Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 59

Chương 59

Mùi cà phê thoang thoảng đánh thức khứu giác Ye Jin, hương thơm ngọt ngào khiến cậu khẽ nhúc nhích mũi ngay trong giấc ngủ. Thấy thế, ai đó bật cười khúc khích. Vừa nghe thấy tiếng cười quen thuộc, Ye Jin đã nhăn nhó mặt mày, tiếng cười càng lúc càng lớn hơn.

Ye Jin bật dậy ngay tức khắc, nhanh như một con thú hoang.

Trước mắt cậu là một mảng hoa văn sặc sỡ, nền trắng với những vệt đen. Cậu nhẩm thầm tên con vật, rồi sực nhớ ra: ngựa vằn. Loài vật mà cậu nghi ngờ rằng Thượng Đế đã tạo ra chỉ để cho vui.

“Dậy rồi à?”

Một tiếng búng tay vang lên “tách”.

“Sao tôi lại ở cùng anh?”

“Vì cậu ngủ với tôi. Hay cậu đang tơ tưởng đến thằng nào khác? Ai? Woo Cheol Yong? Hay thằng *răng vẩu? Hay lão già cậu thích? Lão ta còn tráng kiện được không đấy?”
(*Nhân vật có biệt danh là “Răng” shốp sẽ sửa lại là “Răng Vẩu” để đọc đỡ cấn nha )

Ye Jin lười biếng đáp lại, lồm cồm bò dậy.

Cậu khát khô cả họng. Nhìn thấy ấm nước, cậu vươn tay lấy rót đầy một chiếc bát sứ lớn rồi uống cạn. Xung quanh mới dần hiện rõ trong mắt cậu.

Cậu đã nghĩ chỉ có một mình Kwon Hyung Do với chiếc quần lót lòe loẹt, nhưng hóa ra không phải vậy. Cùng với anh còn có một người phụ nữ, khó đoán được tuổi chính xác do lớp trang điểm dày, nhưng chắc chừng khoảng ngoài ba mươi tuổi.

“…Ba người chúng ta… đã làm gì đó cùng nhau trong lúc tôi ngủ à?”

“Nói nhảm nhí gì vậy? Tôi không có tài cán đó đâu. Ngủ với ba người thì phải bế bổng cậu lên, bắt cậu quỳ xuống, xong chim cũng nguội mất. Tôi gọi người ta đến là để chơi một ván bài thôi.”

Một ván bài?!

Vậy là anh ta đợi mình tỉnh dậy để chơi bài sao? Cái tên này đúng là điên khùng mà!

Vừa tỉnh dậy, Ye Jin đã thấy ngán ngẩm Kwon Hyung Do đến rùng mình.

“Ôi chao. Trông cậu xinh trai quá đi mất. Da dẻ bóng loáng luôn, ghen tị quá.”

Người phụ nữ đang ngậm điếu thuốc giống Kwon Hyung Do, ném lá bài đỏ chót trên tay xuống và mỉm cười.

“Chị là Madam Joo. Chào em.”

“…Chào chị.”

Ye Jin khẽ chào, giọng khàn khàn.

Ye Jin vốn rất yếu lòng trước những người phụ nữ lớn tuổi. Cậu đã trải qua thời trung học ở các trường nam sinh, rồi sau đó vào thẳng trại ngựa, một môi trường hầu như vắng bóng phụ nữ. Những người phụ nữ mà cậu từng quen biết đều là những người tốt bụng, đối xử với cậu như một đứa trẻ, nên cậu tự nhiên trở nên lễ phép và nhún nhường trước họ.

Nhưng dù đã lễ phép chào Madam Joo, Ye Jin vẫn không ngừng liếc xéo Kwon Hyung Do từ trên xuống dưới.

Đồ cầm thú. Hôm qua làm chuyện đó xong, hôm nay lại gọi thêm người đến sao?

Kwon Hyung Do nhướn mày trước ánh mắt khinh khỉnh của Ye Jin.

“Này, sao lại nhìn đểu tôi thế? Lại làm sao nữa? Tôi làm gì sai à mà vừa tỉnh dậy đã giở quẻ?”

Kwon Hyung Do tỏ vẻ oan ức, càu nhàu với giọng điệu khó tin.

“…”

Ye Jin vẫn không ngừng nghi ngờ Kwon Hyung Do, hết liếc mặt rồi lại liếc xuống hạ bộ anh.

Thấy vậy, Madam Joo bật cười khúc khích.

“Chúng tôi không có gì với nhau đâu, đừng ghen tuông thế.”

Ye Jin há hốc miệng, không ngờ mình lại bị nói là ghen.

“Ghen tuông? Tôi á?”

Ye Jin lên giọng hỏi lại, cực kỳ hoang mang. Cậu cảm thấy oan ức đến nóng ruột. Cậu lại rót thêm nước uống.

“Có khi tôi cưa đổ cậu ta còn nhanh hơn là cậu ta biết ghen đấy chị Joo à. Cậu ta đúng là một khúc gỗ mà.”

Kwon Hyung Do phụ họa thêm. Anh lắc đầu nguầy nguậy.

“Vậy à? Trông cậu ta không như vậy chút nào. Nhìn sexy thế kia mà. Đùi cũng đẹp nữa.”

Đến lúc này Ye Jin mới nhận ra quần áo mình đã bị lột sạch.

Không hẳn là trần truồng hoàn toàn. Nhưng cậu đang mặc chiếc quần lót to tướng, chắc là của Kwon Hyung Do, với một chiếc áo phông thùng thình. Thà trần truồng còn hơn.

Ye Jin hoảng hốt quấn quanh người tấm chăn mỏng bằng vải microfiber in đầy hoa hồng. Tấm chăn sực nồng mùi thuốc lá.

Kwon Hyung Do liếc nhìn cơ thể trắng nõn tương phản với màu sắc sặc sỡ của tấm chăn, chợt nổi hứng trêu chọc, ghé sát mặt hỏi:

“Chơi một ván không?”

“Buổi sáng mà đã… Còn có người ở đây nữa!”

Ye Jin giật mình trước gương mặt hào nhoáng đang kề sát, kinh hãi kêu lên. Kwon Hyung Do phì cười. Anh thấy trêu chọc Ye Jin rất thú vị. Kim Jae Man đã bảo anh đừng chọc cậu nữa, nhưng cậu phản ứng thú vị thế này, sao anh có thể dừng lại?

“Cậu nghĩ cái gì vậy? Tôi bảo chơi bài Go-Stop cơ mà.”

Kwon Hyung Do nhả khói thuốc. Ye Jin ngượng ngùng im bặt.

À, là chơi bài Go-Stop…

Lần này thì Ye Jin không cãi được.

Madam Joo ném bài xuống, lật cả ván. “Hay là cho Ye Jin tham gia luôn cho đỡ chán nhỉ?”, chị nói với giọng điệu trơ trẽn. Kwon Hyung Do nhíu mày, cười khẩy.

“Ơ hay, tôi đang thắng mà. Chị cố tình đấy à? Chị khôn thật.”

“Không khôn ngoan thì sao làm được nghề này. Lại đây nào. Chúng ta cùng hợp sức, đánh cho cái mũi cao ngạo của Giám đốc Kwon kia xẹp lép xuống nào.”

Ye Jin yếu lòng với phụ nữ lớn tuổi, cậu vô thức đứng dậy. Cậu rụt rè tiến đến ngồi cạnh Madam Joo, và chị kéo ghế ra cho cậu ngồi. Kwon Hyung Do liếc nhìn chỗ trống bên cạnh mình, rồi lại nhìn Ye Jin đang ngồi cạnh Madam Joo, bật cười.

Kwon Hyung Do gom bài lại, xào bài. Bàn tay to lớn của anh xào những lá bài nhỏ xíu thoăn thoắt. Nhìn là biết anh không chỉ xào một hai lần.

Kwon Hyung Do nhận thấy Ye Jin không nhìn mình mà chỉ nhìn chằm chằm vào tay mình, anh có chút đắc ý. Anh biết Ye Jin không có cảm xúc gì với đàn ông. Cậu gần như ghét đàn ông. Nhưng dù có madam Joo ở đó, cậu vẫn chỉ nhìn anh, điều này khiến anh thấy khá hài lòng. Thằng nhóc này, hễ mình định dạy dỗ nó thì nó lại giở trò đáng yêu thế này.

Dù biết là trẻ con, anh vẫn cố tình phô trương thêm chút nữa khi xào bài. Anh chia bài nghe lách tách. Ném lá nào xuống là lá đó chồng ngay lên lá bài trước đó. Thấy vậy, Madam Joo che miệng cười gian xảo.

“Giám đốc hào nhoáng thật đấy. Tôi bắt đầu thích anh rồi nha. Sao anh không thế này sớm hơn?”

Madam Joo vuốt ve đùi Giám đốc Kwon. Ye Jin tự nhiên nhìn theo bàn tay đó. Bắp đùi săn chắc của Kwon Hyung Do khiến ai cũng nghĩ dương vật của anh phải trướng lên mới phải, nhưng nó lại rất ngoan ngoãn.

“Tôi mà lúc nào cũng phô trương sức hút thì ai còn thấy nó là sức hút nữa? Chỉ là khoe mẽ thôi. Tôi trông có sexy không, chị Joo?”

“Tôi thấy anh sexy thì có ích gì?”

Hai người họ trò chuyện riêng, tách biệt Ye Jin ra khỏi cuộc trò chuyện.

Thực ra là họ đang nói về Ye Jin, chỉ là cậu không hề hay biết. Ye Jin hoàn toàn hiểu lầm, coi mối quan hệ giữa hai người là một bộ phim tình cảm ướt át.

‘Hai người họ có quan hệ gì nhỉ? Họ đang hẹn hò sao? Mình không nghĩ Kwon Hyung Do chỉ ngủ với mỗi mình. Mình chẳng qua chỉ là cái lỗ để anh ta giải tỏa sự buồn chán ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thôi. Chắc chắn anh ta cũng phải có người mình thật lòng thích chứ, nếu anh ta còn là con người. Hay người đó là chị Joo?’

Ye Jin hoàn toàn không mảy may nhớ ra rằng Madam Joo chính là đối tượng của mối tình thuần khiết và cuồng nhiệt của Jang Moon Yong mà cậu từng nghe kể ở Trevi. Cậu để dòng suy nghĩ hỗn độn đặc trưng của mình cuốn đi, nhanh chóng và rời rạc như mọi khi.

‘Hay là anh ta có người yêu khác nữa?’

“Giờ thì tôi đã hiểu gu của Giám đốc Kwon rồi đấy. Có muốn tôi giới thiệu cho cậu một em mắt sắc sảo, đùi nuột nà không?”

Madam Joo bóng gió gợi ý, Kwon Hyung Do kéo gạt tàn về phía mình, cười khẩy. Anh liếc qua bộ bài rồi trả lời dứt khoát:

“Tôi không phải loại người lăng nhăng. Dù bị người ta coi là trai bao, tôi cũng không đến nỗi tệ vậy. Dù sao cũng là đàn ông mà.”

“Ồ. Tôi càng thích cậu hơn rồi đấy.”

‘Anh ta không lăng nhăng sao?’

Ye Jin thầm ngạc nhiên.

Cậu nhanh chóng tự nhủ: “Chắc là có người yêu rồi.” Dù sao, thứ Kwon Hyung Do làm với cậu cũng chẳng phải hẹn hò hay ngoại tình, chỉ là tình một đêm thôi, nên chẳng có gì phải bận tâm cả.

“Vậy người yêu của anh sống ở đâu?”

Không kìm lòng được, cậu hỏi.

Kwon Hyung Do và Madam Joo đồng thời quay lại nhìn cậu. Ye Jin sợ mình bị hiểu lầm, vội vàng giải thích:

“Ý tôi là người yêu thật sự của anh.”

Ye Jin tin tưởng Kwon Hyung Do vì anh là một tên côn đồ đúng nghĩa. Đó là một nghịch lý mà chính bản thân cậu cũng không hề hay biết. Cậu tin rằng, vì Kwon Hyung Do là một tên khốn nạn và rác rưởi nên những lời anh thốt ra với một kẻ vô giá trị và tầm thường như cậu chắc chắn là sự thật không cần phải tô vẽ.

Do đó, cậu tin chắc rằng Kwon Hyung Do ngủ với mình chẳng qua là vì không có ai khác thích hợp để qua lại ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Và cậu cho rằng đó là mối quan hệ duy nhất có thể tồn tại giữa hai người họ. Suy cho cùng, cả hai đều là đàn ông. Không có tình cảm thì vẫn có thể lên giường với nhau. Ngược lại, việc nảy sinh tình cảm và tiến tới một mối quan hệ nào đó dường như là điều không tưởng trong thế giới của Ye Jin.

Ye Jin đúng là một kẻ cổ hủ.

“Người yêu thật sự?”

Kwon Hyung Do cười khẩy, dí thuốc vào gạt tàn.

“Cậu đùa tôi đấy à?”

“Ôi chao. Ôi chao.”

Lần này, Madam Joo cười lớn, chẳng buồn che miệng. Có vẻ đó mới là tiếng cười thật của chị.

“Ye Jin thú vị thật đấy. Dễ thương quá đi mất.”

Chị dùng móng tay dài véo nhẹ má Ye Jin, rồi đặt lên đó một nụ hôn. Vết son đỏ chót in trên má cậu. Kwon Hyung Do lập tức đứng dậy, lao về phía Ye Jin.

“Chị đang làm cái quái gì vậy? Da cậu ta nhạy cảm lắm đấy. Nếu để lại vết thì sao?”

“Giám đốc Kwon làm quá rồi đấy. Thấy ghét ghê.”

“Đầu tôi sắp nổ tung rồi đây này, vì phải trông cái thằng ngốc này.”

Kwon Hyung Do tặc lưỡi. Ye Jin vẫn chưa hết bàng hoàng sau khi Kwon Hyung Do xoa mạnh má mình. Cậu chẳng hiểu gì về cuộc trò chuyện vừa rồi.

Cậu không hiểu vì sao họ lại cười khi cậu hỏi về người yêu của anh, và việc anh không trả lời cũng rất kỳ lạ.

“Anh vẫn chưa có người yêu à? Có người anh thích không?”

Kwon Hyung Do cáu kỉnh châm thuốc, rồi nói:

“Nếu tôi thích người khác, tôi còn ở đây lăn lộn với cậu làm gì?”

“À, ra vậy.”

Ye Jin gật gù. Kwon Hyung Do cạn lời, chống khuỷu tay lên đùi, quay sang nhìn chằm chằm Ye Jin.

“Thế là hết à?”

“Hả?”

“Thế là hết à? Chỉ có ‘ra vậy’ thôi sao?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo