Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 52

Chương 52

Nếu không lên tiếng, Seon Ye Jin khó lòng đi nhanh hay đi xa được. Chênh lệch bước chân là điều không thể khắc phục. Kwon Hyung Do chẳng mấy chốc đã theo kịp Ye Jin.

Kwon Hyung Do kéo Ye Jin khi cậu đang cố gắng trốn vào con hẻm cạnh nhà hàng Trung Quốc Manhwagoong, nơi ông chủ tiệm truyện tranh làm việc bán thời gian, ép cậu vào bức tường bẩn thỉu của con hẻm.

“Anh làm gì vậy?”

Kwon Hyung Do xòe nửa bàn tay ra trước mặt Ye Jin. Bao thuốc lá, thứ có vẻ nhỏ bé so với bàn tay anh, lấp lánh vì lớp nhựa bọc ngoài.

“Đang làm nũng đấy à?”

“…Ừ. Chắc là tôi đang cố làm nũng để khỏi bị cái thứ dơ bẩn của anh đâm vào đấy.”

“Nếu cậu làm nũng, tôi sẽ đâm cậu mạnh hơn đấy. Sao tôi lại không đâm cậu chứ? Làm một hiệp ở đây nhé. Lúc nãy đuổi theo mày, tôi tí nữa thì kẹp hàng vào khóa quần rồi đấy.”

“Đáng lẽ anh nên để nó kẹt luôn mới phải.”

Kwon Hyung Do cười khẩy.

Anh dùng bao thuốc lá Mỹ gần hết, chỉ còn lại phần đầu lọc, chọc chọc vào má Ye Jin. Ye Jin lảng tránh ánh mắt anh.

“Cậu buồn vì những gì tôi nói à?”

Giọng Kwon Hyung Do trơn tuột như bong bóng cá.

“Muốn khóc à? Định khóc đấy hả? Chết tiệt, phải làm sao đây? Mình làm bé cưng buồn rồi. Cậu nguôi giận chưa?”

“Có muốn nguôi giận cũng không được, cứ nhìn thấy mặt anh là tôi muốn tăng xông đến chết đi sống lại rồi. Anh đúng là đồ khốn nạn. Anh mà cứ khốn nạn như vậy là có ngày chết vì bệnh tật đấy.”

“Không, tôi sẽ chết trên giường thôi.”

“Đồ cặn bã.”

Kwon Hyung Do bật cười trước lời nói thẳng thắn của Ye Jin. Rồi anh thè lưỡi ra, dí điếu thuốc còn chút tàn vào lưỡi mình, dập tắt nó. Kwon Hyung Do dùng ngón tay búng điếu thuốc đã tàn, rồi trước khi Ye Jin kịp hết ngỡ ngàng, anh đã nắm chặt má cậu, ép cho miệng mở ra rồi táo tợn đưa lưỡi mình vào.

Không rõ là do cảm giác của riêng Ye Jin hay không, nhưng cậu cảm thấy chiếc khuyên kim loại trên lưỡi Kwon Hyung Do nóng rực khác thường. Cứ như nó vừa bị nung nóng bởi tàn thuốc, sắp sửa thiêu đốt cả lưỡi cậu đến nơi. Mùi tro khét lẹt trong miệng cậu không phải do Kwon Hyung Do dí điếu thuốc vào, mà hình như chính cái lưỡi của cậu đang cháy thành than.

“Ư ư, ư ư! Ư ớ!”

Ye Jin ghê tởm cái cảm giác viên bi kim loại lăn lóc trong miệng mình, cậu ra sức đánh Kwon Hyung Do.

Nhưng cơ thể Kwon Hyung Do chỉ càng thêm phồng lên vì hưng phấn, ép chặt Ye Jin.

“Hà… ngoan ngoãn một chút đi nào. Hửm?”

Kwon Hyung Do lùi môi khỏi môi Ye Jin, lẩm bẩm.

Trong khoảnh khắc, Ye Jin sực nhớ lại những lời Kwon Hyung Do đã nói với Kim Jae Man, cậu lập tức đông cứng người như vừa bị tạt một gáo nước lạnh.

Trong lúc đó, lưỡi Kwon Hyung Do bắt đầu mút lấy đường quai hàm rồi đến cổ Ye Jin.

Ye Jin nghiến răng, nhìn xuống đầu Kwon Hyung Do, rồi giơ đầu gối lên, đá mạnh vào ngực anh.

“Uỵch!”

Ngay cả Kwon Hyung Do cũng phải sững người trước cú đá bất ngờ vào ngực. Anh ôm vội miệng, ho khan vài tiếng rồi lảo đảo lùi về sau. Ngay lập tức, Ye Jin xoay mình định tẩu thoát.

Dù đang ho đến trào nước mắt, Kwon Hyung Do vẫn kịp nắm chặt lấy gáy áo Ye Jin, không hề buông tay. Thấy cậu vùng vẫy không ngừng, anh liền mạnh tay đè nghiến cậu vào tường. Khuôn mặt Ye Jin bị ép chặt vào bức tường gạch ám đầy mùi dầu mỡ lâu năm của quán ăn Tàu đã có tuổi đời gần ba thập kỷ.

“Buông ra! Buông ra! Hay là anh muốn tôi banh háng ra rồi đâm vào ngay tại đây hả?! Bảo tôi ngoan ngoãn?! Tôi là hàng hóa của anh chắc?! Tôi còn sống! Tôi còn sống đấy!”

Ye Jin gào lên như muốn xé toạc cổ họng. Kwon Hyung Do xoa xoa ngực, duỗi thẳng lưng. Hà… anh hít một hơi như thể vừa sống lại. Trong khi đó, Ye Jin hét lên như muốn chết.

“Anh xem tôi như rác rưởi! Anh xem tôi như đồ dơ bẩn! Tôi giống như cái lỗ chuyên dụng của anh lắm hả?! Bảo tôi banh ra là banh, bảo tôi cởi ra là cởi, chắc?!”

“Ừ, cậu nên làm vậy. Cậu là của tôi mà.”

Kwon Hyung Do vốn không có hứng thú làm chuyện đó ngoài trời, nhưng Ye Jin cứ gào thét như vậy, anh thực sự muốn làm một hiệp. Anh kéo quần Ye Jin xuống, định dọa cậu một chút, thì nghe thấy tiếng “á” vang lên.

“Đồ khốn!”

Ye Jin vừa khóc vừa hét.

“Anh sẽ phải hối hận. Anh sẽ phải hối hận vì đã đối xử với tôi như vậy!”

Kwon Hyung Do liếm bốn ngón tay, mút đầu ngón tay, rồi đưa chúng vào lỗ huyệt của Ye Jin. Anh chỉ muốn dọa cậu một chút thôi.

“Anh… anh…”

Ye Jin bắt đầu thở hổn hển. Cậu run rẩy, rồi ngửa đầu ra sau, rồi lại cúi đầu xuống.

“Anh… anh không thấy tôi đáng thương chút nào sao? Anh chưa bao giờ… cảm thấy có lỗi với tôi sao?”

“Cậu còn mong đợi điều gì nữa?”

Kwon Hyung Do liếm dài lên má Ye Jin.

“Cậu biết rõ tôi là côn đồ mà. Cậu ghét côn đồ mà. Vì bọn tôi là lũ không biết xin lỗi hay thương hại ai hết.”

“Hức… hức…”

“Hay là… dù cậu ghét hết bọn chúng, trong lòng cậu vẫn có chút chờ đợi nào đó ở riêng tôi?”

Dù mắt đã nhòe lệ, ngọn lửa căm hờn trong lòng Ye Jin vẫn cháy rực, cậu ngoảnh mặt đi, trừng trừng nhìn Kwon Hyung Do rồi thì thầm:

“Không bao giờ có chuyện đó. Anh hay ông chủ của anh, hay tên Răng… đối với tôi, các người đều như nhau cả thôi.”

“…Cậu thỉnh thoảng nói mấy lời dễ thương ghê.”

Kwon Hyung Do nhếch mép, lẩm bẩm.

Chỉ liếm một chút nước bọt thì quá ít. Ngón tay anh cọ xát lỗ huyệt khô khốc khiến Ye Jin run rẩy.

Những đường gân xanh hằn rõ trên vầng trán và cả nơi cổ cậu, dù cậu không hề thốt ra tiếng hét nào. Không chỉ đầu móng tay cậu lấm lem dầu mỡ cáu bẩn do cào vào tường gạch, mà cả phần da thịt dưới móng cũng bị xước xát tơi tả.

Ye Jin giận đến mức muốn giết Kwon Hyung Do.

Ye Jin giận đến mức muốn giết cả Seon Ye Jin.

“Ơ… sao lại thế này?”

Ngòi nổ ngắn ngủi, lửa bùng phát liên tục, đạn lạc không ngừng. Đầu óc Ye Jin đã đến giới hạn. Cậu sùi bọt mép, ngửa đầu ra sau, rồi ngất xỉu.
***

Kwon Hyung Do vác Ye Jin trên vai, bước vào một nhà hàng có biển hiệu “Món đặc biệt bổ dưỡng – Lẩu dê”.

Dáng vẻ và khí chất khác thường của anh, cộng thêm người đang được vác trên vai, khiến anh nổi bần bật. Cả nhà hàng chìm vào im lặng ngay khi anh mở cửa.

“Nhìn gì vậy?”

Kwon Hyung Do cười rạng rỡ, tận hưởng ánh mắt đổ dồn về phía mình.

“Tôi đâu có vác xác chết đến đâu. Mọi người cứ ăn tiếp đi. Tôi cũng đến đây ăn lẩu dê thôi. Chúc mọi người ngon miệng.”

Khách hàng miễn cưỡng quay đầu đi. Nhưng phải một lúc sau họ mới tiếp tục trò chuyện.

Kwon Hyung Do chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người, anh đặt Ye Jin ngồi cạnh mình, để cậu dựa vào vai mình khỏi bị trượt xuống, rồi giơ tay gọi món.

“Hai phần lẩu dê.”

Một cậu nhóc, có lẽ là con trai bà chủ, với những biểu hiện của tuổi dậy thì khá rõ, nhanh chóng gật đầu lia lịa.

Kwon Hyung Do dõi mắt theo người phục vụ hướng về phía gian bếp, sau đó rót nước đưa cho Ye Jin. Anh đỡ đầu Ye Jin lên, cẩn thận lau khóe miệng rồi chậm rãi đút từng chút nước. Ye Jin khẽ hắng giọng. Có vẻ như sau khi kiểm tra mạch và các dấu hiệu khác lúc cậu ngất đi, anh không vội đưa cậu đến bệnh viện.

“Thằng nhóc này… tính khí tệ thật đấy. Lần đầu tiên tôi thấy có người giận quá hóa ngất đấy”

Ye Jin vẫn còn mê man, không hay biết gì, nhưng Kwon Hyung Do vẫn âu yếm xoa má cậu, miệng nở một nụ cười rộng.

“Nhỏ như con chuột nhắt…”

Lời lẩm bẩm của Kwon Hyung Do nghe chẳng giống như đang chửi bới gì cả. Dù sao thì Ye Jin cũng không nghe thấy. Anh thậm chí còn véo má Ye Jin, kéo dài ra.

Ye Jin ngoan ngoãn dựa vào vai anh, khuôn mặt thanh tú đến mức người lạ nhìn vào cũng không thể tưởng tượng được tính cách thật sự của cậu. Ngay cả Kwon Hyung Do, người biết rõ tính khí của Ye Jin tệ đến mức nào, cũng suýt chút nữa quên mất điều đó.

“Cái thân hình nhỏ bé này sao lại chứa nhiều hận thù đến vậy? Lực tay cậu cũng khỏe thật đấy. Tiết kiệm sức mà dùng cho tôi đi, hửm?”

“…Lẩu dê đây ạ.”

“Ờ, đặt đó đi.”

Hai nồi lẩu dê đang sôi sùng sục được mang ra. Các món ăn kèm là kim chi củ cải tự làm và giá đỗ trộn mới làm vào sáng nay.

“Đây, đây là mẹ tôi bảo đưa cho anh. Mẹ tôi là chủ quán ạ…”

Một nhân viên trẻ tuổi mang ra một đĩa dưa chuột và tương ớt được bày biện gọn gàng. Kwon Hyung Do nhấp nháp nước dùng, thấy nhân viên có vẻ sợ sệt, liền ngước mắt lên nhìn. Cậu bé co rúm lại.

“Ồ, cảm ơn nhé. Em bao nhiêu tuổi rồi?”

Kwon Hyung Do lục lọi trong túi lấy tiền ra. Đó là một xấp tiền khá dày, nhưng anh không có ví.

“Em, em, em học cấp hai ạ.”

“Còn nhỏ mà đã biết giúp bố mẹ làm việc. Ngoan quá. Cầm tiền này mua kẹo ăn nhé.”

Anh đưa ba tờ mười nghìn won ra, khiến mắt cậu bé mở to. Đó là tiền tiêu vặt của cậu bé trong ba tháng. Cậu bé vội vàng chụp lấy số tiền bằng cả hai tay, ánh mắt từ sợ hãi chuyển sang kính trọng và biết ơn.

“Cảm ơn anh!”

Cậu bé cúi đầu chào. Kwon Hyung Do xua tay.

“Ừ. Đi chơi đi. Đừng để mẹ em bắt gặp đấy.”

“Vâng! Vâng!”

Nhìn bóng lưng cậu bé vui vẻ rời đi, Kwon Hyung Do khẽ miệng cười, cầm miếng dưa chuột lên.

Dưa chuột có vẻ không được đẹp mắt lắm, có lẽ là do tự trồng, nhưng bề mặt lại rất sạch sẽ và bóng loáng. Kwon Hyung Do cắn một miếng, không chấm tương ớt, vị ngọt mọng nước khiến anh nhớ đến cậu nhỏ ướt át của Ye Jin.

“Thằng nhóc kia được ba mươi nghìn won đã vui mừng như vậy, còn cậu, tôi đã chiếu cố cho cậu hết lòng rồi mà cậu lúc nào cũng gây sự với tôi vậy?”

Anh dùng miếng dưa chuột đã cắn, khẽ chạm vào má Ye Jin. Những vệt nước bọt còn đọng lại trên gò má cậu ánh lên một cách kỳ lạ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo