Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 70

Chương 70

“Hai người giống hệt nhau. Còn tôi, vì đã cư xử không khéo với cả anh lẫn thằng khốn đó, nên lại phải nai lưng ra kiếm tiền. Clover là tôi bỏ tiền ra mua đấy. Biết chưa? Nó được tính vào nợ của tôi. Nên nó là của tôi….” 

Kwon Hyung Do bình thản nói ra sự thật, giọng không hề có ý chế nhạo.

“Thế nên con ngựa khốn kiếp đó mới thành của chúng ta. Vì cậu gánh nợ để có nó. Nếu không phải vì nó, nợ của cậu đã vơi đi một nửa rồi.” 

Chỉ là nói ra sự thật, vậy mà vẻ mặt Seon Ye Jin lập tức méo xệch. Hàng lông mày cậu chùng xuống, mắt đã ngấn lệ. Đúng là dễ khóc thật. Lần đầu tiên anh thấy một thằng đàn ông lại mau nước mắt đến thế. Đáng lẽ phải thấy ngứa mắt, nhưng lạ là anh lại không hề cảm thấy vậy.

“Lại là lỗi của tôi à?” Seon Ye Jin càu nhàu. Một cơn giận bất lực.

“Ngay từ đầu tôi có vay mượn gì đâu? Bản thân tôi cũng hoàn toàn không hay biết, chỉ là tên tôi bị điền vào đó!”

“Làm gì có ai chịu thông cảm cho hoàn cảnh kiểu đó. Đến ngân hàng họ cũng chẳng xem xét đâu. Chắc họ sẽ nói, rất tiếc, thưa ngài.”

“Anh biết kẻ đã hại tôi ra nông nỗi này giờ ra sao không?” 

Ye Jin gằn giọng, “Nghe nói đã thắt cổ chết rồi. Tự kết liễu đời mình. Đó là trốn chạy trách nhiệm! Tên khốn nạn… Còn tôi, tôi nhất định sẽ không chết!” 

Kwon Hyung Do lại thấy khá vừa ý trước lời khẳng định đó.

“Tôi tuyệt đối sẽ không chết. Tôi sẽ cùng con ngựa rời đi và sống với bà. Tôi sẽ đến đảo Jeju, sống cả đời với nó rồi chết ở đó.”

“Con ngựa sẽ chết trước cậu đấy?”

“Chuyện đời ai biết trước được.” 

Ye Jin đang từ khóc lóc bỗng phá lên cười rúc rích. Một ý nghĩ kỳ quặc nảy ra trong đầu Kwon Hyung Do, anh muốn tụt quần Ye Jin xem mông cậu có lông không. Anh hình dung nếu mình ghì cậu xuống làm thế ngay tại đây, bà chủ sẽ la hoảng, đám khách sẽ xì xầm bu lại xem. Anh còn muốn làm nhục Ye Jin trước mặt tất cả bọn họ. Nghĩ rồi, Kwon Hyung Do hớp một ngụm rượu cho thấm môi.

“Nếu Clover chết trước tôi, tôi sẽ đi theo nó.”

“Chỉ vì một con ngựa chết tiệt?”

“Ừ. Vì cái thứ mà đối với anh chỉ là một con ngựa chết tiệt.” 

Tâm trạng Kwon Hyung Do càng lúc càng chùng xuống, dù anh không hiểu rõ nguồn cơn của nỗi khó chịu mơ hồ này. Lại chỉ vì con ngựa đó sao? Nếu đúng là thế, anh muốn giết quách con ngựa đó ngay trước mắt Seon Ye Jin, rồi quan sát xem cậu có chết theo thật không.

Cứ dọa dẫm cả đời rồi cậu ta sẽ quên thôi.

“Anh sẽ làm gì tôi? Vì tôi đã đánh khách à?” Lời nói lảm nhảm không đầu không đuôi của kẻ say vẫn chưa dừng lại.

“Chẳng phải anh toi đời rồi sao? Vì tôi?”

“……”

“Tôi phải làm sao đây? Tôi đã đánh khách mà.”

“Thì toi đời rồi, như cậu nói đấy.”

“Làm sao bây giờ…. Đến đó quỳ lạy van xin nhé? Vốn dĩ tôi không định đánh người ta như vậy đâu…. Lúc gã ta mút ngực tôi, tôi cũng cố nhịn lắm chứ.” 

Seon Ye Jin lại đưa tay ôm lấy ngực mình. Chẳng có gì để mà nắm, nhưng cái động tác vun vén từ dưới lên ấy không phải do Kwon Hyung Do chỉ dạy. Seon Ye Jin từng ngủ với phụ nữ sao? Nếu không phải, thì có lẽ gã bán tranh kia đã chạm vào như thế.

“Thế mà gã ta còn đòi tôi mút dương vật của hắn qua lớp quần lót. Nó bốc lên cái mùi… Tôi không chịu được nữa nên mới…” Cơn buồn nôn trào lên cổ họng khiến cậu ọe khan một tiếng.

Kwon Hyung Do nhíu mày rồi nghiêm giọng bảo. “Ngậm mồm lại đi. Nghe tởm quá.”

“Sao thế. Giờ anh thấy tôi kinh tởm à?”

“Vì nghe chuyện dương vật của thằng khác nên thấy khó chịu thôi.”

“Vậy nói chuyện của anh nhé? Hay của tôi?” Thế là đủ rồi. Kwon Hyung Do đoạt lấy ly rượu từ tay Ye Jin. Ngoại trừ tiếng nói lí nhí của cậu, cả quán đều im phăng phắc, ai cũng đang dỏng tai nghe ngóng. Điều đó làm anh thấy gai mắt. Anh đứng dậy, lôi ra một cọc tiền mặt dày cộp khiến bà chủ tròn mắt kinh ngạc, trả tiền hậu hĩnh rồi quay lại. Seon Ye Jin đã úp mặt xuống bàn, chai rượu trong tay buông lỏng vẫn đang chảy tràn ra ngoài.

“Định úp mặt vào vũng rượu soju mà chết à?” 

Kwon Hyung Do nhẹ tay nâng Seon Ye Jin dậy. Khi đứng thẳng, vóc dáng nhỏ con hơn hẳn lúc ngồi của cậu lộ ra trước mắt những người khách. Anh đảo mắt một vòng, ném cái nhìn cảnh cáo về phía mấy gã đàn ông đang nhìn hau háu, rồi dùng tay quệt mạnh lên mặt Seon Ye Jin. Vết rượu được lau sạch, nhưng mùi cồn nồng nặc sộc vào mặt khiến cậu ho dữ dội.

“Tôi đã thử tiếp khách như anh mong muốn rồi… Sao mặt anh lại thế kia?”

“Mặt tôi làm sao.” Vừa kéo Seon Ye Jin ra khỏi quán nhậu, Kwon Hyung Do vừa cộc lốc đáp.

“Vẻ mặt anh trông… khốn nạn cực kỳ.”

“Bộ cậu chưa thấy cặc chó giờ à? Đồ chỉ biết mỗi cặc ngựa,” 

Seon Ye Jin bật cười khì khì. Phiền không chịu nổi. Thấy chân cậu cứ kéo lê trên đất, anh bèn quàng tay qua hông cậu, nhấc bổng lên rồi tiếp tục bước đi.

Trên đường ra xe, Seon Ye Jin cứ huýt sáo mãi. Lần này không phải nhạc cổ điển mà là một bài hát khác.

“Lại cái bài hát hạ lưu nào thế.”

“Bài bà tôi thích….” Để mở cửa xe, anh dựa Seon Ye Jin vào xe rồi lục túi. Seon Ye Jin nhăn mặt, lẩm bẩm… đau đầu quá…. Mặc kệ cậu, Kwon Hyung Do vừa lục túi vừa mân mê bên hông Seon Ye Jin.

“Lần sau tôi sẽ làm tốt.”

“Im đi, đồ nghiện rượu.”

“Vạn sự khởi đầu nan mà, lần sau sẽ dễ hơn thôi.”

“Đây là lần đầu à? Lần hai chắc chắn dễ dàng rồi. Vừa vào phòng đã đánh khách luôn chứ gì.”

“Ngủ với anh cũng chỉ khó lần đầu thôi mà.” Nghe câu nói đó, tay Kwon Hyung Do dừng lại.

Anh giữ chặt lấy cậu đang chực ngã nghiêng, rồi nhìn thẳng vào mắt. Với vẻ mặt chế giễu, Kwon Hyung Do hỏi. “Chỉ khó lần đầu? Ý là bây giờ thì dễ rồi?”

“……”

“Tôi thì thấy khó bỏ mẹ ra đây này. Cái việc ngủ với cậu ấy.”

“Chẳng phải tôi vẫn dễ dàng dạng chân ra đó sao.”

“Thế thì giờ dạng ra xem nào.” Vừa nói, Kwon Hyung Do vừa ép chiếc đùi săn chắc của mình vào giữa hai chân Seon Ye Jin. Vì vóc người chênh lệch, tư thế đó gần như ép Ye Jin phải ngồi lên đùi anh. Bất ngờ, Seon Ye Jin lại toét miệng cười. Cậu nhích phần hông trên đùi Kwon Hyung Do để ngồi cho vững hơn rồi lại bật cười khe khẽ. Lần đầu tiên Kwon Hyung Do thấy cậu cười rúc rích như thế, thay vì nụ cười chế giễu quen thuộc.

“Sao. Có gì buồn cười à.” Kwon Hyung Do ngẩn người nhìn vẻ mặt đó của Seon Ye Jin rồi hỏi. Nghe vậy, Seon Ye Jin lại chỉnh lại tư thế. Mông cậu cọ xát vào đùi khiến Kwon Hyung Do nuốt khan. Seon Ye Jin chậm rãi nhìn Kwon Hyung Do rồi nói.

“Này. Cảm giác như đang cưỡi ngựa vậy.” Hết chịu nổi rồi. Kwon Hyung Do thô bạo giữ lấy má Seon Ye Jin, ép miệng cậu hé ra rồi đưa lưỡi mình vào.

Nắm đấm đang giữ chìa khóa xe đập mạnh vào mui xe, anh ghì chặt Seon Ye Jin vào người mình, dùng lưỡi khuấy đảo khoang miệng chật hẹp của cậu. Lưỡi Kwon Hyung Do cọ vào vòm họng khiến Seon Ye Jin buồn tiểu, cậu vội giữ lấy đũng quần. Kwon Hyung Do áp tay lên chỗ đó rồi thô bạo lắc mạnh.

“A, a!” Seon Ye Jin rên rỉ. Vì say bí tỉ nên khó mà xuất tinh được. Thật khổ sở. Lỗ nhỏ bất giác co thắt liên tục. Cảm giác đó truyền rõ rệt qua đùi. Kwon Hyung Do rung lắc đùi mình. Seon Ye Jin theo bản năng quen thuộc, dùng eo và mông giữ thăng bằng, xương chậu chuyển động nhịp nhàng.

Cái cách Ye Jin di chuyển vừa gợi tình lại vừa điêu luyện đến mức khiến Kwon Hyung Do khô khốc cổ họng. Anh siết chặt lấy khung xe, đến độ chìa khóa cắm sâu vào lòng bàn tay. Anh nâng đùi lên cao hơn một chút, tì nhẹ lên mông Ye Jin, làm cơ thể cậu tự khắc trượt về phía trước. Giờ đây, mũi chân cậu chỉ còn chạm hờ mặt đất, buộc phải hơi kiễng lên.

“Ở trên người mấy thằng khác cậu cũng làm thế này à?” Nghe tiếng gầm gừ quát nạt, Seon Ye Jin ngây người nhìn Kwon Hyung Do bằng đôi mắt ướt át.

“Nếu phải làm vậy….” Đó là câu trả lời Kwon Hyung Do mong đợi. Ít nhất là của hai tháng trước.

Nhưng bây giờ, câu trả lời đó khiến đầu anh như muốn nổ tung. Anh chợt hiểu cảm giác “sôi máu” chính là như thế này.

“Phải làm vậy? Ý cậu là lại chui vào motel rồi đánh người ta ta tóe máu mũi đến mức phải bò ra ngoài hả?”

“Haa…, không phải thế.”

“Là không vào nữa, hay là không đánh nữa?” Anh đang cố tình gây sự. Rõ ràng là đang kiếm cớ bắt bẻ, vậy mà Kwon Hyung Do vẫn ngang ngược như một đứa trẻ. Bị dồn vào thế khó, cái đầu đã thấm đẫm soju của Seon Ye Jin trở nên rối bời, chẳng biết phải trả lời ra sao.

“Nói không đi thì anh cũng gây sự, nói không đánh thì anh cũng gây sự thôi.”

Một câu trả lời thông minh. Kwon Hyung Do nhếch mép cười.

“Đúng vậy. Cứ thử chỉ nằm yên xem. Dù là thằng họa sĩ hay thằng bán tranh, tôi cũng sẽ xé xác chúng ngay trước mặt cậu.” Những lời hung ác khiến Seon Ye Jin rùng mình.

Nỗi sợ hãi đôi khi lại là gia vị tuyệt hảo phủ lên trên khoái cảm. Seon Ye Jin khẽ rên “Hưư”, siết chặt hai đùi. Cặp đùi rắn chắc của Kwon Hyung Do thực sự giống như lưng ngựa.

Kwon Hyung Do rung chân như đang kích thích lỗ nhỏ của Seon Ye Jin. Vùng đáy chậu bị kích thích làm đầu Seon Ye Jin ngửa ra sau. Kwon Hyung Do không chút do dự cắn lên đường hàm và gáy Seon Ye Jin, để lại vết hằn như đã lưu trên má cậu.

“Aah, a, ư, sắp, sắp ra, sắp ra mất.”

“Ừ ừ. Tốt lắm.” Kwon Hyung Do vừa thúc eo vừa đáp. Tư thế này khiến dương vật của Kwon Hyung Do cọ xát vào đầu gối Seon Ye Jin. Cái cách nó trượt lên trượt xuống trên khớp xương tròn lẳn mang lại khoái cảm cực độ. Sướng thật.

“Bắn lên đầu gối cậu được không.” Kwon Hyung Do hỏi với vẻ tinh quái. Seon Ye Jin chẳng hiểu ý nghĩa là gì mà cứ thế gật đầu. Anh cúi gập người, vừa vặn chạm vào đầu gối đang co của Seon Ye Jin. Kwon Hyung Do nuốt nước bọt khi nhìn thấy cặp đùi săn chắc lọt vào tầm mắt.

“Đùi cậu trông gợi tình chết đi được….” Anh kéo khóa quần xuống, lôi dương vật ra. Thứ bật ra đã ướt đẫm, phần đầu trơn bóng. Kwon Hyung Do mân mê chiếc quần jean rách của Seon Ye Jin. Có vẻ nó bị rách do ngã hay vướng vào đâu đó. Anh dùng cả hai tay, một tay giữ dương vật Seon Ye Jin còn một tay giữ hông cậu, xé toạc phần vải rách đó ra.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo