“Vậy còn phải nói gì nữa?”
Madam Joo cười ha hả. Kwon Hyung Do cắn đầu lọc thuốc, ném mạnh lá bài xuống.
“Thôi đi, khỉ gió. Nói chuyện với cậu, tôi cũng thấy đầu mình không phải não mà là quả bí ngô ấy.”
Sau đó, Kwon Hyung Do tỏ ra cáu kỉnh một cách lạ thường. Madam Joo thì cười suốt. Chỉ có Ye Jin là ngơ ngác.
“Cậu chưa chơi bài bao giờ à?”
“Chưa ạ.”
Ye Jin miễn cưỡng ném bài theo kiểu “nhìn người ta đánh sao mình đánh vậy”, cậu cứ ngơ ngác suốt. Cuối cùng, Kwon Hyung Do kéo cậu ngồi sát cạnh mình. Anh vừa chỉ bài mình, vừa chỉ dẫn từng chút một.
“Nói dễ hiểu thì là trò tìm hình giống nhau. Hiểu chưa?”
Madam Joo nheo mắt, thích thú quan sát hai người đàn ông.
Trong lúc dạy Ye Jin chơi bài, tay Kwon Hyung Do cứ mân mê eo hoặc mông cậu. Có lẽ vì đang mải tập trung học luật chơi, hoặc vì đã quen rồi, Ye Jin chẳng hề để ý đến bàn tay đó.
Đến khi ván bài gần kết thúc, Ye Jin mới nắm được luật.
“Nào, thấy Ye Jin của chúng ta cũng biết chơi rồi đấy, giờ chơi cược tiền luôn nhé?”
Vừa dứt lời, Madam Joo đã xào bài, đề nghị chơi tiền khiến cậu hoảng hốt.
Kwon Hyung Do thì thích thú hẳn lên, đứng dậy lục túi áo khoác treo trên tường.
Ye Jin ghét nhất là chơi tiền. Hơn nữa, cậu chẳng có tiền để mà chơi.
“Tôi không có tiền…”
“Tôi cho cậu mượn.”
“Thà chết còn hơn.”
“Lại giở chứng nữa rồi.”
Kwon Hyung Do mang đến một nắm gì đó. Ye Jin cứ tưởng là một xấp tiền. Lại còn luật lệ và lãi suất vớ vẩn nào nữa đây? Cậu định chuồn nhưng Kwon Hyung Do đã tóm lấy cổ chân mảnh khảnh của cậu, kéo xềnh xệch lại.
“Đừng có sợ. Chẳng có gì to tát đâu.”
Anh ghé sát mặt cậu, cười một cách điên dại.
***
Trước mặt Ye Jin là một đống tiền xu 500 won và 100 won.
Cậu vẫn còn ngơ ngác. Cứ đánh theo những gì đã học, thế mà ván nào cũng thắng. Nói cách khác, bài cứ dính lấy tay cậu.
“Cưng có chắc là cưng mới chơi lần đầu không vậy?”
Madam Joo tròn mắt hỏi. Kwon Hyung Do nằm nghiêng một bên, dùng chân kẹp lấy người Ye Jin, cười khẩy.
“Chị Joo. Đừng có gọi cậu ấy là ‘cưng’. Chỉ tôi mới được gọi thế thôi.”
“Giám đốc Kwon khó tính quá đi. Sao lại thế được chứ. Ai xinh đẹp thì đều là ‘cưng’ của tôi hết.”
“Anh Jang mà nghe thấy thì lại khóc mất thôi.”
“Anh Jang là ông xã của tôi mà.”
Ye Jin tròn mắt nhìn hai người họ. Kwon Hyung Do liếc nhìn cậu, đáp lời:
“À, là anh Jang ở sân golf đó. Cậu gặp rồi chứ? Ông chú to con nói giọng địa phương ấy.”
“Ông chú gì chứ. Anh ấy còn chưa già đến mức đó.”
“Chỉ với chị thôi. Với cái thằng nhóc này thì gọi là ông nội cũng được ấy chứ.”
Lúc này, Ye Jin mới nhớ ra mình đã nghe thấy cái tên Madam Joo khi còn mơ màng ở Trevi. Có vẻ như người phụ nữ trước mặt cậu chính là đối tượng của tình yêu mãnh liệt của Jang Moon Yong.
Cổ và vai cứng đờ của Ye Jin bỗng thả lỏng. Ye Jin lẩm bẩm:
“Ông chú đó, trông đáng sợ thật đấy, nhưng mắt nhìn người cũng được ghê.”
Nghe thấy lời đó, Madam Joo lại cười phá lên. Kwon Hyung Do, người đang cau mày, cũng phì cười.
Cả người cậu đều thả lỏng, cảnh giác cũng giảm bớt. Cậu thấy rất vui. Bài cứ dính lấy tay cậu. Ye Jin rất hiếu thắng. Cậu cảm thấy khoái trá khi chiến thắng. Kwon Hyung Do buộc phải thừa nhận rằng Woo Cheol Yong nói đúng.
“Chơi vừa vừa thôi.”
Kwon Hyung Do cười cười, nhanh tay nắm lấy cổ tay Lee Jin đúng lúc cậu định đứng dậy xào bài khi ván bài vừa hạ màn
“Cậu hào hứng quá rồi đấy.”
Với điếu thuốc dài mảnh kẹp giữa môi, Madam Joo buông lời bằng một giọng uể oải.
“Thôi, chơi đủ rồi. Chơi nhiều quá cũng chán.”
Ye Jin lúc này mới bối rối.
“Tôi… tôi thắng nhiều quá nên vậy sao?”
“Không phải, là cậu không biết tiết chế.”
Kwon Hyung Do vừa xếp lại bộ bài vừa trả lời bằng giọng bình thản. Madam Joo cũng góp lời:
“Tôi không dây dưa với bọn nghiện hút, đánh đập phụ nữ hay cờ bạc. Thấy ai có máu cờ bạc là tôi mất hứng ngay.”
Ye Jin xìu hẳn xuống. Kwon Hyung Do liếc nhìn cậu rồi lấy ngón trỏ và ngón giữa gõ nhẹ vào đầu.
“Không phải cậu mê cờ bạc, chỉ là cậu hưng phấn quá đà thôi. Cứ như ong đốt đít ấy. Đây là vận may của người mới chơi, cộng thêm bọn này nể mặt cậu thôi. Đừng có mơ tưởng đi đánh bài ở đâu nhé. Nghĩ xem tại sao ông chú cậu quý chỉ còn lại bảy ngón tay đi.”
Nghe vậy, Ye Jin tỉnh cả người. Kwon Hyung Do vỗ vỗ cái túi ni lông đen nhăn nhúm, rồi đổ xấp tiền xu ra.
“Cầm lấy mua đồ ăn vặt.”
Ye Jin nhìn vào túi, rồi bốc một nắm tiền xu đưa cho Madam Joo.
“Chị à, xin lỗi chị. Tôi phấn khích quá. Nhờ chị mà tôi tỉnh táo lại rồi. Tôi cũng ghét cay ghét đắng mấy kẻ cờ bạc. Chắc ở đây lâu quá nên đầu óc tôi có vấn đề rồi. Chị cầm lấy mua thuốc lá nhé.”
Madam Joo nhìn hành động của Ye Jin với vẻ thích thú. Chị chờ Ye Jin xếp tiền 500 won và 100 won thành từng chồng gọn gàng, rồi kéo đầu cậu vào ôm, vò mái tóc rối bù.
“Ở đâu ra cái tên ngốc đáng yêu thế này nhỉ? Nếu cậu ta là bí ngô, thì cái ông anh mặt mày cau có kia là dưa leo già hả?”
Nói xong, Madam Joo cười khúc khích.
Còn đang ngơ ngác chớp mắt vì cách thể hiện tình cảm sỗ sàng kia, Ye Jin đã bị kéo phắt đi.
Kwon Hyung Do đẩy Ye Jin ra sau lưng, càu nhàu:
“Đừng thế chứ, chị à. Cậu ta khôn lỏi thôi, chứ còn ngây thơ lắm. Lỡ cậu ta đòi sờ chim tôi thì sao?”
“Thì cậu cho cậu ta sờ đi.”
“Tôi á?”
Kwon Hyung Do hừ lạnh, tay thì xoa xoa mông Ye Jin.
“Cho cậu ta sờ rồi, chưa chắc cậu ta đã bắn nếu tôi không kích thích cho đâu.”
Bầu không khí vui vẻ bỗng chốc tụt dốc vì câu nói của Kwon Hyung Do. Ye Jin vung nắm đấm. Kwon Hyung Do suýt bị trúng đòn, nhưng miếng băng cá nhân lỏng lẻo trên cằm lại rơi ra. Chẳng hiểu sao anh lại dán cái thứ vớ vẩn đó lên mặt.
“Tính tình nóng nảy thật.”
“Còn hơn cái lưỡi thối của anh!”
Ye Jin không chịu thua, đáp trả.
Madam Joo, người quá ngán ngẩm với những cuộc ẩu đả, vỗ tay thu hút sự chú ý rồi lắc đầu, giọng lạnh tanh.
“Nếu hai người còn thế này thì tôi đi đây. Cậu Kwon, không phải cậu gọi tôi đến bàn công việc sao?”
Không khí thay đổi hoàn toàn, giọng điệu của chị cũng trở nên áp đảo hơn. Kwon Hyung Do cuộn Ye Jin vào chăn, đẩy mạnh ra sau. Ye Jin lăn lông lốc, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trừng mắt nhìn vào tường.
Không thèm để ý đến Ye Jin, Kwon Hyung Do mân mê mắt cá chân trần của cậu đang hở ra khỏi chăn rồi bắt đầu vào chuyện chính. Anh tự hỏi sao làn da khô vì mùa đông này lại có thể mềm mại bám lấy tay đến thế
“Chị có biết quán bar ở Incheon không? Tôi biết chị là người gốc ở đó. Trong số những người bạn ở cô nhi viện, có người nắm giữ khu ổ chuột ở Incheon, đúng không? Tôi không nhớ tên thật, chỉ biết người đó tên là Mae Hwa.”
Vẻ mặt Madam Joo cứng đờ. Ye Jin tưởng chị tức giận, nhưng nhìn kỹ lại thấy chị đang hoảng sợ và lo lắng.
Cũng phải thôi. Ít ai biết Madam Joo là người gốc Incheon, và cũng ít ai biết chị xuất thân từ cô nhi viện vừa bị cháy rụi gần đây. Làm sao anh ta biết được?
Dẫu chị có thực lực, cũng chưa chắc đã được cất nhắc lên hàng ngũ lãnh đạo. Vì để tồn tại ở đó, đòi hỏi phải giỏi chiêu trò chính trị bẩn thỉu.
Chính vì việc ông Choi ưu ái Kwon Hyung Do mà không ít người đã xem nhẹ anh. Kwon Hyung Do lúc đầu luôn giấu mình, có khi đến giờ vẫn trưng ra nụ cười nhăn nhở thường trực làm vỏ bọc. Nhưng con người anh trong công việc lại đối lập hoàn toàn. Nên cảnh giác cao độ và tránh xa khi Kwon Hyung Do còn tỏ ra vô hại nhất. Madam Joo trước nay vẫn luôn tâm niệm điều đó
“Thật lòng tôi không muốn dính líu công việc với Giám đốc Kwon, nhưng cậu thừa biết điều đó, đó là lý do cậu vào thẳng chuyện thế này. Hẳn là cậu sẽ đưa ra điều kiện khiến tôi không thể lắc đầu, đúng chứ?”
“Tôi sẽ không xem nhẹ những gì chị làm.”
Kwon Hyung Do đáp, không phủ nhận.
Madam Joo gật đầu sau một hồi suy nghĩ.
Phải, Mae Hwa và tôi lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện. Khu đó giờ khác xưa nhiều rồi, không còn là khu ổ chuột nữa, quán bar cũng bớt đi hẳn. Hiện cô ấy đang quản lý một quán bar tiếp viên và một quán bar CP cao cấp. Mục đích của cậu là gì?”
“Không phải chuyện đó. Thông tin của chị chưa đủ đâu, chị nên tìm hiểu kỹ lại đi. Thực ra Mae Hwa còn một quán bar nữa, và được một ông lớn chống lưng. Tay này có chân trong ở cảng Incheon, bao gồm cả hải quan lẫn cảnh sát biển. Nhưng đó chưa phải là mấu chốt.”
Kwon Hyung Do xoa nhẹ lòng bàn chân Ye Jin, rồi ấn mạnh xuống. Ye Jin đang nín thở trốn trong chăn như một con rệp gỗ, hét lên. Bàn chân của cậu dù nhỏ nhắn nhưng lại chai cứng như bàn chân của một người lính. Chắc hẳn cậu đã phải trải qua quá nhiều căng thẳng trong thời gian dài
“Nếu chỉ liên quan đến khu Incheon, tôi sẽ không quan tâm. Nhưng có vẻ như nó cũng liên quan đến bên này, nên tôi cảnh báo chị.”
“Bên này? Ý cậu là bên ông Choi? Ông Choi tuyệt đối không dính đến ma túy.”
“Chị có biết lý do không?”
“Thì…”