Phả ra làn khói như đầu máy xe lửa hơi nước, ông ta quát lớn.
“Tao đang không biết là tao đang gặp cớm hay là gặp thằng ranh con láo xược nữa, làm tao bực mình ghê gớm.”
“Cớm cái khỉ gió gì. Sao hiểu nỗi khổ thấy mặt cớm như tôi chứ? Vì mấy cái ổ cờ bạc mà dính đến cớm thì tôi cũng nổi hết cả da gà lên rồi.”
Nghe Kwon Hyung Do nói năng trơn tru, Jang Mun Yong liền nguôi giận ngay. Trông có vẻ là người dễ dãi, nhưng thật ra Jang Mun Yong rất tinh tường trong việc nhìn người. Và những kẻ ông ta thích đều là những kẻ làm việc giỏi giang. Kwon Hyung Do làm việc tốt, đầu óc lại lanh lợi nên Jang Mun Yong rất tin tưởng anh.
“Ừ. Tao hơi nhạy cảm quá. Dạo này bên mày với bên tao quan hệ không còn được khăng khít như xưa nữa. Cái thời tắm hơi xoa bóp cho nhau, gọi nhau là anh em đã qua rồi.”
Kwon Hyung Do nghĩ đến Giám đốc Ma. Giám đốc Ma Gi Jung là kẻ tham lam, không hiểu nổi tại sao lại phải chia ra quản lý Trevi và Colosseum ở cùng một khu vực. Jang Mun Yong cũng nghiến răng nghiến lợi mỗi khi nhắc đến Ma Gi Jung, gọi hắn là thằng chó chết còn keo kiệt hơn cả rận.
“Nhân tiện mày nhắc đến thuốc phiện, tao nói luôn, bên đó liệu mà quản cho chặt. Tao cũng hóng hớt được chút ít đấy.”
Jang Mun Yong hạ giọng cảnh báo. Đã moi được hết những thông tin cần thiết, Kwon Hyung Do không khẳng định cũng không phủ nhận.
“Ở đây tôi là lính mới, có gì mà quản với chả lý. Đám nhóc đó có chịu nghe lời tôi đâu.”
Nghe anh than vãn vớ vẩn, Jang Mun Yong liền cười, “Nói nhảm, chẳng ăn thua gì cả, thằng ranh.”
Ye Jin đã uống cạn cốc trà từ lúc nào. Hai người họ cứ liên tục nói những chuyện mà cậu không tài nào hiểu nổi. Nhìn vào cái cốc trống không, cậu cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ do dư âm của trận ốm và hơi ấm từ cốc trà sâm mang lại.
Kwon Hyung Do và Jang Mun Yong chuyển sang nói về một gã mới vào làm bên phía Jang Mun Yong, nghe nói rất được việc. Chính xác hơn là Kwon Hyung Do nghe, còn Jang Mun Yong thì thao thao bất tuyệt. Jang Mun Yong kể lể rằng đó là một tên lính vừa xuất ngũ, rất có triển vọng, không giống như đám thanh niên bây giờ, rất có gan dạ, còn Kwon Hyung Do thì nhấm nháp cà phê và mân mê bao thuốc lá của Jang Mun Yong.
“Tôi biết rồi. Vậy tôi xin phép về trước.”
“Thằng mất nết này, nói xong chuyện của mình là đứng dậy đi ngay. Coi thường đàn anh thế à? Hả?”
“Khác cơ quan rồi còn đàn anh đàn em gì nữa.”
“Đúng là đồ hỗn láo. Kỷ cương phép tắc còn tệ hơn cả một lũ chó.”
“Đừng có tìm kỷ cương phép tắc với tôi, đi gặp Joo Madam đi. Nghe nói đang đòi giết Jang Mun Yong đấy.”
Jang Mun Yong tái mặt khi thấy Kwon Hyung Do vừa cười nham hiểm vừa rút một điếu thuốc ra.
“Joo Madam á? Sao mày biết Joo Madam?”
“Có cách cả thôi.”
Jang Mun Yong sa sầm mặt. Joo Madam là mối tình muộn của Jang Mun Yong. Dù trong lòng đã có tình cảm sâu đậm, nhưng ông ta lại sợ ràng buộc nên dạo này không liên lạc. Joo Madam, người đã mở một quán rượu, có tính cách vô cùng mạnh mẽ. Nếu cô ấy nói giết người thì chắc chắn sẽ làm thật.
“Không, không phải. Tại tao hơi bận.”
“Không phải là đang chơi bời với thằng nhóc kia đấy chứ? Nhìn qua đã biết là trẻ ranh rồi.”
“Không, không! Tao đã có Joo Madam rồi thì gặp ai làm gì. Không phải đâu. Tao sẽ liên lạc mà.”
“Anh Jang là người đàn ông chung thủy chỉ hướng về một mình chị dâu, tôi biết rõ mà. Nghe nói trước khi đến đây anh cũng gây chuyện à? Đánh người ta ra nông nỗi đó thì làm sao. Thô bạo quá.”
Ye Jin đang gà gật cũng phải bật cười trước lời của Kwon Hyung Do. Nghe tiếng cười, Jang Mun Yong liếc nhìn sang rồi lại quay đi.
“À, mấy thằng ranh con xanh mỏ đó dám nói Joo Madam của tao là ginjakku (gái hạng sang) này nọ, mẹ kiếp, làm tao điên tiết định rút lưỡi chúng nó ra…”
Jang Mun Yong vừa nói những lời tàn nhẫn vừa cười một cách ngây ngô.
Vậy là định móc lưỡi người ta ra rồi sao?
Ye Jin nuốt nước bọt, không biết rằng ginjakku có nghĩa là gì, cũng không nhận ra Kwon Hyung Do đã nhìn mình cười nhếch mép khi anh nói ra từ đó. Kwon Hyung Do lầm bầm.
“Mấy thằng chó chết không có tí sức lực nào cứ mở mồm ra là… Chắc là do trọng tâm cơ thể nhẹ quá nên thế.”
Jang Mun Yong gật đầu lia lịa, hưởng ứng nhiệt tình vì câu nói quá hợp ý mình.
“Đúng. Tao nói mà. Nên tao mới định banh mồm nó ra…”
Bàn tay to lớn, dày cộp của ông ta làm động tác xé toạc không khí, khiến Ye Jin rùng mình.
“Nói chung là mấy thằng hay khoe mẽ đó thì phải lột quần chúng nó ra xem mới biết. Vừa hèn vừa mất nết thì phải cắt luôn cả chim đi. Mà không biết có gì để mà cắt không nữa.”
“Thế mày không khoe mẽ à?”
Jang Mun Yong hỏi một cách tinh quái.
“Chuyện đó thì phải hỏi đứa nào lột quần tôi ra rồi mới biết.”
Kwon Hyung Do cười một cách trắng trợn về phía Ye Jin. Jang Mun Yong cũng hướng ánh mắt về phía Ye Jin. Ngẫm nghĩ ý nghĩa của câu nói, Ye Jin nghĩ ‘Cái quái gì thế này.’, rồi trừng mắt nhìn Kwon Hyung Do.
Lúc này Jang Mun Yong mới hỏi lại.
“Thằng nhóc đó là của mày à? Nó là ai thế?”
Đôi mắt sáng long lanh vì hứng thú không hề hợp với khuôn mặt dữ tợn, lại có vẻ ngây ngô.
“Mới vào à? Mặt mũi xinh xắn thế mà làm du côn thì hơi phí nhỉ? Hay là trai bao? Làm trai bao thì thân hình hơi nhỏ.”
“Trai bao cái khỉ gì.”
Kwon Hyung Do nghĩ đến thân hình mảnh mai, uyển chuyển của Ye Jin, cười một cách nham hiểm. Anh thản nhiên dùng điếu thuốc mới châm để châm thuốc cho Jang Mun Yong.
“Là ginjakku (danh kỹ) của tôi. Kiểu vậy đó.”
Kwon Hyung Do nói bừa. Anh với tay về phía gạt tàn, nhún vai. Khói thuốc anh phả ra bay cả về phía Ye Jin.
“Không. Tao mới là ginjakku chứ? Chuyện giường chiếu tao giỏi hơn mà.”
Anh còn bồi thêm một câu. “Sướng đến phát khóc đúng không?” Vừa nói vừa liếm cái lưỡi xỏ khuyên, Ye Jin liền đạp vào ống chân Kwon Hyung Do, nhưng anh chỉ khẽ nhíu mày một chút, “Ư,” rồi lại cười.
Jang Mun Yong mở to mắt, rồi dí sát mặt vào Ye Jin hỏi.
“Mày thông đít thằng đó à?”
Ye Jin ghét bỏ phủ nhận.
“Không? Điên à?”
“Thế sao nó lại…”
“Không, ý là làm tình giỏi thì dù là cậu nhỏ hay cô bé thì cũng là danh kỹ thôi.”
Kwon Hyung Do cười khúc khích bồi thêm. Jang Mun Yong lắc đầu ngao ngán.
“Hyung Do, mày là thằng đàn ông mà dương vật cũng cương lên với đàn ông được à? Đúng là thằng quái dị.”
“Tôi không kén chọn mấy thứ xinh đẹp.”
“Nói thế chứ dương vật mà cũng cương lên với thằng đàn ông được à. Tao thì chịu. Gu của mày phải trau dồi cho sang lên đi, thằng oắt.”
Ye Jin cũng đồng tình với lời của Jang Mun Yong đang lắc đầu nguầy nguậy. Kwon Hyung Do phả khói ra, dí điếu thuốc vào gạt tàn liên tục. Rồi anh lầm bầm một cách thờ ơ.
“Kể cả chuyện anh Jang và chị Joo gặp nhau lần đầu nồng nhiệt, hai người không hợp gu nhau, gọi nhau là đồ khỉ đột, cáo già, tưởng như không đội trời chung chứ không phải là yêu đến chết đi sống lại ấy hả?”
Jang Mun Yong bỗng tái mặt.
“Mày, mày làm sao, làm sao biết chuyện đó…”
Ông ta lắp bắp một cách nghiêm trọng, rồi đột nhiên nổi cáu phản bác.
“Mày đang coi thường kỷ niệm của tao và cô ấy đấy à? Hay là ý mày là tình cảm của mày cũng nồng nhiệt như tình cảm của tao dành cho cô ấy?”
Jang Mun Yong như giẫm phải mìn, kích động tuôn ra một tràng. Kwon Hyung Do cười khẩy, uống cạn cốc cà phê còn lại như thể uống nước canh.
“Làm tình thì cần gì đến tình cảm nồng nhiệt? Chỉ cần ‘cậu nhỏ’ và ‘cô bé’ nóng bỏng là đủ.”
“Ôi, thằng đĩ đực.”
Không thèm nghĩ đến quá khứ của mình, Jang Mun Yong lại tỏ vẻ thanh cao.
Giờ thì phải đi thật rồi. Ở lại đây thêm nữa, thể nào lát nữa hắn cũng sẽ rủ rê đi uống rượu, bảo là biết một quán lòng lợn ngon. Thịt ba chỉ thì còn được, chứ lòng lợn thì anh không có hứng thú.
“Này nhóc, đừng có trao tim cho thằng đĩ đực này, phải tỉnh táo lên đấy. Thấy nó phản bội cả đàn anh rồi đấy? Trao tim, trao niềm tin là bị đâm sau lưng, thân tàn ma dại ngay đấy.”
Dù không thể hiểu nổi cái kiểu đàn ông mà cũng lăn lộn với nhau được, nhưng thấy Ye Jin còn quá trẻ nên Jang Mun Yong lại lắm chuyện. Ánh mắt của Ye Jin, nãy giờ vẫn ngơ ngác vì không thể theo kịp cuộc trò chuyện của hai người, bỗng thay đổi.
“Ai thèm trao tim chứ? Thà tôi trao tim cho con chuột chạy qua đường còn hơn.”
“Gì? Nói gì cơ?”
Tưởng là chỉ ngây ngô, xinh đẹp thôi, nhưng ánh mắt thay đổi làm thay đổi cả bầu không khí. Không hề sợ hãi mà còn dám vặn lại, Jang Mun Yong liền cười ha hả.
“Cái tên kia mới là kẻ cưỡng ép người khác đấy. Tôi thân tàn ma dại, hay là tên đó thân tàn ma dại?”
Lần này đến lượt Kwon Hyung Do bật cười.
“Nghe chưa. Nếu tôi có thân tàn ma dại thì phải nuôi tôi đấy?”
“Im đi. Mày cũng đi nhặt được đứa nào lạ hoắc ở đâu thế. Ăn tạp là đau bụng đấy.”
“Ngon mà.”
Ye Jin quay ngoắt đầu lại. Như thể sắp lao qua bàn, nhào vào Kwon Hyung Do đến nơi. Kwon Hyung Do không hề chớp mắt.
“Với lại, cậu ta là gisu (kỹ nam) đấy. Kỹ năng ‘bóp’ ở dưới thì thôi rồi.”
“Thằng chó chết!”
Mặt Ye Jin đỏ bừng lên, hét lớn. Jang Mun Yong cười ha hả.
“Đúng là con rắn độc đầu tam giác đây mà. Nhìn qua là biết nọc độc đang lên, mày toi rồi. Mấy đứa như này không được chọc vào đâu. Nghe lời người lớn đi.”
“À. Thế nên anh mới bị Joo Madam, con rắn độc nhất trong các loài rắn độc cắn à?”
“Joo Madam là hoa. Hoa thì phải có gai chứ. Chưa nghe câu đó à? ‘Đừng đánh nhau bằng hoa’. Thật ra là vì bị hoa đánh thì đau chết đi được.”
Hoa, hoa. Ye Jin lại nghe thành ‘dương vật, dương vật’