Kwon Hyung Do nhíu mày, vặn vòi nước lạnh. Sống lưng anh rùng mình, toàn thân căng thẳng, tinh thần tỉnh táo hẳn. Cơ bắp căng cứng khiến cơ thể anh trở nên hung hãn hơn. Mấy gã đang dang tay dang chân trong bồn tắm, thấy thân hình và hình xăm trên tay Kwon Hyung Do, cũng liền lén lút rời đi.
Mặc kệ bọn chúng, Kwon Hyung Do chìm đắm trong suy nghĩ.
Nếu Seon Ye Jin thực sự hành động như vậy sau khi nghe gu của mình, vậy thì lúc đó mình có cảm thấy chán ghét cậu ta không nhỉ?
Kwon Hyung Do không hề quan tâm đến kiểu người ngoan ngoãn, hay làm nũng là gì, nhưng anh cũng đại khái hình dung ra.
‘Hyungdo hyung ~’
Kwon Hyung Do vốn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tưởng tượng được cảnh Seon Ye Jin làm nũng, nhưng hóa ra lại dễ như trở bàn tay. Chỉ cần thay đổi một chút biểu cảm trên gương mặt cậu lúc nãy, khi cậu dụi má vào đùi mình cầu xin là được.
‘Hyung ~ anh có thể ‘cho’ nhẹ nhàng hơn được không?’
Cậu cũng đã từng hành động tương tự, nhưng đó là do bị ép buộc, và ngay khi nói xong, cậu lại trở nên hung hãn và xông vào anh như một con thú điên, khiến mọi hứng thú trong anh tan biến.
Nhưng mà, cũng không tệ nhỉ. Không, khá là tuyệt vời ấy chứ.
Kwon Hyung Do khúc khích cười. Ngay khoảnh khắc đó, cậu nhỏ của anh không giấu giếm mà trỗi dậy. Kim Jae Man vô tình ngoái đầu, nhìn thấy cảnh tượng ấy thì giật thót mình, vội chạy đi lấy một chiếc chậu rửa mặt. Đó là một chiếc chậu nhỏ, dùng để múc nước dội người. Hắn ta đặt nó xuống phía dưới của Kwon Hyung Do, rồi lại tái mặt.
“Ôi trời. Cái kích cỡ này thì cho ai dùng? Đi lấy cái to hơn đi. Phải lấy hẳn cái chậu tắm mới đủ.”
Kwon Hyung Do nhìn xuống, vẻ mặt ngạc nhiên.
Kim Jae Man “ơ hự” mấy tiếng, rồi ba chân bốn cẳng chạy đi tìm cái chậu lớn hơn.
Kwon Hyung Do nhìn quanh, thấy mọi người đều đã đi hết, chỉ còn lại mình và Kim Jae Man, liền chẳng biết xấu hổ là gì, bắt đầu thủ dâm ngay tại nhà tắm công cộng.
‘Hyung ~ Hyung Do hyung ~’
Giờ đây, Seon Ye Jin không còn dụi đầu vào đùi anh nữa, mà đã vùi mặt vào giữa hai bắp đùi anh ta. Kwon Hyung Do cúi nhìn gương mặt Seon Ye Jin, trong đầu tưởng tượng mình đang tự thỏa mãn trên chính gương mặt ấy, rồi điên cuồng mân mê. Những đường gân guốc hằn rõ trên cánh tay và mu bàn tay anh.
“Ha… Cái này… tuyệt thật.”
Lúc này, Kwon Hyung Do không biết là mình thích kiểu người hay làm nũng, hay là mình thích Seon Ye Jin làm nũng nữa, anh chống tay lên tường, bắt đầu nhấp hông như thể đang đâm vào hư không.
Vốn đã chu đáo mang theo tận hai cái chậu lớn, Kim Jae Man chứng kiến cảnh tượng kia thì không khỏi thét lớn.
“Á! Đại ca à! Giám đốc! Giám đốc, cái đồ điên này!”
Dù nghe rõ tiếng hét đó, Kwon Hyung Do vẫn thản nhiên phun tinh dịch của mình lên khuôn mặt Seon Ye Jin trong tưởng tượng.
***
“Này. Sao cậu đứng xa thế?”
“Nghĩ lại những gì anh vừa làm trong đó đi.”
Kim Jae Man sụt sịt giả vờ khóc.
“Cậu làm như tôi vừa hiếp dâm cậu không bằng. Có cho cậu tôi cũng không thèm ăn đâu. Đi mua cà phê cho tôi đi.”
Kwon Hyung Do cười khẩy, ngậm điếu thuốc chưa châm trên môi. Kim Jae Man liếc nhìn phía sau, thấy Kwon Hyung Do đưa tiền cho mình, liền vui vẻ lao đến giật lấy.
“Tôi mua cả phần của tôi được chứ?”
“Cậu thì uống sữa chua thôi.”
Kwon Hyung Do đưa tay vuốt dọc từ vùng bụng dưới, ngay trên chỗ lông mu, hất lên trên để gạt đi những giọt nước còn đọng lại.
Anh định mặc quần áo vào, nhưng lại thấy lười, nên lững thững bước ra, ngồi xuống ghế dài. Anh dạng hai chân ra, khuỷu tay chống lên bắp đùi, một tiếng thở dài mệt nhọc thoát ra. Kim Jae Man vừa trở lại, liền hoảng hốt.
“Anh không che cái đó đi được hả anh?”
Kim Jae Man nài nỉ.
“Sợ người ta hết hồn à?”
“Không những mất hứng mà còn bị liệt dương nữa đấy. Đàn ông phải to vừa vừa mới đẹp. Như tôi này.”
Kwon Hyung Do nhớ lại cậu nhỏ ỉu xìu của Kim Jae Man, bật cười khẩy.
Kim Jae Man bực bội, nhưng nhìn cái đó của Kwon Hyung Do, hắn không thể nào cãi lại được. Mấy thằng to con hơn người bình thường còn phải co rúm lại trước mặt Kwon Hyung Do nữa là.
Kwon Hyung Do uống ừng ực ly cà phê lạnh buốt, đá nhiều đến nỗi bốc cả hơi. Anh ngả người ra sau, phô diễn những đường cơ bắp cuồn cuộn như sóng trào. Quả là một thân hình lực lưỡng đến kinh người. Kim Jae Man tin chắc đã có chuyện mờ ám giữa Ye Jin và Kwon Hyung Do, trong lòng không khỏi thương cảm cho Ye Jin.
“Anh làm ơn đối xử tử tế với anh Ye Jin chút đi. Anh ấy đáng thương lắm.”
“Cậu cứ Ye Jin, Ye Jin từ nãy đến giờ. Cậu thích cậu ta à?”
Kwon Hyung Do vừa nhai ống hút vừa hỏi lại.
“Đừng có thích cậu ta. Cậu ta khó ưa lắm đấy.”
“Tôi không có thích. Tại sao anh biết anh ấy khó ưa mà cứ chọc ghẹo người ta vậy? Anh Ye Jin đang đau khổ lắm đó. Nhiều lần anh ấy cứ thẫn thờ như người mất hồn, thỉnh thoảng lại ủ rũ như muốn khóc đến nơi. Gọi tên anh ấy cũng không thèm trả lời. Như vậy không phải là bình thường đâu.”
“Này, cậu ta không nói là vì cậu nói hết phần của cậu ta rồi đấy. Sao cậu lắm mồm thế?”
Kwon Hyung Do nhăn mặt. Kim Jae Man tự hỏi có phải mình nói nhiều thật không. Nhưng hắn ta nghĩ rằng mình chỉ nói những điều cần thiết, và bây giờ cũng vậy.
“Anh cũng nên nhẹ nhàng hơn, hỏi xem anh ấy thích ăn gì, rồi khéo léo khuyên anh ấy dùng chút đồ nóng, đồ ngọt, sau đó đưa anh ấy lên giường, như thế mới gọi là tạo không khí lãng mạn.”
“Chắc cậu toàn bày trò lãng mạn như vậy rồi bị đá không nhỉ?”
Kwon Hyung Do đáp lời, vẻ mặt mất hứng.
Đồ nóng, đồ ngọt á? Ngay cả cái việc hỏi xem cậu ta thích gì để ăn thôi, mình cũng chẳng thể nào hình dung nổi.
Thêm vào đó, anh cảm thấy thật là trớ trêu. Những lời Kim Jae Man vừa thốt ra chẳng khác nào những điều mà anh đã từng đòi hỏi ở Seon Ye Jin. Vậy chẳng khác nào anh cũng đã từng muốn cậu phải lãng mạn với anh hay sao?
“Tôi đâu có rảnh mà chơi trò con nít với cậu ta.”
Kwon Hyung Do cười khẩy. Anh lại nghiêng người về phía trước, đưa tay ra như thể đang vuốt ve khuôn mặt dính đầy tinh dịch của Ye Jin.
“Dù Ye Jin có thích hay không, tôi cũng chẳng quan tâm. Nhưng tôi đã đích thân hỏi han cậu ta và cho cậu ta cơ hội rồi. Như vậy chẳng phải là tôi đã dỗ dành cậu ta rồi sao?”
Cuối cùng Kwon Hyung Do cũng không nhịn được mà châm thuốc. Đây là điếu thuốc cuối cùng của loại thuốc lá Mỹ mà anh mua. Anh thấy nó không ngon bằng loại thuốc lá mình hay hút.
Có vẻ như người ta không được phép hút thuốc ở đây, vì trên ghế dài có cả gạt tàn và bật lửa. Anh châm thuốc, rồi nói tiếp với giọng điệu mỉa mai:
“Cậu ta là tài sản của tôi. Là hàng hóa thuộc sở hữu của sòng bạc Ma. Đồ vật trong tay chủ thì muốn làm gì chẳng được, tôi cần gì phải thế này thế kia? Ngay bây giờ tôi có thể đến chỗ cậu ta, banh háng cậu ta ra rồi đâm vào, cậu ta làm được gì tôi?”
Nhưng Kim Jae Man không đáp lời.
Kwon Hyung Do liếc nhìn, thấy Kim Jae Man đang quay đầu lại nhìn phía sau, vẻ mặt cứng đờ. Khuôn mặt hắn ta lộ rõ vẻ bối rối.
Đến lúc này Kwon Hyung Do mới ngoái đầu. Khi làn khói thuốc vừa tan, anh thấy đám tay say. Tên có vết răng trên má chắc đã tìm đến một tay xăm dởm nào đó, nên giờ trên thân hình trần trụi của hắn ta hiện lên một hình xăm trông như một cái áo tay vá víu nham nhở.
“Giám đốc! Chào anh!”
Kwon Hyung Do đứng phắt dậy. Trong số đó có một khuôn mặt mà anh không hề muốn nhìn thấy.
Seon Ye Jin đứng cạnh tên Răng, nhìn Kwon Hyung Do bằng ánh mắt hận thù như muốn giết người, nhưng đồng thời cũng như muốn khóc. Rồi cậu quay phắt đầu đi.
“Này, thằng kia.”
Tên Răng hoảng hốt khi thấy Ye Jin đột ngột bỏ đi. Ánh mắt Kwon Hyung Do dõi theo bóng lưng cậu.
Bàn tay của tên Răng chỉ còn cách Ye Jin một chút xíu. Đầu ngón tay hắn ta vừa chạm nhẹ vào người cậu. Ye Jin liền quay phắt lại, lộ rõ vẻ khó chịu.
Anh cứ tưởng cậu sắp khóc. Chắc là mình nhầm lẫn rồi.
Đôi mắt cậu đang bốc lửa. Đầy sát khí. Ngay cả Kwon Hyung Do, người vừa đứng dậy, cũng phải bật cười.
Lúc đó, Ye Jin ném thứ gì đó trên tay xuống sàn, ngay trước mặt Kwon Hyung Do. Thứ đó rơi xuống sàn, không hề nảy lên, mà nằm ẹp xuống.
Đó là một điếu thuốc lá. Loại thuốc lá Mỹ mà Kwon Hyung Do đang hút.
“…”
Kwon Hyung Do chợt nhớ lại câu anh từng mỉa mai Ye Jin, rằng cậu chỉ cần để ý xem anh hút loại thuốc gì là đủ. Anh cúi xuống nhặt điếu thuốc, nhưng Ye Jin đã đi khuất dạng. Tên Răng hết nhìn Kwon Hyung Do, người bề trên đáng kính của mình, lại nhìn về phía Ye Jin vừa đi, rồi vô tình liếc xuống vùng hạ bộ của sếp, và không khỏi kinh hoàng.
Kwon Hyung Do mặc kệ người khác nhìn mình thế nào, anh nắm chặt điếu thuốc, nhếch mép cười.
Anh mặc quần áo vào nhanh như chớp. Anh bỏ qua cả đồ lót, mặc quần jean vào luôn, để lộ đường cong cậu nhỏ của mình. Kwon Hyung Do vội vàng ngậm điếu thuốc vào miệng, cài nút áo sơ mi một cách lộn xộn, rồi lao nhanh về phía Ye Jin vừa rời đi.
“…Trời, anh ta mặc quần áo lôi thôi vậy mà vẫn ngầu quá.”
Một tên tay sai lẩm bẩm.