Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 57

Chương 57

“Chú à. Làm vậy cũng chẳng giúp được gì cho Ye Jin đâu. Để cháu nói chuyện với em ấy thì hơn. Như vậy sẽ tốt hơn cho em ấy đó. Chỉ cần làm tốt, em ấy sẽ sớm thoát khỏi cái nơi này. Sao chú lại làm vậy chứ?”

“Cậu nghĩ thế nào là việc của cậu. Còn tôi, một lão già, lại cho rằng cách làm của tôi mới đúng đắn. Thằng bé không cần ai giúp đỡ, nó đủ khả năng tự mình vượt qua chuyện này. Cứ để nó yên là tốt nhất. Đứa có tài thì cứ để cho nó tự phát triển.”

Tim Ye Jin đập thình thịch. Cậu nép sát vào nhà kho, trốn trong bóng tối dày đặc không bị ánh đèn halogen chiếu tới, Chân cậu lạnh cóng vì giá rét mà vẫn không hề hay biết, cậu nín thở theo dõi.

“Để yên là sao? Để cho em ấy trở thành cái lỗ riêng của giám đốc Kwon? Như thế thì có khác gì lũ quan chức tham nhũng ngoài kia? Rồi sau khi Giám đốc Kwon rời đi thì sao? Liệu Ye Jin có thể sống yên ổn như trước được không? Ngay cả bây giờ cũng đã có cả tá kẻ lăm le em ấy rồi. Chỉ cần sai em ấy làm vài việc lặt vặt là được mà.”

“…”

“Chú nói ‘để yên’, nhưng thực chất là ‘bỏ mặc’ thì có. Cháu không thể khoanh tay đứng nhìn người khác lãng phí cả tuổi xuân vào việc trả nợ một cách ngu ngốc như chú được.”

Woo Cheol Yong đập mạnh tay xuống. Có như anh ta vừa đấm vào tấm ván ép của nhà kho. Lo sợ anh ta sẽ đi về phía mình, Ye Jin vội nấp vào khe hở giữa cánh cửa trượt ọp ẹp của nhà kho và bức tường. Nhờ việc sửa chữa bị trì hoãn, khe hở này, cộng thêm bóng tối hỗ trợ, vừa đủ để che khuất thân hình cậu.

May mắn thay, Woo Cheol Yong có vẻ không phát hiện ra cậu, anh ta sải bước rời đi. Nhìn theo bóng lưng anh ta, Ye Jin không biết anh ta đang tức giận hay đang bình tĩnh. Ye Jin thở hổn hển, dò xét xem Bbang còn ở đó không.

Bbang đứng chôn chân một lúc rồi mới quay người bước đi.

Chỉ qua tiếng bước chân lê lết, Ye Jin thể cảm nhận được nỗi buồn bã và sự thất vọng của Bbang. Tuy nhiên, cậu không dám chắc. Có thể cậu chỉ đang tự gán ghép quá nhiều ý nghĩa vào những bước chân chậm chạp và khập khiễng của ông ấy mà thôi.

Ye Jin không thể chắc chắn điều gì. Ngay cả cuộc trò chuyện mà cậu vừa nghe được cũng khiến cậu hoang mang, không biết đó có phải là sự thật hay không.
***

Kwon Hyung Do đang đọc mấy bài viết về cách kiểm soát cơn giận và chứng hoang tưởng, thì ngáp dài một tiếng.

Anh không hiểu gì cả. Thật phức tạp. Mà thông tin thì cũng quá ít. Kwon Hyung Do tắt máy tính, vươn vai duỗi thẳng người.

Lẽ ra giờ này anh đã tan làm, về phòng xem TV hoặc hút thuốc rồi. Nhưng chỉ vì mấy chuyện này mà anh phải ngồi ở văn phòng, thật là nực cười.

Kwon Hyung Do tắt lò sưởi rồi rời khỏi văn phòng. Đêm tối đen như mực. Thay vì đèn đường, họ dùng mấy cái đèn halogen thường dùng trong chuồng gia súc, nên ánh sáng rất mờ.

Lẽ ra anh nên về thẳng, nhưng không hiểu sao anh lại nổi hứng đi về phía ký túc xá nhân viên.

Nói là nhân viên nghe cũng buồn cười. Có ai ở đó nộp đơn xin việc rồi được tuyển dụng đàng hoàng đâu? Những người ở đó chẳng khác nào bị ép buộc đến đây, sau khi bị tước mất cơ hội nộp đơn xin việc ở những nơi khác.

Nhưng dù biết vậy, Kwon Hyung Do cũng chẳng mảy may thương hại. Anh không có lòng trắc ẩn. Không ai tước đoạt nó cả. Nó chưa bao giờ tồn tại. Giống như cái cách anh ghét sự vướng víu nên không bao giờ mang ví theo người vậy.

“Thằng nhóc ngủ ở đâu nhỉ?”

Kwon Hyung Do lẩm bẩm, đứng lảng vảng trước ký túc xá. Đã đến đây rồi thì không thể quay về được. Dù phòng có chật chội đến đâu, anh cũng muốn bắn một phát vào mặt Ye Jin đang ngủ để hả giận. Ye Jin vốn nhạy cảm, có lẽ sẽ tỉnh giấc ngay khi anh xông vào. Nếu vậy thì đêm nay sẽ còn dài lắm đây.

Nhưng đúng lúc đó, Kwon Hyung Do nghe thấy một tiếng động chói tai.

Tiếng nức nở. Với đôi tai thính nhạy như chó săn, anh nhận ra âm thanh đó giống hệt tiếng Ye Jin rên rỉ dưới thân mình, nên liền bước tới.
***

Trong lúc Kwon Hyung Do đang ngồi trước máy tính ở văn phòng, Ye Jin đang ngồi trong chuồng ngựa cùng Woo Cheol Yong. Sau khi Bbang đi, Ye Jin đã bị Woo Cheol Yong phát hiện.

Woo Cheol Yong hơi ngạc nhiên một chút, nhưng nhanh chóng mỉm cười thân thiện như thường lệ. Khi Ye Jin ấp úng trả lời câu hỏi “Nghe được từ lúc nào?”, Woo Cheol Yong thừa biết cậu đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện.

Woo Cheol Yong không trách móc Ye Jin tội lén lút như chuột mà dẫn cậu vào chuồng ngựa.

“Anh chỉ lo em đứng ngoài lạnh lâu quá thôi. Chẳng có gì to tát đâu. Em nghe hết rồi à?”

Ye Jin lắc đầu.

“Em chỉ… nghe được lúc anh nói chú đang giấu em chuyện gì đó thôi.”

“Ừ, ra vậy.”

Woo Cheol Yong không nói thêm gì, khiến Ye Jin càng thêm lo lắng.

“Rốt cuộc là giấu em chuyện gì vậy? Có chuyện gì mà em không biết sao?”

Woo Cheol Yong vẫn im lặng. Anh ta chỉ nhìn Ye Jin với ánh mắt khó hiểu, rồi khẽ mỉm cười.

“Ye Jin à, má em bị gì vậy?”

“Dạ?”

“Có vết đỏ nè. Bị ai đè vào à?”

Ye Jin sờ má. Cậu chẳng nhớ mình bị ai đè vào, cũng không biết vết đỏ đó từ đâu ra.

Đột nhiên, Ye Jin nhớ đến lúc Kwon Hyung Do mút má mình, cậu vội vàng đứng bật dậy.

“À, muỗi đốt ạ! Muỗi!”

“Mùa đông mà cũng có muỗi hả?”

“Dạ, gần đây mùa đông cũng có muỗi đó anh. Anh cẩn thận nha, nó độc lắm.”

Cậu lúng túng nói nhảm, vừa nói vừa lấy tay dụi má. Cậu cứ đứng ngồi không yên, lượn lờ như con ngựa bị tiêm thuốc kích dục. Woo Cheol Yong giữ cậu lại, kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình, rồi bình tĩnh hỏi:

“Ye Jin à, em với Giám đốc Kwon có quan hệ gì vậy?”

“…Dạ?”

Ye Jin ngơ ngác hỏi lại. Tay cậu vẫn dính chặt vào má.

“Anh biết hai người ngủ với nhau.”

Woo Cheol Yong dùng giọng nói ấm áp và dịu dàng, từ tốn đâm từng nhát dao vào tim Ye Jin.

“Không chỉ anh biết đâu, ai cũng biết hết.”

Vẻ mặt Ye Jin từ từ sụp đổ.

Khuôn mặt méo mó như muốn khóc của cậu trông thật trẻ con.

Ngay từ đêm đầu tiên họ ngủ với nhau, Kwon Hyung Do đã nói rằng ánh mắt của mọi người nhìn cậu sẽ thay đổi. Ye Jin đã cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Cậu không quan tâm đến những lời xì xào bàn tán của đám ma cô hay những kẻ khác. Nhưng với Woo Cheol Yong thì lại là một chuyện khác.

Đối với Ye Jin, Woo Cheol Yong tượng trưng cho thế giới bên ngoài. Là nơi bình thường mà một ngày nào đó cậu sẽ trở về. Thật đáng xấu hổ khi phải thừa nhận, nhưng cậu thích Woo Cheol Yong không phải vì bản thân con người anh ta, mà vì những gì anh ta đại diện.

Việc Woo Cheol Yong, chứ không phải ai khác, biết được chuyện này, là một điều vô cùng đáng xấu hổ.

“Không, chuyện đó…”

“Ye Jin à, Giám đốc Kwon đối xử với em thế nào?”

“Dạ?”

Ye Jin ngơ ngác hỏi lại.

“Hắn ta có làm em khổ sở không? Hắn ta đã làm gì em? Có ép buộc em không? Em nói gì với hắn ta?”

Có gì đó không ổn. Nhưng Ye Jin không thể giải thích rõ ràng cảm giác kỳ lạ này. Một phần vì cậu đã quá lý tưởng hóa Woo Cheol Yong, nên cứ nghĩ rằng anh đang hỏi han để giúp đỡ.

“Chuyện đó… chuyện đó…”

“Em có ghét Giám đốc Kwon không? Vì hắn ta… đã cưỡng hiếp em?”

“…”

Ye Jin đứng bật dậy.

“Ye Jin, em sao vậy?”

Tiếng những con ngựa đang ngủ ngáy khò khè vang lên. Nước mắt lã chã rơi từ đôi mắt mở to của Ye Jin.

“Ôi trời, sao em lại khóc vậy?”

Woo Cheol Yong vội vàng lau mặt cho Ye Jin. Bàn tay và ánh mắt dịu dàng và chu đáo của Woo Cheol Yong khiến Ye Jin thoáng chốc nghĩ rằng mình đã phản ứng thái quá.

Nhưng…

“Nếu Giám đốc Kwon làm gì em, hãy nói với anh. Biết chưa? Nếu có gì anh giúp được, anh sẽ giúp. Chẳng có gì to tát đâu. Em… có nói chuyện nhiều với Giám đốc Kwon không? Dù gì hai người cũng ngủ chung mà.”

Woo Cheol Yong vừa nói ra những lời khiến lòng tin của Ye Jin sụp đổ.

“Hả? Ye Jin à. Em có biết Giám đốc Kwon đang làm gì không? Hắn ta cấu kết với ai? Hắn ta đến đây để làm gì? Có gì em biết thì nói cho anh biết đi.”

Là anh Cheol Yong.

Là người đã luôn chăm sóc cho cậu, kể từ khi cậu đến đây sau bốn ngày địa ngục, gần như trở nên câm lặng và chỉ biết vùi đầu vào việc cưỡi ngựa.

Nhưng cái cảm giác nhớp nháp, khó chịu này là sao…?

Sống lưng cậu run lên vì cái lạnh rùng mình, tim cậu tê buốt. Ye Jin nhìn chằm chằm Woo Cheol Yong, cố gắng hỏi:

“Nếu em nói cho anh biết, thì anh có thể giúp em ư, ý anh là sao?”

Giúp đỡ á?

Trừ khi Woo Cheol Yong là cảnh sát chìm, việc tố giác nội bộ chẳng giúp ích được gì cho cậu.

Ye Jin cố gắng giữ vững đôi chân đang muốn lùi lại.

“Anh. Anh sẽ giúp em bằng cách nào? Em nói bí mật của Kwon Hyung Do thì giúp được gì cho em? Anh định dùng nó để làm gì? Em muốn biết anh… anh định giúp em thế nào.”

Cậu rất muốn nghe được câu trả lời của Woo Cheol Yong, để xua tan cái sự khó chịu này.

Trong lúc đó, nước mắt vẫn tuôn rơi trên khuôn mặt vô cảm của Ye Jin. Hình như cậu còn không biết mình đang khóc. Woo Cheol Yong thầm ngạc nhiên khi thấy Ye Jin tỉnh táo hơn mình tưởng.

Tuy cậu đang nức nở, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi. Tiếng những con côn trùng lao vào ánh đèn halogen, thiêu đốt bản thân để tìm cách sống sót vang lên trong cái lạnh mùa đông.

“Ye Jin à. Không có gì đâu. Chỉ cần em nói cho anh biết, anh sẽ đưa em ra khỏi đây… đưa em đến một nơi khác. Một nơi không có Kwon Hyung Do.”

Một nơi không phải nơi này…?

Ye Jin thoáng dao động, nhưng bản tính đa nghi của cậu đã kéo cậu lại.

Mày còn chưa biết anh ta định đưa mày đi đâu, bằng cách nào mà. Đừng có ngây thơ tin rằng mình có thể trốn thoát.

“Anh… anh có phải là cảnh sát…”

Ye Jin vừa định hỏi xem liệu anh ta có phải cảnh sát hay không, một cơn gió mạnh bất ngờ ập đến.

Một vật thể to lớn như tảng đá tiến đến, nhấc bổng Woo Cheol Yong lên rồi đấm mạnh vào anh ta. Woo Cheol Yong ngã lăn ra đất. Ye Jin há hốc miệng nhìn cái bóng cao lớn đứng sừng sững trước mặt mình.

“Sao lại làm nhóc con khóc?”

Kwon Hyung Do thản nhiên hỏi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo