“…Tôi đã thấy rồi. Thậm chí có mấy gã bám trụ ở đây lâu năm cũng hóa rồ cả lên.”
“Hừm. Với tôi thì chuyện bên trong còn quan trọng hơn là mấy thứ đã lộ ra bên ngoài.”
“Bên trong, ý ngài là…nếu là đám ở đây bây giờ thì tôi không rõ, nhưng hồi trước có lần tôi lái chiếc xe tải nhỏ đi làm công việc dọn dẹp.”
Nghe bảo là tên vốn dĩ lái xe hôm đó tối trước nhậu say bí tỉ nên không đi được. Thế là Bbang phải lái thay, nhưng vì thiếu người nên giữa đường có ghé qua Trevi C.C để bốc thêm người.
Bên Trevi cũng thế, cứ mỗi lần đi làm ‘việc’ là lại có những tên đi luôn không về, hoặc có những tên vốn không có tên trong danh sách lại trà trộn vào, nên chỉ nhìn mặt thì không thể biết chắc chúng nó thuộc phe nào. Nhưng có một điều chắc chắn là sau khi xong việc, ngày hôm sau, khi đợi đám người xuống Colosseum, thì từ nhà trọ bước ra toàn một lũ trông rõ là phê thuốc.
“Tôi có chở bọn chúng về đây, nhưng rồi giữa đường thì lại đổi hướng nên chúng đi đâu thì tôi cũng không biết. Có điều, chuyện đó xảy ra bên ngoài, nên không thể nói là có thuốc phiện lưu hành bên trong…”
Kwon Hyung Do chăm chú nghe Bbang nói.
Nếu Trevi cũng dính líu thì mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối. Nơi đó do chị gái của Chủ tịch Choi điều hành, hai chị em tuy hợp tác làm ăn nhưng những chuyện khác thì không can thiệp vào nhau.
“Vậy là bây giờ thì không biết, mà hồi đó cũng không rõ?”
“…”
“Miệng ông kín ghê…”
Kwon Hyung Do khoanh tay, ưỡn người ra.
Dù lăn lộn trong giới này khá lâu, Bbang cũng phải nín thở.
Nhưng bầu không khí nhanh chóng dịu xuống.
“Tôi không có ý trách móc gì. Ừm. Phải thế mới sống lâu được. Tốt.”
Kwon Hyung Do vỗ vai Bbang, người chắc phải lớn hơn anh đến hai chục tuổi.
“Vậy… tôi ra ngoài được chưa ạ?”
“Không. Khoan đã.”
Kwon Hyung Do ngồi xuống ghế máy tính. Rồi ngoắc ngoắc Bbang lại.
Bbang liếc nhìn màn hình Kwon Hyung Do đang chỉ, rồi cắn lưỡi. Đây là sổ sách. Thuộc hàng tuyệt mật, vậy mà lại cho ông xem, chẳng khác nào cảnh cáo rằng nếu không biết giữ mồm giữ miệng thì hậu quả khôn lường.
“Này này. Đừng có quay mặt đi, nhìn thẳng vào đây.”
Kwon Hyung Do hối thúc Bbang đang định quay đi. Chẳng còn cách nào, ông đành hướng mắt về phía màn hình xanh lè.
“Sổ ghi vé tôi giữ riêng, mà sổ đó với tiền hoàn trả thực tế lại có chênh lệch? Mà cái đó toàn là của VIP, còn bọn cò mồi cá cược thì gần như không lệch mấy. Vậy là tổng phụ trách với trưởng phòng lén ăn riêng, để VIP bị lừa đẹp mất tiền hai lần, hay là chúng nó còn mua thứ khác ngoài vé?”
“…”
“Tìm hiểu đi. Tôi không chịu được cái tính tò mò này. Nhé?”
Kwon Hyung Do cười tươi. Bbang cảm giác như có dao kề cổ, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng.
Bbang khẽ gật đầu, rất nhẹ.
Thế là đủ. Như thể khen ngợi, Kwon Hyung Do bóp mạnh vai Bbang.
“Được rồi. Ra ngoài đi.”
Kwon Hyung Do ném cuốn sổ lên bàn, rồi bật lại cửa sổ game bài mà anh đã thu nhỏ trước đó. Bbang định đi ra thì chợt nhớ đến Ye Jin, người đã trở về sau ba ngày được Kwon Hyung Do dẫn đi, với dáng vẻ xiêu vẹo.
– Nghe nói thằng đó bị thông rồi.
– Thằng đó? À… cái thằng mắc bệnh dại ấy hả?
– Bệnh dại cái con khỉ.
Tên bị Ye Jin cắn vào má, để lại sẹo, trợn mắt lên, nghiến răng ken két.
– Đã bị thông một lần thì coi như xong. Vốn dĩ đại ca chơi trước thì phần còn lại là của bọn mình mà? Thằng chó đẻ Seon Ye Jin. Giờ thì thành đĩ điếm cả rồi. Tao sẽ làm cho nó không đi nổi nữa.
Vì tin đồn Ye Jin bị “ấy” đã lan ra, nên việc chuyển sang chỗ làm khác coi như đổ bể, bởi vậy hắn ta có vẻ rất căm phẫn Ye Jin. Ánh mắt nghiến răng nghiến lợi của hắn ta hung tợn đến mức nào, Bbang nhớ rất rõ.
Nếu Kwon Hyung Do cứ mặc kệ Ye Jin, thì cậu sẽ trở thành “của công”, đúng như những gì bọn chúng đang lăm le.
Bbang quay lại, lấy hết can đảm.
“Về jockey Seon Ye Jin.”
“Ừ. Làm sao?”
Kwon Hyung Do vừa nhấp chuột vừa đáp. Chẳng thèm quay lại. Liệu cái người như vậy có quan tâm đến Ye Jin không? Không dám chắc, nhưng cũng không thể đi nhờ vả trưởng phòng hay tổng phụ trách được. Vì Bbo Jji, cái tên trưởng phòng đó, đã làm ầm lên trước mặt mọi người rằng giám đốc điều hành đã “hớt tay trên” Seon Ye Jin.
“Tên jockey Seon Ye Jin đó… Có hơi nóng tính.”
Kwon Hyung Do nghe Bbang nói thì cười khúc khích.
“Ừ. Tôi biết.”
“Chắc là do phải vận động nhiều, nhưng mà khổ nỗi cậu ta không kiềm chế được. Như kiểu bệnh ấy. Mà còn là bệnh kinh niên. Vì thế mà đau đầu.”
Bbang cố gắng tỏ ra thờ ơ hết mức. May thay, Kwon Hyung Do không hề tỏ vẻ khó chịu, mà còn gật gù đồng tình.
“Đau đầu chứ. Sống ở cái nơi toàn bọn du côn mà không biết phân biệt trên dưới thì chỉ có chết.”
Bbang liếm môi.
“Vâng. Tôi nghĩ là cậu ta có vấn đề về thần kinh. Đầu óc vẫn còn minh mẫn, biết suy nghĩ, nên không hẳn là điên, nhưng…”
Bbang không ngần ngại coi Ye Jin là thằng điên để bảo vệ cậu ta.
Thực ra, theo ông thấy thì Ye Jin đúng là đã thay đổi rõ rệt so với hồi mới đến. Ở cái nơi này, chẳng có ai giữ được đầu óc tỉnh táo cả. Trừ những kẻ vào đây với dã tâm ngay từ đầu, còn lại thì chẳng ai giữ được bản tính ban đầu.
“Kiểu dở dở ương ương? Không hôi thối, nhưng ăn vào thì hơi chua, giống như món ăn kèm để lâu ngày?”
Kwon Hyung Do thắng ván bài. Ván tiếp theo bắt đầu, tiếng chia bài lách cách vang lên. Trong lúc đó, anh xoay ghế lại nhìn Bbang. Nhìn bàn tay trái của Kwon Hyung Do khẽ gõ nhịp trên tay vịn, Bbang nuốt khan. Hình xăm gần như bao trọn mu bàn tay, và con mắt trong đó dường như đang dõi theo ông.
“Vâng… Ý tôi là, chuyện lần trước Pyun Yong Gwang bị cắn rách má ấy… mong ngài chiếu cố cho… Thằng bé đáng thương mà.”
Bbang thêm vào câu “đáng thương” như một lời biện minh. Nhưng sự chú ý của Kwon Hyung Do lại đổ dồn vào chỗ khác.
“Hả? Bị cắn rách má?”
Kwon Hyung Do ngồi thẳng dậy. Mắt anh sáng lên. Trông có vẻ thích thú. Bbang tự hỏi không biết mình làm vậy có đúng không. Có thể chỉ là sự bao đồng ngu ngốc. Có thể là do cái thằng nhóc ngông cuồng kia lần nào cũng may mắn thoát chết một cách kỳ lạ, nên ông với bản chất của một con bạc, lại không kìm được mà đặt cược vào một ván bài không có cửa thắng…
Nhưng ván cờ đã bày ra rồi. Bbang đan hai bàn tay giấu sau lưng vào nhau, tiếp tục nói:
“Nghe nói là bị cắn. Không phải bằng tay mà bằng răng. À, không phải là bị cắn rách thịt. Chỉ có vết răng thôi.”
Kwon Hyung Do phá lên cười. Vừa cười vừa vỗ đùi, rồi ôm đầu cười ngặt nghẽo.
“À. Tên thằng đó là Pyun Yong Gwang? Hóa ra là vậy. Giờ tôi mới biết tên.”
“…”
“Được rồi. Ra ngoài đi.”
“Dạ?”
“Ra ngoài đi.”
Vẫn còn vương ý cười, anh xua tay, rồi quay lại phía màn hình. Vừa lắc đầu vừa chìm đắm vào trò chơi. Dù vậy, có vẻ như chuyện kia vẫn chưa dứt, nên thỉnh thoảng anh lại khúc khích cười.
Giờ có gọi chắc anh cũng chẳng trả lời, Bbang tặc lưỡi rồi ra khỏi văn phòng.
Gió lạnh thổi vù vù. Lập tức rùng mình. Ông thu mình lại, cúi đầu, băng qua gió, hướng về phía nhà trọ dành cho nhân viên.
Đi qua hành lang ẩm mốc, từ một căn phòng hé mở, tiếng chơi bài hwatou ( một loại bài của Hàn Quốc) vọng ra. Tiếng đập bài chát chúa khiến Bbang bất giác đan các ngón tay vào nhau. Tiếng động đó làm tim ông đập thình thịch, mồ hôi túa ra, đó là định mệnh không thể thoát khỏi của một con bạc, dù cho có bị chặt ngón tay.
Nhưng Bbang nghiến răng, đi thẳng về phòng. Khóa trái cửa, trốn vào trong chăn. Một cuộc trốn chạy dũng cảm.
***
Ye Jin nhận ra trong đám du côn đang nhìn mình chằm chằm, có cả cái thằng khốn mà cậu đã cắn vào má. Đúng là một thằng hèn hạ. Việc Ye Jin cắn vào má hắn là hoàn toàn chính đáng. Ngựa đối với Ye Jin chẳng khác nào người thân, dù có là du côn đi chăng nữa, thì trước mặt cậu mà dám dọa móc mắt gia đình cậu, cậu sẽ làm bất cứ điều gì.
“Thằng khốn hèn hạ, bỉ ổi.”
Ye Jin vừa giặt giẻ vừa lẩm bẩm.
Chẳng có ai dọn dẹp văn phòng cả. Kim Jae Man là cái tên đến thân mình còn chẳng buồn tắm rửa, thì đừng nói đến chuyện để ý đến môi trường xung quanh, còn Kwon Hyung Do thì có vẻ chẳng quan tâm. Dạo gần đây, hắn ở trong văn phòng rất ít, đến mức Ye Jin còn nghi ngờ không biết hắn có bị ngã gãy mông không. Dù sao thì đó cũng là chuyện tốt, nhưng Ye Jin không thể làm ngơ trước đống lon nước ngọt và tàn thuốc chất đống trong gạt tàn.
“Ơ? Anh. Mở cửa sổ hả? Lạnh lắm!”
Kim Jae Man mè nheo, nhưng Ye Jin vẫn kiên quyết. Dù sao thì trong lúc giặt giẻ, cậu đã phải nhịn đám du côn cười nhạo sau lưng “Giẻ lau đi giặt giẻ lau”, nên đầu óc bốc hỏa, thấy nóng bức.
“Mùi thuốc lá không chịu nổi. Cậu Kim Jae Man hoặc là phụ tôi dọn, hoặc là ra ngoài nhóm lửa sưởi, tùy cậu.”
Nghe vậy, Kim Jae Man liền vội vàng ôm gạt tàn và bao thuốc lá tức tốc chạy ra ngoài.
Ye Jin gỡ tấm chăn lông dày cộm, được thêu hình hổ và núi non sặc sỡ, vắt lên ghế sofa. Cái này cũng phải giũ hoặc giặt mới được.
Lau qua cửa sổ, hất tàn thuốc và lon nước ngọt vào túi rác. Lau bàn một cách điên cuồng, Ye Jin không những không thấy mệt mà ngược lại còn thấy thông thoáng.
Việc cậu lau cái bàn mà Kwon Hyung Do hay gác chân lên, khiến nó trông chẳng khác nào cái gác chân, cũng là vì cái cảm giác khoan khoái đó.
“Sao cứ gác cái chân bẩn thỉu lên thế? Đúng là đồ mất nết.”
Ye Jin vừa lẩm bẩm vừa lau bàn của Kwon Hyung Do. Bên dưới là cái ngăn kéo bằng sắt lắp ráp, mặt trên và mặt bên bám đầy bụi, Ye Jin chỉ nhìn thôi đã thấy ngứa mũi, nên sau một hồi đắn đo, cậu lôi nó ra.
Không biết lắp ráp kiểu gì mà ọp ẹp, ngăn kéo hơi hé mở. Định đóng lại, Ye Jin vô tình nhìn vào bên trong.
“Cái này…”