Ye Jin lảo đảo bước ra. Cậu ngủ quên nhưng không ai đến đánh thức.
Ngày mai là ngày đua, vậy mà cậu lại có cảm giác hai chân mình không bao giờ khép lại được nữa. Lỗ hậu môn đau nhức đến nỗi cậu còn sợ không dám sờ vào để kiểm tra. Hai mắt sưng húp, và cơn ho dai dẳng sau trận ốm càng làm Ye Jin kiệt sức.
Khẽ ho khan, cậu pha cho mình một tách trà ý dĩ thật đặc. Không có cảm giác thèm ăn, Ye Jin chỉ uống trà ý dĩ, hết cốc này đến cốc khác, đến bốn lần. Cậu ngồi ngây người, gõ bàn phím một cách máy móc, nhưng lại gõ sai số liên tục, khiến Kim Jae Man cuối cùng phải cáu kỉnh.
“Này, anh. Anh ốm thì nghỉ đi chứ. Anh đang làm tôi phải làm việc gấp đôi đấy?”
Ốm thì nghỉ? Nói thì dễ. Ye Jin vừa tủi thân vừa tức giận. Kim Jae Man, một tên làm việc dưới trướng Kwon Hyung Do lại nói những lời quá đỗi bình thường, khiến cậu càng cảm nhận rõ sự khác biệt về hoàn cảnh giữa hai người.
“Tôi cũng muốn nghỉ lắm chứ. Kwon Hyung Do đâu rồi? Tôi muốn nói chuyện xin nghỉ. Hay là xin nghỉ phép luôn nhỉ? Nghỉ phép rồi lên Gangwon Do trượt tuyết cho khuây khỏa?”
Kim Jae Man giật mình trước câu trả lời của Ye Jin, người đang đỏ ngầu mắt, nói năng sắc bén như thể ngậm dao trong miệng.
Đôi mắt Ye Jin long lanh vì cơn sốt. Không chỉ vì ốm, mà cậu còn có vẻ hung dữ hơn bình thường.
Chắc chắn là do Kwon Hyung Do giở trò. Cái tên điên đó. Anh bảo không tạo bạn tình ở nơi làm việc, hóa ra cũng không phải vậy. Hay là vì Ye Jin không phải là xã hội đen nên mới có ngoại lệ?
Dù là gì đi nữa, Kim Jae Man nhanh chóng cảm thấy áy náy với Ye Jin. Hắn nghĩ bụng, hay là mua bánh cá mang đến cho cậu rồi lặng lẽ rời khỏi chỗ.
Chỉ còn lại một mình trong văn phòng, Ye Jin thẫn thờ gõ bàn phím bằng một ngón tay. Toàn thân cậu đau nhức. Bên ngoài không có vết thương nào nhưng bên trong bụng lại đau không chịu nổi. Chắc chắn là nội tạng đã bị bầm dập. Ngồi trên ghế cũng khó khăn, nghĩ đến việc ngày mai phải nhấp nhổm trên lưng ngựa, cậu nghiến răng ken két.
“Đồ chó chết. Tao sẽ giết mày. Tao sẽ giết chết mày. Thằng khốn nạn. Đồ đê tiện.”
Ye Jin lẩm bẩm những lời nguyền rủa mà cậu đã nghe được từ Jang Mun Yong, nguyền rủa Kwon Hyung Do.
Kwon Hyung Do, đang ở bên ngoài, khẽ gãi tai, lẩm bẩm.
“Ai đang chửi mình thế nhỉ.”
Kwon Hyung Do đã rời văn phòng, đi ra ngoài. Cách khu vực có trường đua ngựa Colosseum khoảng 30 phút lái xe, gần đập nước có vài quán thịt nướng khá ngon. Nghĩ đến việc từ trưa mà quần áo đã ám đầy mùi thịt nướng, anh không thấy thoải mái cho lắm.
Vừa nghịch điện thoại Kwon Hyung Do vừa lặng lẽ chờ khách. Người anh gặp hôm nay là thị trưởng. Gã thư ký của thị trưởng thì gầy nhom mà lại vô cùng hợm hĩnh. Anh đã tính đến trường hợp xấu nhất là ném gã thư ký đó xuống đập.
Và cuối cùng xe của thị trưởng cũng xuất hiện. Người đầu tiên bước xuống từ chiếc Grandeur vuông vức là gã thư ký gầy gò. Không biết có phải không tự mở được cửa xe không mà thị trưởng chỉ bước xuống sau khi gã kia mở cửa, và khác với gã thư ký, ông ta có dáng vóc khá đồ sộ. Kwon Hyung Do, cài lại cúc áo vest đã lâu không mặc, cảm thấy không thoải mái, rời khỏi xe của mình.
“Xin chào thị trưởng. Tôi là Kwon Hyung Do.”
Thị trưởng chìa tay ra trước.
“Nghe nói là Giám đốc, tôi cứ nghĩ phải tầm cỡ giám đốc Ma, hóa ra còn trẻ măng?”
Không chào hỏi mà lại thẳng thừng đánh giá tuổi tác, Kwon Hyung Do mỉm cười.
‘Hóa ra là quen biết giám đốc Ma.’
Làm việc với giám đốc Ma, một kẻ đã hết thời thì chẳng khác gì đồ bỏ đi, mà cũng dễ hiểu thôi. Mọi chuyện có vẻ sẽ dễ dàng hơn. Kwon Hyung Do thích những người làm việc giỏi, nhưng cũng rất thích những kẻ ngu ngốc. Vì như thế anh có thể thoải mái thực hiện sở thích nhỏ nhặt của mình, đó là lừa gạt những kẻ ngu ngốc một cách vui vẻ.
Việc gặp thị trưởng là theo lệnh của Chủ tịch Choi. Chính xác hơn là do Chủ tịch Choi đã nhiều lần nhắc nhở anh rằng hắn không phải là người ở khu vực đó, và theo lẽ thường, người từ nơi khác tới thì nên đến chào hỏi. Kwon Hyung Do rất ghét những việc như thế này. Anh không có ý định thay đổi bản chất của mình hay chuyển sang một con đường không phù hợp hơn. Anh cho rằng mỗi người có một công việc phù hợp, và việc mặc vest, ngồi uống rượu cùng với những kẻ cũng mặc vest không phải là việc phù hợp với anh.
“Vậy cậu vốn từ đâu đến?”
Thị trưởng bắt chuyện. Kwon Hyung Do phân vân không biết nên kể về cơ sở kinh doanh thành công ở Gangnam, hay về cơ sở kinh doanh kết hợp từ các sòng bạc, cuối cùng anh chọn phương án sau.
“Ở đâu ấy nhỉ.”
Thái độ hợm hĩnh của ông ta thật lố bịch. Dù có ra vẻ thì nơi này là do thị trưởng nắm giữ, cũng không phải là nơi có gì ghê gớm.
“Là một vùng quê thôi ạ. Tôi cũng chỉ là một thằng nhà quê không biết gì, mong được ngài chỉ bảo, tôi sẽ khiêm tốn học hỏi.”
Kwon Hyung Do vừa rót rượu vào ly của thị trưởng vừa đáp lời.
“Từ nơi đó đến tận đây, lý do là gì, tôi tò mò muốn biết.”
“Ở đây có một trường đua ngựa phải không ạ?”
“À. Colosseum hay gì đó?”
Thị trưởng giả vờ không biết. Kwon Hyung Do cười thầm trong bụng, biết rõ ông ta đã bí mật thuê người đại diện, đặt cược khá nhiều tiền, và cũng đã thua không ít.
“Vâng. Chính là chỗ đó ạ.”
“Chỗ đó thì không phải là nên gặp trưởng làng ở đó sao?”
“Trưởng làng thì làm được gì ạ. Phải gặp người có chức có quyền cao hơn chứ.”
“Trưởng làng là hậu bối cấp ba của ta. Nói thế ta không vui đâu.”
Có vẻ như ông ta đang muốn ra oai phủ đầu. Nếu muốn phân chia thứ bậc, Kwon Hyung Do thà dùng nắm đấm còn thấy thoải mái hơn. Chán ngán sự phiền phức, anh gãi đùi dưới gầm bàn. Dương vật được nhét gọn gàng vào trong quần lót bị cọ xát bởi bàn tay thô bạo của Kwon Hyung Do. Khi đầu khấc chạm vào tay, anh chợt nhớ đến Ye Jin. Hành hạ Ye Jin còn có ích hơn nhiều so với việc ngồi đây ăn bữa tối đắt tiền với thị trưởng.
“Tôi đã lỡ lời. Đúng là đồ nhà quê ít học. Tôi có nhiều điều cần học hỏi từ ngài thưa Thị trưởng.”
Nghe Kwon Hyung Do hạ mình và tâng bốc, tâm trạng của thị trưởng có vẻ dịu đi, ông ta uống cạn ly rượu.
Nghe nói ông ta không uống được nhiều nhưng lại thích uống như cái hũ không đáy. Kwon Hyung Do rót đầy ly rượu cho ông ta. Đây không phải loại rượu thường thấy ở đây, mà là thứ anh đã cất riêng. Rượu Tàu, không có giấy phép nhập khẩu đàng hoàng, phải trà trộn vào lô vodka mới lọt được qua cửa..
“Rượu này ngon đấy. Có vẻ không được học hành nhưng lại có khiếu thưởng rượu. Lũ du côn thường thế. Không có văn hóa, nhưng lại sành ăn. Nhưng ta là người không có thành kiến, không có văn hóa hay học vấn thấp cũng không sao, miễn là nói chuyện hợp là được. Ta tò mò không biết Giám đốc Kwon đây có phải là người như vậy không.”
“Ngài thấy hợp khẩu vị là tốt rồi ạ. Tôi sẽ cho người gửi vài chai đến nhà ngài.”
“Cần gì phải đến vài chai.”
Nhưng thực ra thì rượu đã được chất đầy trong cốp xe công vụ của thị trưởng, nguyên cả thùng. Để khỏi vỡ người ta còn lót giấy cẩn thận. Thứ rượu màu xanh đó nồng nặc mùi tiền mới, cái mùi đặc trưng không lẫn đi đâu được.
Nhận thì nhận hết, sao cứ phải nói vòng vo thế nhỉ. Kwon Hyung Do thấy phiền phức với những cuộc đối thoại vô bổ, liền đi thẳng vào vấn đề chính.
“Lý do thằng nhà quê này đến đây là vì trường đua ngựa đó. Nước đọng ở một chỗ thì sẽ thối rữa phải không ạ? Phải dọn dẹp, tháo nước cũ, đổ nước mới vào thì mới ngon lành được. Cũng như rượu phải đựng trong bình mới vậy.”
Thị trưởng liếc nhìn Kwon Hyung Do qua ly rượu. Vị rượu thanh mát, thoang thoảng hương dứa khiến ông ta rất hài lòng.
“Vậy. Cậu định dọn dẹp?”
“Dọn dẹp ngay thì chỉ có đau đớn thôi ạ. Chỉ là sắp xếp lại một chút, tỉa tót cành lá một chút, nhìn cho đẹp mắt, sau này có ‘ăn’ cũng không bị đau bụng, phải không ạ?”
Khu vực có Colosseum, nói thẳng ra là sống nhờ vào nó và cái khu C.C kia. Colosseum thì đủ hạng người đổ về, chắc chắn là béo bở hơn cái C.C chỉ dành cho giới thượng lưu. Chẳng phải tự nhiên mà ngoài nhà thị trưởng ra, quanh đó toàn nhà trọ, quán ăn, quán nước với hiệu cầm đồ đâu.
Nếu đột nhiên biến mất, người dân trong khu vực sẽ mất kế sinh nhai, và việc phản đối là điều đương nhiên. Kwon Hyung Do không quan tâm đến điều đó, nhưng anh biết thị trưởng sẽ gặp rắc rối. Đây là bước chuẩn bị trước.
Kwon Hyung Do nghiêng đầu, nói nhỏ một cách bí mật.
“Ngài định ở đây đến bao giờ? Phải vươn ra biển lớn chứ ạ. Ngài mặc vest đẹp quá. Đồ may riêng phải không? Hợp với vàng lắm đấy ạ. Nếu cài thêm một chiếc huy hiệu ở đây thì trông ngài sẽ càng phong độ hơn nữa.”
“Hừm….”
Thị trưởng đã xiêu lòng. Kwon Hyung Do đẩy đĩa cá tươi ngon về phía thị trưởng thì thầm những lời đường mật. Những lời đường mật sặc mùi thối rữa.
“Tôi là một thằng nhà quê. Nhưng cũng có chút tinh ý. Tôi sẽ không gây ồn ào. Không chọc ngoáy vào những chỗ không cần thiết, vẫn làm như từ trước đến nay, không làm bẩn nước sạch bằng nước thải, mà sẽ rút nước, lọc cặn một cách êm thấm. Mọi việc sẽ được giải quyết mà ngay cả thị trưởng cũng không hay biết.”
Nói tóm lại, ý là dù có chuyện gì xảy ra, thì cứ coi như không biết, nhắm mắt làm ngơ.
Thị trưởng im lặng một hồi. Lát sau ông ta mới gắp miếng bong bóng cá mú. Đúng là hàng hiếm. Dù trái mùa nhưng nó vẫn dẻo quánh, béo ngậy tan chảy như vừa hớp một ngụm sữa bò tơ.
“Thôi. Cậu tự liệu mà làm.”
Sau một lúc im lặng, thị trưởng đưa ly rượu ra hiệu. Kwon Hyung Do không rời mắt khỏi cái nọng cằm béo núc ních của lão, nơi chất chứa đầy dục vọng, rồi khẽ nhếch mép cười.
“Việc nước bận rộn, ta không thể để ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt được. Miễn là đừng có làm rùm beng lên. Trưởng đồn ở đó cũng là người biết điều cả. Ta với hắn quen thân, cứ thế mà làm thôi. Như cũ là được.”
“Cảm ơn ngài. Tôi đã học hỏi được rất nhiều.”
Lần này, Kwon Hyung Do lấy ra một chai sake. Anh không hợp với rượu sake kiểu Nhật. Anh thích vodka hoặc soju, dù có hơi gắt ở hậu vị. Anh rót rượu cho thị trưởng, mặc cho ông ta uống cho thỏa thích.