt chúng.

Ye Jin đã cố gắng tự nhủ rằng mình sẽ chăm sóc kỹ hơn, chấp nhận tình hình, nhưng giờ đây cậu lại bắt đầu tuyệt vọng.

Quả nhiên là cần có người huấn luyện. Dù các Jockey có cố gắng đến đâu, cũng có giới hạn trong việc chăm sóc ngựa một cách chuyên nghiệp. Nếu không có người huấn luyện, ngựa sẽ yếu đi.

Ye Jin cắn chặt môi.

***

Ye Jin kết thúc thời gian tự do ngắn ngủi, đến văn phòng nơi Kim Jae Man làm việc. Bước vào trong, cậu không thấy Kim Jae Man mà chỉ có Kwon Hyung Do. Kwon Hyung Do đang nói chuyện điện thoại. Anh thấy Ye Jin mở cửa bước vào liền đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo