Giám đốc Ma vẫn nhìn Kwon Hyung Do với vẻ bồn chồn lộ rõ.
Anh liếc nhìn phần đáy quần âu của hắn, tự hỏi liệu hắn có đang cương cứng hay không. Hình như có hơi phồng lên thì phải. Lần sau đi vệ sinh, mình sẽ theo dõi hắn xem sao. Biết được kích cỡ và thông số cậu nhỏ của hắn chắc cũng thú vị đấy.
“Thưa… Giám đốc.”
Lúc đó, cậu thư ký đang lo lắng quan sát cuộc đối đầu căng thẳng giữa hai vị giám đốc, lên tiếng.
“Để kịp giờ hẹn, chúng ta phải xuất phát ngay thôi ạ. Đường đi……”
Anh ta ấp úng, không nói rõ địa điểm. Kwon Hyung Do đứng sang một bên.
“Xin lỗi vì đã giữ chân một người bận rộn như tiền bối.”
Anh nói vậy, ý là đuổi khéo hắn ta đi. Giám đốc Ma trừng mắt nhìn vẻ mặt nhởn nhơn của Kwon Hyung Do, nhưng rồi cố kìm nén. Nếu là cuộc hẹn bình thường thì trễ một chút cũng không sao, nhưng lần này thì không thể.
Trước khi đi, hắn ta còn quay đầu nhìn lại. Tên Jockey mà hắn nghĩ đáng lẽ nên cưỡi nên cưỡi thứ khác thay vì ngựa đang giả vờ ngủ với toàn thân căng cứng. Giám đốc Ma túm lấy mặt Ye Jin, xoay qua xoay lại.
“Lũ côn đồ, đúng là một giuộc cả.”
Ye Jin cố tình không mở mắt. Bàn tay thô bạo buông ra, rồi giọng nói của gã côn đồ mà cậu không biết mặt vang lên.
“Dạy nó diễn xuất đi. Kiểu này thì sau này bán băng sao được.”
“Tôi sẽ chấn chỉnh lại.”
“Chấn chỉnh lại? Lần đầu tiên tôi nghe thấy cái kiểu nói vớ vẩn thế đấy.”
Cuối cùng, Giám đốc Ma nhổ một bãi nước bọt rồi lững thững bước ra khỏi phòng.
Kwon Hyung Do liếc nhìn Ye Jin rồi đi theo Giám đốc Ma ra ngoài. Dù sao thì cũng phải ra ngoài tiếp đãi hắn ta cho tử tế, để vực dậy chút sĩ diện của kẻ đã hết thời.
Sau khi Kwon Hyung Do ra ngoài, Ye Jin mới bật dậy. Đầu óc choáng váng, cậu phải bám vào bàn để giữ thăng bằng. Sau khi cúi người nôn khan vài lần, Ye Jin cuối cùng cũng không kìm được cơn giận, đá mạnh vào ghế sofa. Đầu ngón chân đau nhói, nhưng nhờ đó mà cậu tỉnh táo hơn.
“Cái gì? Lỗ huyệt rách nát? Băng đĩa?”
Đầu óc cậu đỏ rực. Ye Jin nhìn quanh, tìm cách để trả đũa Kwon Hyung Do. Cậu lao đến bàn làm việc, hất tung mọi thứ trên bàn xuống. Nếu có người phàn nàn, cậu sẽ đổ lỗi cho đám côn đồ đã đến gặp Kwon Hyung Do.
“Băng đĩa?”
Cảm giác chiến thắng nhỏ nhoi nhanh chóng tan biến, chỉ còn lại sự giận dữ dai dẳng.
“Sao… sao chúng dám nói vậy… lũ khốn kiếp.”
Cơn giận dữ tột độ bắt nguồn từ nỗi sợ hãi.
Bất chợt, Ye Jin ôm chặt thân mình, hai tay xoa liên tục lên cánh tay như để trấn an. Cậu run lên, ánh mắt đổ dồn vào chiếc bút máy không nắp nằm lăn lóc trên sàn. Một ý nghĩ chợt lóe lên: “Hay là mình rạch mặt hắn?” Cậu nghiến chặt răng, lắc đầu nguầy nguậy, rồi vội vã rời khỏi phòng. Trong khoảnh khắc, ý định bỏ trốn đã thoáng qua trong đầu, nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ nó.
“Không được chạy trốn. Không được… bà nội vẫn còn ở đây, cả Clover nữa, mình không được chạy trốn…”
Cơn giận dữ bùng nổ, thiêu đốt Ye Jin, rồi từ từ lụi tàn.
Đối diện với hiện thực phũ phàng, Ye Jin tỉnh ngộ, nhưng cảm xúc cậu đã rơi xuống vực thẳm của tuyệt vọng. Những tổn thương, mất mát tích tụ theo thời gian chẳng khác nào lớp bùn nhơ dày đặc. Ye Jin vốn dễ kích động, cũng dễ bị tổn thương. Nhưng lớp bùn nhơ ấy không đơn thuần là sự dơ bẩn, mà còn là những bài học cay đắng.
“Không được chạy trốn… không được chạy trốn.”
Bước chân cậu ngày càng chậm lại. Vẻ mặt Ye Jin bắt đầu ủ rũ.
“Mình không thể… không thể trải qua chuyện đó lần nữa.”
Bọn chủ nợ mà mình trốn khỏi, chắc chắn sẽ không để yên.
Băng đĩa. Biết đâu đã có vài cái mang tên mình rồi cũng nên.
Hai gò má ướt đẫm của Ye Jin nhanh chóng khô lại, khiến da mặt cậu nứt nẻ. Đôi mắt đỏ hoe, hốc hác, gò má thì sần sùi. Với bộ dạng này, cậu không thể về gặp bà nội, cũng không thể gặp Clover, người đang nhạy cảm vì chuyện của cậu. Ye Jin dụi mặt rồi nhìn quanh, đi về phía văn phòng container của Kim Jae Man.
Kim Jae Man đã ăn liền hai tô mì gói, rồi ngủ say. Hắn khoanh tay, ngửa đầu ra sau, ngáy khò khò. Ye Jin dọn dẹp mấy tô mì gói rồi ngồi xuống ghế. Cậu có việc phải làm, nhưng tay chân không nhúc nhích được. Không chỉ tay chân, mà cả người cậu cũng vậy. Đầu óc cậu trống rỗng, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Mình đang làm gì ở đây vậy? Mình phải ở đây đến bao giờ? Liệu đến bao giờ mới kết thúc đây?”
Trong khung hình, Ye Jin bị vây quanh bởi những gã đàn ông với chiếc mặt nạ nhựa rẻ tiền, thứ có thể tìm thấy ở bất kỳ tiệm tạp hóa nào.
-“Không được làm rách đấy. Phải còn nguyên mới bán được giá cao.”
Giọng nói đó giờ đây đã mờ nhạt trong trí nhớ.
Sự thật là, ký ức về quãng thời gian ấy đối với cậu rất mơ hồ. Ye Jin đã phải chịu đựng những trận đòn tàn tệ và những ngày tháng đói khát kéo dài. Tóc tai cậu bết dính, quần áo bốc mùi khó chịu. Trong tuyệt vọng, Ye Jin đã nghĩ đến việc chạy trốn bằng đường biển. Cậu đã tìm đến bến cảng, ẩn náu trong một nhà kho nồng nặc mùi cá, nhưng cuối cùng vẫn bị tóm gọn.
Những chuyện sau đó, cậu không nhớ rõ. Cũng không muốn nhớ.
“Video… giá như mình không nghe thấy từ đó…”
Cắn chặt môi, Ye Jin quay ngoắt đầu khỏi màn hình, nắm chặt tay thành đấm trên đùi. Bàn tay run rẩy dữ dội.
Sau vài nhịp thở sâu, cậu cố gắng ngẩng đầu. Nhưng chỉ cần nhìn màn hình, cảnh tượng đó lại hiện lên mồn một trước mắt. Bất chợt, một luồng khí lạnh lẽo như băng giá thổi vào gáy Ye Jin. Rồi một bàn tay lạnh hơn nữa đột ngột siết chặt cổ cậu.
“Lạnh quá. Hay là mình ăn mì gói đi?”
Kwon Hyung Do lướt qua sau lưng Ye Jin, khiến cậu giật mình kinh hãi, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cổ họng cậu co thắt, không thể thốt nên lời. Kwon Hyung Do vừa rót nước từ bình đun vừa hỏi:
“Cậu muốn ăn gì? Mì bò hay Shin Ramyun?”
Thay vì lời đáp của Ye Jin, chỉ có tiếng nước chảy ùng ục từ bình lọc vọng ra.
Ye Jin thở hổn hển, cố gắng đáp lời:
“Mì… mì bò…”
Kwon Hyung Do quay đầu lại trước câu trả lời ngoan ngoãn đó.
Nghe rõ mồn một những lời Giám đốc Ma nói, nên anh đoán rằng cậu sẽ lại nổi cơn tam bành lên. Về đến văn phòng, cảnh tượng đúng như anh dự đoán, không sai một ly. Sau khi đảo mắt nhìn một vòng văn phòng bừa bộn, Kwon Hyung Do hình dung ra cảnh Ye Jin nổi cơn thịnh nộ. Ye Jin có lẽ đã mong anh tức giận, nhưng ngược lại, cảnh tượng hỗn loạn này khiến anh cảm thấy vui vẻ hơn sau khi bị Giám đốc Ma làm tụt hứng.
Dù hung thủ gây ra đống bừa bộn không có ở văn phòng, nhưng Kwon Hyung Do biết tỏng cậu ta có thể đi đâu, nên thong thả đi tìm. Anh hỏi thăm về Ye Jin từ tên có vết răng cắn trên mặt, hắn chỉ mím môi.
-“Tôi không thấy.”
Giọng điệu của hắn ta như thể nếu thấy được thì đã không để yên. Kwon Hyung Do mỉm cười, bảo hắn nếu muốn ăn gà rán mà không có muối thì cứ tìm anh. Nghe đến chữ “muối”, tên đó ngơ ngác há miệng, chẳng hiểu gì.
Bước qua tên đó, Kwon Hyung Do nghĩ xem nên xử lý cái hàm răng của hắn ta thế nào. Hắn ta vừa ngu ngốc vừa vô dụng, mà cũng không phải là đàn em của anh, nên anh chẳng cần phải bận tâm. Đó là lý do bề ngoài để vứt bỏ hắn.
Vậy lý do thật sự là gì?
Kwon Hyung Do không nghĩ sâu xa đến vậy. Anh né tránh suy nghĩ đó, như thể cố tình lách một cái ổ gà trên đường.
Trên đường đến văn phòng, anh gặp Bbang, một đàn anh ở đây. Theo nguyên tắc, giờ làm việc là phải khóa cửa phòng ký túc xá, không được làm việc riêng. Nhưng Bbang vừa là con nợ vừa là nhân viên, nên được tự do ra vào. Kwon Hyung Do mấp máy môi với Bbang khi ông từ ký túc xá đi ra. Một vòng khói tròn từ miệng anh phả ra rồi nhanh chóng tan biến ngay dưới mũi.
-“Có thấy Seon Ye Jin không?”
Bbang lắc đầu.
Kwon Hyung Do bắt chuyện với một gã Jockey gần ký túc xá, hỏi thăm tung tích của Seon Ye Jin. Gã Jockey vẫn trả lời là không biết.
Cuối cùng, Kwon Hyung Do bước nhanh hơn về phía văn phòng của mình, nơi anh nghĩ Ye Jin sẽ không bao giờ đến.
Và khi mở cửa, cậu ta ở đó thật. Seon Ye Jin.
Kwon Hyung Do mỉm cười đắc ý, cậu ta lại ở đây. Cảm xúc của anh cũng thất thường như cậu ta vậy. Có lẽ sự điên rồ cũng lây lan được hay sao?
“Sao hôm nay ngoan thế?”
Trái với dự đoán rằng Seon Ye Jin sẽ nổi cơn thịnh nộ, cậu ta lại quá ngoan ngoãn.
Kwon Hyung Do đặt ấm nước lên bếp ga, khoanh tay đứng nhìn. Seon Ye Jin chưa bao giờ biết kiềm chế bản thân. Cậu ta cứ lao vào như thể không biết tay chân mình sắp bị chặt đứt đến nơi. Cứ nhìn cậu ta chờ xem khi nào cậu ta bị chặt đứt, khi nào cậu ta vượt quá giới hạn, cũng khá là thú vị. Nên khi Seon Ye Jin ngoan ngoãn, Kwon Hyung Do lại cảm thấy căng thẳng, nín thở. Như thể con mồi vừa ngẩng đầu lên trước khi cuộc đi săn bắt đầu.
Và Ye Jin ngẩng đầu nhìn Kwon Hyung Do với vẻ mặt đó.
So với cái lạnh bên ngoài, không gian container ấm áp hơn hẳn, nhưng sàn ván lót cẩu thả, gập ghềnh và cứng đờ như đóng băng, tạo cảm giác bất an như thể đang trôi nổi. Ye Jin, với tâm trạng chông chênh như chính nền nhà cậu đang đứng, đã hoàn toàn kiệt quệ.
Mùi tanh nồng của cá biển dường như vẫn bám chặt lấy cơ thể cậu, cùng với đó là tiếng sóng biển rì rào văng vẳng bên tai. Và rồi, ánh đèn đỏ chói gắt của chiếc máy quay hiện ra trước mắt.
Ngày hôm nay, sự mệt mỏi đã vượt quá giới hạn của cậu. Cậu cảm thấy không thể gắng gượng thêm một giây phút nào nữa. Cái hành động hất đổ mọi thứ trên bàn kia, dường như đã kéo theo sự sụp đổ hoàn toàn của lòng tự trọng vốn đã mong manh trong cậu.
Với ánh mắt như van xin sự tha thứ, Seon Ye Jin ngước nhìn Kwon Hyung Do, vẻ mặt lúng túng và bất lực hệt như một đứa trẻ vừa tè dầm ra quần.
“Anh… sẽ… mang tôi… đi… sao?”
Giọng Ye Jin nhỏ đến mức gần như không còn hơi sức, khó khăn lắm mới nghe được. Kwon Hyung Do phải đưa tay lên ngoáy tai, rồi nghiêng đầu lắng nghe, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.
“Cậu nói gì?”
“Anh sẽ… mang tôi đi… quay video sao?”
Ye Jin hỏi với vẻ mặt như sắp khóc. Mặt cậu tái mét, tay run rẩy dữ dội.
Kwon Hyung Do im lặng quan sát cậu, rồi đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ. Trong chớp mắt, nụ cười tươi tắn nở trên môi anh. Anh hỏi:
“Cậu… sợ mấy cái đó lắm à?”