Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 49

Chương 49

Ye Jin há hốc miệng trước phản ứng của Kwon Hyung Do.

“Tôi biết cậu sợ cái gì rồi nhé.”

“Vậy… vậy có người không sợ mấy cái đó sao?”

Thấy Kwon Hyung Do chầm chậm tiến đến, Ye Jin hoảng hốt lùi nhanh về phía sau. Cậu vội vã dùng chân đẩy mạnh sàn nhà. Chiếc ghế trượt dài ra rồi khựng lại ở mép những tấm ván sàn lạnh lẽo, cong vênh. Kwon Hyung Do kịp thời giữ lấy Ye Jin, ngăn cậu ngã ngửa, rồi cúi xuống thì thầm bên tai.

“Tôi không sao cả. Cả cậu nhỏ lẫn mặt mũi của tôi có bị quay video rồi lan truyền khắp nơi, tôi cũng chẳng bận tâm.”

“…”

“Mấy thứ đó mà chỉ có ít người biết thì phí lắm. Video của tôi biết đâu lại mang đến hạnh phúc cho người khác. Kiểu như phúc lợi xã hội ấy?”

Kwon Hyung Do cố nén cười khi thấy vẻ mặt Ye Jin thay đổi. Từng đường nét trên khuôn mặt cậu đều đồng lòng thể hiện sự kinh hãi: “Tên này bị điên à…”.

“Tôi không phải loại người chỉ biết giữ của tốt cho riêng mình đâu.”

“…Vậy nên anh muốn tôi cũng phải chịu cảnh tương tự sao? Bị lợi dụng đến mức tàn tạ, lại còn bị bàn tán khắp nơi, nên giờ không cần phải giữ gìn gì nữa, cứ để mặc người ta muốn làm gì thì làm?”

Trong mắt Ye Jin, hình ảnh người đàn ông vạm vỡ mà cậu thoáng thấy trước đó như phủ lên Kwon Hyung Do. Cậu linh cảm anh sắp sửa cười nhạt và buông lời tán đồng đầy mỉa mai.

Nhưng Kwon Hyung Do không đáp lại. Ye Jin ngạc nhiên đến mức quay đầu nhìn lại anh, vì cậu cứ ngỡ anh sẽ đáp lại ngay lập tức.

“À. Nước sôi rồi.”

Âm thanh “bíp” từ ấm nước vang lên. Dường như nó đã kêu từ trước đó, nhưng đến tận bây giờ Ye Jin mới nghe thấy. Lúc này, cậu mới cảm nhận được sự ồn ào của nó.

Chỉ đến khi Kwon Hyung Do quay người đi chỗ khác, Ye Jin mới thở phào nhẹ nhõm. Kwon Hyung Do mở nắp ấm nước, nhíu mày chửi thầm:

“Phải đun lại rồi. Nước cạn hết cả rồi.”

Kwon Hyung Do không chút khách khí gắp một đũa mì đầy, vừa nhai vừa phát ra tiếng, rồi nhìn sang Ye Jin, khẽ gõ nhẹ vào cốc mì thịt bò của cậu.

“Mì nở hết rồi, chắc sắp biến thành mì udon luôn quá.”

Ye Jin cầm đũa lên, nhưng vẫn chưa ăn gì. Kwon Hyung Do lại gắp một đũa mì lớn, cho vào miệng, rồi xé nắp ly mì của Ye Jin.

Bàn tay của anh không mấy phù hợp với công việc này chút nào, trông lại khá đẹp, khiến Ye Jin khó mà hình dung được độ lớn. Đến tận lúc này, cậu mới kinh ngạc nhận ra tay Kwon Hyung Do to đến nhường nào, chẳng khác nào một chiếc vung nồi, mà còn là một chiếc vung nồi xinh xắn.

Kwon Hyung Do khéo léo gập chiếc nắp mì thành một cái cốc nhỏ rồi đưa cho Ye Jin. Nhưng cậu vẫn không chịu nhận lấy. Kwon Hyung Do tặc lưỡi tỏ vẻ khó chịu, rồi nắm lấy tay Ye Jin và ép cậu phải cầm chiếc cốc tự chế kia.

Ye Jin nhìn tay Kwon Hyung Do, lẩm bẩm:

“Bàn tay vô phúc.”

Nghe vậy, Kwon Hyung Do liền xem xét hai bàn tay mình, lật qua lật lại. Trên ngón giữa và ngón út có đeo hai chiếc nhẫn dày cộp. Đó là hai chiếc nhẫn anh lấy từ một tiệm vàng khi còn làm nghề đòi nợ thuê, trước khi anh không chịu nổi tính khí của mình mà bỏ lên núi làm nài ngựa. Dù trải qua bao năm tháng, bị trầy xước ít nhiều, nhưng chúng vẫn là vàng thật, và là kỷ vật của anh. Nên dù những chiếc nhẫn khác có bị anh quăng quật thế nào, anh vẫn luôn đeo hai chiếc này gần như mỗi ngày.

Kwon Hyung Do xoay xoay chiếc nhẫn, cười khẩy:

“Vô phúc nên tôi mới phải sống bằng nghề lừa đảo này chứ. Nhưng mà cũng tốt mà. Ngón tay tôi vừa thon dài, mà lại không ẻo lả như công tử bột, nên ‘nhét’ vào cũng có cảm giác hơn. Ngón tay ngắn, đốt ngón tay thô kệch, chỉ làm trầy xước mỗi bên ngoài, mà bên trong thì toàn gây thương tích.”

Những lời đó không đáng để nghe. Ye Jin cúi đầu, húp vội sợi mì mỏng, né tránh những ngón tay đang di chuyển lung tung trước mắt mình của Kwon Hyung Do.

“Này, móng tay tôi lúc nào cũng cắt tỉa gọn gàng thế này đấy. Chắc cậu chưa từng lăn lộn với thằng nào khác nên không biết tôi ga lăng đến mức nào đâu.”

“Tôi nghĩ mấy tay ga lăng mà anh kể chắc đã tuyệt chủng cả rồi. Chẳng lẽ anh đang nói về mấy con khủng long thời tiền sử đấy à?”

Kwon Hyung Do vừa mở nắp ly mì mới, đã được đổ nước sẵn, vừa cười ha hả.

“Cậu gặp được tôi là có phúc lắm đấy biết không. Gặp Giám đốc Ma thì giờ nát bét hết cả rồi.”

Ye Jin cố nuốt hết miếng mì chẳng biết mùi vị ra sao.

“…Giám đốc Ma là người anh gặp ban ngày à?”

“Ừ.”

“Vậy thì Giám đốc điều hành… chắc chắn là chức vụ cao hơn Giám đốc phải không? Cao hơn đúng không?”

“Cũng đúng.,,”

Kwon Hyung Do trả lời một cách hờ hững. Anh tặc lưỡi tiếc nuối vì không có kim chi ăn kèm.

“Vậy… ông ta mạnh hơn anh nhỉ?”

Thái độ hời hợt của anh lập tức biến mất khi Ye Jin hỏi câu đó.

Kwon Hyung Do quay phắt đầu nhìn Ye Jin. Ánh mắt anh sắc lạnh đến rợn người. Đúng là đồ cầm thú. Ye Jin rùng mình trong lòng.

“Sao? Nếu tôi nói mạnh hơn thì cậu định đến đó bú cu ông ta, rồi giở giọng nũng nịu để được ông ta chiếu cố chắc?”

“Anh…”

Ye Jin ném mạnh đôi đũa gỗ xuống, mặt mày nghiêm nghị.

“Sao đầu óc anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó vậy? Tôi chỉ hỏi một câu bình thường thôi mà. Tôi muốn biết ông ta có mạnh hơn anh không thôi.”

“Thì tôi mới hỏi tại sao cậu lại hỏi vậy. Ông ta là người chẳng liên quan gì đến cậu cả. Nếu cậu rảnh rỗi quá không biết quan tâm ai thì quan tâm đến tôi đây này. Tôi thích tư thế nào, thích ăn mì gói nào, hút thuốc gì, mấy cái đó đấy, tò mò mấy cái đó đi.”

“Bộ anh đang hẹn hò hả? Sao tôi phải đi tò mò mấy thứ đó?”

Ye Jin tỏ vẻ buồn nôn, Kwon Hyung Do khoanh tay, cười khẩy. Anh ưỡn thẳng lưng, dang rộng hai chân, khiến bộ vest vừa vặn với cơ thể, trông anh càng thêm đáng sợ.

“Tôi không biết tại sao cậu lại tò mò về Giám đốc Ma, nhưng tốt nhất là cậu nên quên lão già đó đi. Nghe đồn cậu nhỏ của lão là ‘cậu nhỏ hoa hướng dương’ đấy.”

“Hoa hướng dương…?”

“Là thế này… xung quanh gắn đầy bi đấy. Hiểu chưa?”

Kwon Hyung Do dùng ngón tay tạo thành một vòng tròn, rồi dùng bàn tay kia chọc chọc vào bên dưới.

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy quái dị và ghê tởm.

“Mấy thằng khác thì chỉ gắn một viên thôi, mà lão này chơi hẳn hoa hướng dương, đúng là biến thái hết thuốc chữa. Hay là dương vật lão ta bé quá nên tự ti nhỉ?”

Kwon Hyung Do nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt trắng bệch của Ye Jin, nở một nụ cười đầy hứng thú. Anh cúi người, chống khuỷu tay lên đùi, hỏi một cách đắc ý:

“Này. Tôi tò mò quá. Không biết có đúng không nữa. Cậu có muốn đến đó kiểm chứng không?”

“…”

“Đi đi mà. Chắc Giám đốc Ma chưa đi xa đâu.”

“K-không… tôi không đi…”

Ye Jin lắc đầu nguầy nguậy.

Kwon Hyung Do đứng dậy, cầm lấy chiếc điện thoại nắp gập trên bàn lên. Anh quay lưng về phía Ye Jin, bấm bấm gì đó, rồi áp điện thoại vào tai, “Alo, tôi Giám đốc Kwon đây.”
Ye Jin hoảng hốt đứng dậy, tiến đến chỗ Kwon Hyung Do. Cậu níu lấy vạt áo anh, nhưng Kwon Hyung Do không hề lay chuyển.

“Giám đốc đi đến đâu rồi? Ra khỏi đường cao tốc chưa?”

“K-Kwon Hyung Do…”

Ye Jin lắc đầu nguầy nguậy.

“À, chưa ra à? Vậy ông ấy có quay lại không? Bởi vì…”

“G-giám đốc Kwon…”

Kwon Hyung Do liếc nhìn đỉnh đầu Ye Jin qua vai.

‘Sao đầu cậu ta lại tròn xoe đến thế này nhỉ.’

Ye Jin không nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh vì đang cúi gằm mặt.

“Cái thằng Jockey ban ngày đấy.”

Ye Jin cuối cùng cũng ôm lấy chân Kwon Hyung Do. Cậu quỳ xuống, ôm chặt chân anh, ngẩng đầu lên cầu xin.

“Giám đốc Kwon…”

Nghe thấy tiếng nức nở, Kwon Hyung Do mới quay đầu lại.

“Ơ. Sao thế?”

Anh lấy tay che loa điện thoại, dùng khẩu hình hỏi, Ye Jin dụi má vào chân Kwon Hyung Do, cầu xin với đôi mắt ngấn nước.

“Đừng… đừng đưa tôi đi. Tôi sẽ không dám hỗn láo nữa…”

Trong đầu Ye Jin, hình ảnh “cậu nhỏ hoa hướng dương” đang hiện lên một cách quái dị, như một sinh vật ngoài hành tinh. Cậu không biết nhiều về nó, nên tưởng tượng mấy viên bi đó to bằng bi ve, và cái dương vật đó thì ghê tởm đến mức buồn nôn.

“Làm ơn mà…”

“…”

Kwon Hyung Do nhìn Ye Jin đang dụi má vào đùi mình, vô thức nuốt nước bọt. Dương vật của anh ở bên phải bắt đầu căng cứng lên. Anh cúi xuống, vuốt ve mái tóc mềm mại của Ye Jin.

“Vậy cậu nói đi, ‘tôi chỉ ăn cu của Giám đốc Kwon thôi’.”

Ye Jin ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Kwon Hyung Do. Chiếc điện thoại nắp gập chạm vào má cậu, nóng hổi bởi hơi ấm từ cơ thể Kwon Hyung Do.

“Tôi… tôi chỉ ăn cu của Giám đốc Kwon…”

Cậu ta không thể nói tiếp được nữa. Cậu ngẩng đầu nhìn Kwon Hyung Do, chỉ thấy anh đang nheo mắt cười, khẩu hình “hoa… hướng… dương…”. Đồ khốn… Cái loại mặt mũi như mấy tên sở khanh lừa tình các quý bà, mà lại ra vẻ như trùm tội phạm. Ye Jin cắn chặt môi, cố gắng nói tiếp.

“Tôi chỉ ăn cu của Giám đốc Kwon thôi…”

“…”

Không có câu trả lời.

Một sự im lặng bao trùm. Ye Jin không chịu nổi, chà xát lòng bàn tay vào đùi.

[♪ ♬ ♪ ♩….]

Tiếng chuông điện thoại vang lên…

Ye Jin vội vàng buông tay, còn Kwon Hyung Do thì thản nhiên nói “Ôi trời”. rồi nhấc máy.

“Alo, chào chủ tịch Choi ạ.”

Anh ta… không gọi điện thoại sao?

Ye Jin mất một lúc mới hiểu ra tình hình. Cậu đứng phắt dậy. Vừa hiểu ra, cậu đã lao vào tấn công Kwon Hyung Do, dồn hết mọi sự tức giận và căm hờn.

“Đồ khốn kiếp!” Một tiếng gầm rú khó nghe vang lên.

Ngay khi tiếng gầm rú đó kết thúc, Kwon Hyung Do, người đang quay lưng cố nén cười, bị lảo đảo về phía trước.

“Đồ khốn kiếp, tôi nhất định sẽ giết anh!”

Ye Jin nhảy lên lưng Kwon Hyung Do, cắn đầu anh, đồng thời giật tóc anh

“Á á á! Đồ điên khùng kia. Á!”

Chiếc điện thoại của Kwon Hyung Do rơi xuống đất. Anh cố gắng giơ tay ra sau để gỡ Ye Jin xuống, nhưng không dễ dàng. Ye Jin bám chặt lấy anh, dùng cơ bụng chắc khỏe quấn chặt lấy eo anh. Kwon Hyung Do đập người vào tường và ghế sofa để gỡ Ye Jin xuống.

Tiếng “bịch, bịch” vang lên liên tục, Kim Jae Man tỉnh giấc, kêu “khặc” một tiếng. Hắn lau vệt nước dãi chảy dài, dụi dụi đôi mắt lờ đờ vì buồn ngủ, hét lên:

“Đại ca à! Muốn ‘ấy’ thì về nhà hay vào nhà nghỉ mà ‘ấy’ đi chứ!”

Giữa lúc đó, Ye Jin vẫn không ngừng giật tóc Kwon Hyung Do từng nắm một.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo