Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 56

Chương 56

Kwon Hyung Do nhếch mép, nhìn gương mặt gã đàn ông cứng đờ như chết trôi trong cơn khoái cảm triền miên.

“Phát hiện ra từ khi nào?”

“Sao tao biết được. Tao là bác sĩ à?” Jang Moon Yong gắt gỏng đáp.

“Hắn ta là ai vậy?”

“Có biết cái dự án xây chung cư mới ở gần đây không? Thằng này là con trai ông nghị viên chống lưng cho cái dự án đó đấy. Cứ tưởng bố làm to thì được nể trọng, ai dè giờ lại đi gặp ông bà tổ tiên sớm.”

“Phiền phức rồi đây.”

Trước lời nói dửng dưng của Kwon Hyung Do, Jang Moon Yong nổi đóa:

“Phiền phức? Chỉ có thế thôi á? Mẹ kiếp, tao thấy khó chịu cứ như có ai đó vừa thông đít tao vậy.”

“Nghe nói chỗ này có hàng cấm mà, phải không?” Kwon Hyung Do cầm lên mớ bột trắng vương vãi trên sàn và những tờ tiền cuộn tròn. Còn có cả ống tiêm nữa. Xem ra chúng chơi tới bến luôn rồi.

“Tao biết là có. Nhưng mà tao bỏ qua vì tưởng chúng nó chỉ bày trò vặt thôi. Nếu biết tụi nó quậy banh xác thế này thì tao đã không để yên rồi. Đã sớm xử đẹp chúng nó rồi. Để tao tóm được thằng khốn nào bày trò này, tao sẽ cho nó nếm mùi đau khổ.”

Kwon Hyung Do đứng dậy, nhìn quanh căn phòng tan hoang. Cái xác nằm lăn lóc, có lẽ do nôn mửa trong lúc phê thuốc, trông thảm hại vô cùng. Kwon Hyung Do vuốt ngược tóc, rồi có thứ gì đó lọt vào mắt anh. Đúng là mũi anh còn thính hơn chó.

Trong đống chăn nhăn nhúm là một tờ rơi. Trên đó có tên mà Kwon Hyung Do biết rất rõ. Đó là Colosseum, và bên dưới là một bức tranh in lại nguyên xi một cảnh trong phim dài lê thê. Đó là một cảnh trong phim “Ben-Hur”.

“Cái này là của chỗ chúng ta mà.”

“Vậy nên tao mới gọi mày tới. Chuyện này có thể đổ lên đầu mày đó.”

Kwon Hyung Do xoay tới xoay lui tờ rơi nhăn nhúm. Bên trên in số điện thoại của người môi giới.

“Mày phải tỉnh táo vào. Hãy luôn tự hỏi, tại sao mày lại bị điều tới đây đột ngột như vậy, hiểu không?”

“Lỡ như tôi là người tung cái này thì sao?”

Jang Moon Yong trợn mắt, vung tay lên không trung.

“Nếu vậy thì mày sẽ bị thông đít.”

“Tôi không có sở thích đó. Dạo này tôi bận thông người khác rồi.”

Kwon Hyung Do nhăn mặt, nhớ đến Ye Jin mà anh bỏ dở bữa ăn.

Anh bỏ tờ rơi vào túi, dùng điện thoại chụp lại ống tiêm và xác chết. Bức ảnh với độ phân giải thấp, chỉ vừa đủ khuôn hình người đã chết.

“Đừng có giữ mấy thứ đó lâu quá. Mày sẽ bị xui xẻo đó. Mau xóa đi.”

“Đầu gấu mà cũng tin mấy chuyện này à?”

“Đầu gấu thì càng phải tin chớ sao. Mày biết chủ tịch Choi cũng có thầy cúng ruột mà. Đầu gấu chỉ cần tránh khỏi còng tay với dao găm là được, còn lại cái gì cũng dám chơi tuốt.”

Còng tay và dao găm. Kwon Hyung Do nhớ đến Giám đốc Ma hay khoe khoang về con dao của gã.

Và cả chủ tịch Choi nữa.

Hồi trẻ chủ tịch Choi cũng thường ra vào đồn cảnh sát. Nhưng bây giờ ông ta đã giữ kẽ hơn, không còn gây chuyện nữa. Và ông ta đang tính chỉnh đốn lại cơ ngơi để trở thành một doanh nhân đường hoàng.

Không biết kế hoạch của ông ta là từ đâu tới đâu nhỉ? Mình sẽ đóng vai trò gì trong kịch bản chỉnh đốn này của chủ tịch Choi đây? Nếu ông ta cũng tính loại trừ mình thì Kwon Hyung Do này cũng không ngoan ngoãn chịu trận đâu. Trang web đánh bạc và chương trình mà anh bí mật sai Kim Jae Man làm chính là con át chủ bài của anh.

Kwon Hyung Do định bước ra ngoài, nhưng một cảm giác quen thuộc ập đến khiến anh nhăn mặt.

“Ngoài này có cái gì vậy?”

“Chỉ là một đường mòn đi bộ leo núi thôi. Mùa đông thì không dùng được. Bọn tao mới chặn lại tuần trước. Sao vậy?”

Kwon Hyung Do tiến đến gần cửa sổ. Không biết hơi lạnh ở đâu ùa tới, hóa ra là từ khe cửa.

Anh mở toang cửa sổ, nhìn xuống dưới.

“Anh phát hiện ra cái xác này bao lâu rồi?” Kwon Hyung Do chỉ vào cái xác đã không khác gì đồ vật. Jang Moon Yong đang ngậm điếu thuốc trả lời “40 phút trước.”

“Vậy là ít nhất nó đã ở đó 40 phút rồi.”

Kwon Hyung Do chống cằm nhìn xuống dưới cửa sổ. Phía dưới là một gã đàn ông đang đứng chênh vênh trên bức tường gạch trang trí hình chóp nón giống như mái lâu đài châu Âu, dựng trên mỗi ô cửa sổ cho có lệ.

“Đám Jockey như tụi mày, ai cũng tàn độc và điên khùng như vậy à?”

“Gì cơ?”

Jang Moon Yong bước đến, nhận ra Kwon Hyung Do đang nói với người khác.

Ông ta nhìn xuống dưới cửa sổ, rồi cười phá lên.

“Thằng này có hàng đó!”

Vì không có ai đi dạo quanh đây nên việc quản lý cũng bị lơ là. Chắc vì vậy nên người ta cũng không phát hiện ra cái thằng điên này.

Kwon Hyung Do tặc lưỡi nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt nước mũi đang ngước nhìn mình. Đó là một gã bị cho rớt xuống hàng dự bị vì dùng thuốc kích thích cho ngựa. Nói là dự bị vậy thôi, chứ hắn ta cũng chỉ là chân sai vặt chạy việc vặt như dọn gạt tàn và giao Bacchus ở trường đua ngựa. Tiền hoa hồng cá cược vẫn còn hy vọng sẽ trả hết nợ nần, nhưng tiền Bacchus thì vô phương. Hắn ta sẽ phải sống cuộc đời mạt hạng suốt đời.

“Mày đang đứng ở chỗ cao lắm đấy.”

Kwon Hyung Do nhếch mép, chế giễu kẻ thấp hèn dám đứng ở đây.

“Làm ơn… cứu… cứu tôi với.”

Thời tiết lạnh thấu xương, đến nỗi chim non của gã đã gần như đóng băng. Giọng nói run rẩy, răng va vào nhau lập cập.

Jang Moon Yong bước ra ngoài, gọi mấy tên đàn em đang dọn dẹp phòng lên.

Tên đã tìm cách dùng thuốc kích thích ngựa còn khá trẻ. Chắc cũng trạc tuổi Ye Jin. Sao mà thấy quen quen thế nhỉ.

Trong khi gã trẻ tuổi vùng vẫy để khỏi rơi xuống, Kwon Hyung Do lại thảnh thơi suy nghĩ, tại sao cái thân hình không được đẹp đẽ như Ye Jin này lại quen mắt đến vậy.

“A.”

Kwon Hyung Do khẽ kêu lên, đập tay xuống lòng bàn tay, tựa người vào cửa sổ.

“Là thằng nhóc đó. Thằng đã bỏ thuốc cho ngựa.”

Kwon Hyung Do châm điếu thuốc, nhìn gã đang run cầm cập vì lạnh, dù đã được quấn tấm ga trải giường bẩn thỉu.

“Tôi sẽ đưa tên này đi. Hắn thuộc Colosseum.”

“Nhóc à… Nhóc đang nói đùa đấy à?” Jang Moon Yong gầm gừ. “Không có chuyện đó đâu. Thằng này đã vào đây thì là của tao. Đưa cái xác bị moi móc ruột gan này đi đi.”

“Tôi có chỗ dùng hắn ta. Dùng xong tôi sẽ trả lại nguyên vẹn.”

“Hức… hu hu.”

Nghe cuộc trò chuyện không mấy thiện cảm về mình, gã trẻ tuổi rơi nước mắt như mưa, khóc nức nở

Kwon Hyung Do chẳng chút động lòng. Ye Jin bị liên lụy, rơi xuống đáy xã hội cũng không phải lỗi của cậu. Nhưng gã này thì nghiện cờ bạc, dù có chặt tay cũng không bỏ được. Hắn ta có chút kỹ năng cưỡi ngựa, đáng lẽ còn cơ hội làm lại cuộc đời, nhưng lại tự mình dẫm nát tất cả. Đúng là đồ bỏ đi.

Kwon Hyung Do nắm vai Jang Moon Yong, thì thầm:

“Đây là việc chủ tịch Choi giao. Tên này có thể có liên quan. Chẳng lẽ ông chỉ định bắt mỗi con cá tép riu này thôi sao? Chúng ta phải tóm thằng khốn nào đã khuấy đảo cái vũng nước này chứ.”

“…Chặt đầu nó thôi á? Phải cắt luôn cái đó, nhét vào mồm nó chứ.”

“Đúng ý tôi đó.”

Cuộc trò chuyện kết thúc. Kwon Hyung Do ngồi xổm xuống trước mặt gã trẻ tuổi.

“Lạnh lắm hả nhóc?”

Anh hỏi han vài câu sáo rỗng, hỏi tên hắn. Ngoài Ye Jin, anh chỉ nhớ mặt, lai lịch và số nợ của đám người này, chứ không nhớ tên.

“Mày tên gì?”

“Hức… khụ… khụ… tôi… tôi sai rồi… hức… tôi… tôi chỉ làm theo lệnh… hức… họ nói làm vậy… sẽ cho tôi… cưỡi ngựa lại…!”

Kwon Hyung Do không kiên nhẫn chờ đợi. Anh dí điếu thuốc vào ngực gã, nơi hở ra giữa lớp chăn bẩn, rồi ném tàn thuốc xuống sàn. Chờ đợi tiếng la hét đau đớn, nhưng ba giây sau vẫn im lìm, anh ta liền giáng một cái tát trời giáng vào má gã, ép gã im miệng.

“Tên.”

“Khụ… khụ… Kim Tae Pyung.”

“Tên đẹp đó. Vậy ai sai khiến mày làm chuyện này?”

Kwon Hyung Do nghĩ bụng chắc là bọn ma cô hoặc đám cho vay nặng lãi thôi.

Nhưng Kim Tae Pyung, với đôi mắt sưng húp và nước mắt giàn giụa, đã thốt ra một cái tên hoàn toàn bất ngờ.

“Woo… Woo Cheol Yong… Anh Cheol Yong…”
***

“Hả? Anh Cheol Yong?”

Ye Jin đang định về ký túc xá thì thấy hai bóng người đứng dưới ánh đèn halogen mờ ảo, cậu reo lên.

Người đứng ngược sáng hình như là Bbang, còn người gầy gò đứng dưới ánh đèn thì chắc chắn là Woo Cheol Yong.

Cậu định bước tới chào hỏi, nhưng càng đến gần, cậu càng cảm thấy bầu không khí của Bbang có gì đó kỳ lạ. Chưa thấy rõ mặt, nhưng chỉ cần nhìn cử chỉ vung tay và dậm chân là nhận ra.

“Sao tự nhiên chú ấy với Cheol Yong thân nhau vậy nhỉ…?”

Hình như hai người họ không thân nhau thì phải… Đây là lần đầu tiên cậu thấy họ đứng cạnh nhau. Có gì đó kỳ lạ.

Sau khi đến đây, Ye Jin dần hình thành một thói quen, hay nói đúng hơn là một vết sẹo, khiến cậu luôn nghi ngờ mọi thứ xung quanh. Cậu di chuyển một cách thận trọng và lén lút. Nếu có ai đó bắt gặp, chắc chắn họ sẽ chế giễu cậu, cho rằng cậu đang chơi trò thám tử nghiệp dư. Cậu nép mình sau bồn rửa bát, cố gắng che giấu cơ thể, rồi từ từ tiến lại gần họ.

Và cuối cùng, cậu cũng nghe được giọng nói.

“Tôi làm gì Ye Jin thì không phải chuyện của cậu. Tôi có giấu giếm hay nói dối gì cậu ta, cậu cũng không có lý do gì để lên tiếng.”

Ye Jin cứng người trước giọng nói giận dữ của Bbang.

Nói dối? Giấu giếm? Cái gì?

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo