Ye Jin lôi vật đó ra, săm soi. Một túi zip cỡ túi thuốc bột. Bên trong qua lớp giấy mỏng, lờ mờ thấy thứ bột gì đó. Ye Jin nheo mắt.
‘Thuốc kích dục.’
Chẳng hiểu sao trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh con ngựa Maidolpoong cùng cái thứ thuốc đó. Yê Jin ngờ ngợ, hay đây là thuốc kích dục cho ngựa?
“Đại ca! Còn lâu không?! Em sắp ngoẹo mồm đến nơi rồi!”
Kim Jae Man, vì chỉ vơ vội mỗi chiếc áo sơ mi, co ro run rẩy, rên rỉ.
Ye Jin giật bắn, theo phản xạ nhét vội thứ trong tay vào túi rồi bật dậy. Tim đập như trống dồn.
“Aish, anh. Lau qua loa thôi. Đằng nào đây cũng có phải phòng làm việc xịn… Ối!”
“Cậu giặt cái này đi. Mùi khói thuốc nồng nặc quá, tôi không thở nổi.”
Kim Jae-man loạng choạng chụp lấy cái chăn bị ném thẳng vào mặt, dí mũi hít hít.
Đúng như Ye Jin nói, mùi thuốc rất nặng. Ngay cả dân nghiện thuốc cũng ghét cái mùi này. Kim Jae Man khạc nhổ, “Phì, phì”, rồi ậm ừ quay đi.
“Chắc phải mang ra hiệu giặt quá.”
Được thế thì hay. Vậy trong lúc Kim Jae Man đi tiệm, mình sẽ lén bỏ lại thứ kia vào chỗ cũ.
Với kế hoạch đó, cậu quay lại lau khung cửa. Bất chợt, sau lưng vang lên tiếng bước chân ung dung cùng giọng Kwon Hyung Do:
“Cớm đến à? Sao lại bới tung mọi thứ lên thế?”
“À. Anh… à không, Giám đốc. Cái này ám mùi thuốc lá quá. Tôi định mang ra hàng giặt. Nhà nghỉ của Giám đốc có nhận giặt ủi đúng không ạ?”
“Rồi mày tính kêu tao mang đi à? Hay mày muốn tao giặt luôn cả sịp cho mày? Jae Man à, thôi cái trò mèo ấy đi, tự vác xác mà làm.”
Kim Jae Man lầu bầu rồi chuồn thẳng.
Ye Jin tim đập loạn xạ, không dám quay lại. Tiếng lộp cộp đặc trưng của đôi giày đế cứng Kwon Hyung Do hay xỏ càng gần, tim Ye Jin càng run. Cậu đã nhét ngăn kéo về chỗ cũ chưa nhỉ? Cậu không nhớ nổi nữa.
“Khi nào bắt đầu bán vé?”
“Chắc là từ hôm nay ạ.”
Yê Jin ngoan ngoãn đáp. Tìm đập thình thịch không ngừng
“Thế à? Tối nay phải lấy sổ sách mới được.”
Xem ra số cậu không được làm chuyện khuất tất. Ye Jin vừa miết cái khung cửa đã sạch bong, vừa cắn môi.
“Mà này.”
Đi khuất mắt đi. Đi đi.
Tưởng Kwon Hyung Do sẽ bỏ đi, ai dè tiếng bước chân đột ngột quay ngoắt lại.
“Hôm nay ngoan thế?”
Bước chân anh lớn đến nỗi giọng Kwon Hyung Do vang lên ngay sát sau lưng Ye Jin trong tích tắc. Mồ hôi tay Ye Jin bắt đầu túa ra. Kwon Hyung Do hít hà sau lưng Yê Jin, ra vẻ nghi hoặc. Tưởng mình là cớm không bằng, giở trò gì vậy. Ye Jin rụt cổ khi hơi thở Kwon Hyung Do phả vào gáy.
“Lạ thật. Cậu.”
Tay Kwon Hyung Do từ dưới luồn lên, bóp ngực Ye Jin. Ngực cậu lép kẹp, chẳng có gì mà bóp, thế mà anh cứ nắn chặt, đau chết đi được.
“Á. Đừng mà. Bỏ ra. Đang dọn dẹp.”
“Sạch rồi còn dọn cái gì?”
“Mùi đàn ông hôi rình, không chịu nổi. Nên anh bớt hút thuốc trong phòng đi thì hơn.”
“Cậu cũng là đàn ông mà, làm gì mà ghê thế. Với cả tôi cũng kén mùi lắm đấy, ở đây còn thơm tho hơn nhiều so với cái phòng trọ của đám ranh con ngoài kia. Ở đó thì chắc tôi ngất.”
Nghe giọng điệu cứng nhắc của Yê Jin, Kwon Hyung Do nhướn mày. Anh càng làm đôi mắt vốn đã sắc lẻm của mình thêm long lanh, khẽ khàng chọc ngoáy.
“Bao nhiêu năm trong nghề, lẽ nào tôi lại không nhận ra cậu đang nói dối? Cưng à. Giấu cái gì mà run như cầy sấy thế?”
Kwon Hyung Do vừa mân mê ngực Ye Jin vừa lần mò thắt lưng cậu bằng tay còn lại. Bàn tay anh chạm vào cạp quần rộng thùng thình do Ye Jin đã sút cân.
Cái kiểu kéo móc khiến Ye Jin rùng mình, nhớ đến cái móc câu xăm trên vai Kwon Hyung Do.
“Mới bị đâm có một lần mà đã hóng hớt thế này rồi cơ à? Đúng là hàng hot.”
Không quên trêu ngươi, Kwon Hyung Do bóp mạnh mông Ye Jin. Rồi đột ngột luồn tay ra trước, lục túi quần cậu.
Như mổ cá, anh lộn túi quần ra trong tích tắc. Ye Jin còn chưa kịp hoàn hồn, cái túi nilon trong túi đã rơi tõm xuống. Ye Jin chết đứng, chỉ có Kwon Hyung Do là từ từ cúi xuống.
“Cái này là cái gì?”
“…”
Tiếng ù đặc trong tai Ye Jin kêu lên inh ỏi. Tim cậu như muốn vọt ra ngoài. Tiếng thở hổn hển, đứt quãng vì hoảng sợ, nhưng Kwon Hyung Do giả lại vờ không nghe thấy gì.
Anh chầm chậm cúi xuống nhặt cái túi zip lên.
“Trông quen quen nhể?”
Anh giơ lên trước mặt Yê Jin, lắc lắc, tạo ra tiếng sột soạt như cát chảy. Chẳng ăn nhập gì, âm thanh ấy lại gợi đến một bãi biển xa xôi…
“Kiểu dáng này quen lắm.”
“…”
“Lấy từ trong ngăn kéo của tôi ra đúng không?”
Ye Jin im thin thít. Kwon Hyung Do hắng giọng, vuốt cằm. Từng cử động của anh như một cơn gió buốt táp vào người khi đang ốm li bì.
Sau một hồi im lặng, đến khi Ye Jin tưởng như mình sắp xỉu vì không thở nổi, Kwon Hyung Do phá lên cười. Rồi anh xoay người Yêu Jin lại. Sau đó, anh hỏi bằng giọng trầm khàn, uể oải:
“Cậu định làm gì với gói bột nêm?”
“Hả…? Bột, gì cơ? Bột nêm?”
Yê Jin lắp bắp. Kwon Hyung Do vừa mân mê cái túi zip vừa gật đầu.
“Ừ. Bột nêm. Định làm gì? Ăn gà rán à?”
Ye Jin, vốn đinh ninh đây là thuốc, hoang mang tột độ. Nhìn lại, mặt Kwon Hyung Do chỉ toàn vẻ thản nhiên. Có vẻ không phải nói dối. Nhưng cậu không tin anh. Trong đầu Ye Jin, nỗi nghi ngờ như cái dằm gỗ găm vào ngón tay, nhức nhối không thôi.
“…Cái đó là bột nêm á? Sao lại đóng gói muối vào túi như thế?”
“Thói quen thôi. Làm thế này sẽ không bị ẩm, không vón cục, dùng được lâu. Mấy thằng xé toạc gói muối ăn một lèo chẳng có thằng nào sống thọ. Tôi muốn sống dai.”
“Sống đến già lụ khụ luôn à? Du côn mà ước mơ cũng lớn gớm.”
Ye Jin cười khẩy. Kwon Hyung Do chăm chú quan sát vẻ mặt có phần an tâm của Ye Jin.
Anh luồn tay qua đầu Ye Jin, tì lên khung cửa. Chộp một cái, Ye Jin bị nhốt trong một không gian chật hẹp.
“Ừ. Tôi sẽ sống thật dai. Thế, cậu lấy cái này làm gì?”
Ye Jin vốn chẳng giỏi nói dối. Cậu liên tục liếm môi, rồi đáp: “Lấy để ăn gà. Thì sao?”
Kwon Hyung Do săm soi cái gói trong tay, rồi nhét lại vào túi Ye Jin.
“Ừ. Chấm với gà mà ăn.”
“L, là muối thật à à? Anh cho tôi thật à?”
“Ừ. Muối đáng bao nhiêu đâu. Cậu cầm đi.”
Kwon Hyung Do rút tay ra. Anh kéo áo, chỉnh lại đầu tóc, rồi vuốt ngược tóc ra sau.
“Giữ cho kỹ. Đừng để ai cuỗm mất. Quà của cậu đấy.”
Cái kiểu nhâng nháo đó cho thấy Kwon Hyung Do có vẻ không nói dối.
Ye Jin dù vẫn ngờ vực, nhưng cũng thở phào vì mọi chuyện đã tạm yên.
“Tôi đã liếm mép túi để dán đấy. Lúc ăn thì nhớ đến công tôi. Hay là quên vị nước bọt của tôi rồi?”
“Sao quên được cái thứ kinh tởm đó? À, không. Quên rồi. Hơi đâu mà nhớ.”
Ye Jin rùng mình, sực nhớ lời Kim Jae Man, khựng lại. Kim Jae Man dựa trên suy đoán của riêng mình, cho rằng gu của Kwon Hyung Do là kiểu người ngoan ngoãn, dễ bảo. Ye Jin cắn môi, hạ giọng, nói:
“Dù sao thì… tôi sẽ nghĩ đến anh.”
“Dù cái vị nước bọt đó khó nuốt thật,” cậu lẩm bẩm, giọng điệu và thái độ của Ye Jin như đang nhai mật, chẳng có chút hứng thú gì. Tuy nhiên, đây là phản ứng mà cậu chưa từng thể hiện, Kwon Hyung Do liền dí sát mặt vào.
“Tự dưng dở chứng gì thế? Ăn phải cái gì à?”
Định nói là ăn phải nước bọt và tinh trùng của anh chứ gì, Ye Jin cắn lưỡi. Cậu giấu tay ra sau, nắm chặt.
“Chỉ là, thấy anh tỉ… tỉ mỉ, hơi bất ngờ. Ờ… không ngờ anh lại sạch sẽ, ừm, đứng đắn.”
Có vắt kiệt cái giẻ khô cũng không ra được lời nào hay ho hơn.
Kwon Hyung Do nghiêng đầu, săm soi mặt Ye Jin, rồi cười nhếch mép. Tiếng những viên bi trong đầu anh lăn lóc cóc, nghe rõ mồn một. Diễn xuất thì dở tệ, biểu cảm thì giả tạo, kiên nhẫn và bình tĩnh thì kém cỏi, không lộ tẩy mới là lạ.
“Thế à? Tôi cảm động quá. Ấm cả lòng. Ừ, cả chỗ này nữa.”
Kwon Hyung Do chỉ xuống dưới. Mặt Ye Jin thoáng biến sắc. Không bỏ lỡ cơ hội, Kwon Hyung Do túm lấy mặt Ye Jin, thọc lưỡi vào.
Cái cảm giác của những viên bi mà Ye Jin ghê tởm lướt trong miệng. Chạm chỗ này chỗ kia, nhột nhạt, rồi hai lưỡi cọ xát vào nhau. Có vẻ như đó là thói quen của anh. Đến khi anh dùng viên bi lăn trên niêm mạc má trong, khiến Ye Jin ngứa ngáy, cậu liền giãy giụa. Sự kiên nhẫn của Ye Jin đứt phựt. Nỗ lực chẳng kéo dài được bao lâu.
“Đã bảo… đừng có làm thế mà, thằng chó!”
Rùng mình gỡ ra, Kwon Hyung Do nghiêng đầu. Ơ, cái kiểu õng ẹo vớ vẩn cũng hay ho và đáng yêu đấy, nhưng cái kiểu hung hăng này còn thú vị hơn nhiều. Kwon Hyung Do cố tình chọc tức Ye Jin. Kwon Hyung Do chỉ bằng sự tồn tại thôi đã liên tục kích hoạt cái công tắc cảm xúc lỏng lẻo của Ye Jin, là một thứ gây dị ứng, châm ngòi cho chứng hay nghi ngờ của cậu.