Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 69

Chương 69

Seon Ye Jin khe khẽ huýt sáo. Lúc này Kwon Hyung Do chẳng muốn về nhà cũng không muốn quay lại Colosseum, nên cứ lái xe lượn lờ vô định trên phố.

Rồi anh trông thấy một quán rượu ven đường. Hơi nóng bốc lên nghi ngút giữa đêm đông giá lạnh. Ánh đèn halogen vàng ấm nhấp nháy, tựa như mời gọi những người qua đường đang co ro vì rét.

Chỗ này được đấy. Kwon Hyung Do đánh xe vào lề, kỹ năng đỗ xe phải nói là điêu nghệ.

“Xuống xe.”

Ye Jin không nhúc nhích, chỉ khe khẽ huýt sáo. Một giai điệu nghe thật ảm đạm, chẳng chút sinh khí nào.

“Biết cậu huýt sáo hay rồi đấy, xuống xe mau.”

Vẫn không một lời đáp. Kwon Hyung Do thấy máu dồn lên não nhưng cố nén xuống. Chẳng hiểu sao dạo này anh dễ cáu kỉnh, cứ như lây phải cái tính nóng nảy, đầu óc đơn giản của tên kia.

“Hôm nay tôi không muốn nặng tay với cậu đâu, nên biết điều thì xuống xe đi. Nha?”

Nhưng giọng điệu và cách nói thì rõ là đang nạt nộ rồi.

Ye Jin từ từ quay đầu lại. Ánh mắt cậu hạ xuống thành một đường vòng cung rồi mới chậm rãi ngước lên, khiến Kwon Hyung Do càng thêm nhíu mày. Với khóe miệng bầm dập, gáy hằn dấu tay, cộng thêm cái nhìn đó, quả thực có thể khiến dương vật tưởng đã liệt của một lão già sắp xuống lỗ cũng phải cương lên.

“Này.” Kwon Hyung Do cau mày khó xử, nén một tiếng thở dài.

“Đi nào. Tôi mua soju cho cậu.”

“……”

“Miễn phí. Không cá cược gì cả, chỉ cần ngồi đối diện lúc tôi uống là được.”

“Vừa rót rượu, vừa nghe anh tâm sự tỉ tê, lại vừa phải bán vé luôn à?”

“Chết tiệt.” Giá mà giọng cậu vẫn chua ngoa sắc lẻm như mọi khi thì còn đỡ, đằng này giọng Ye Jin lại thờ ơ đến lạ vì mệt mỏi.

Cuối cùng, Kwon Hyung Do đành tự tay lôi Ye Jin ra khỏi xe. Anh luồn tay dưới nách và ngang hông nhấc bổng cậu lên. Ye Jin cứng đờ người, nhưng vẫn bám lấy anh một cách yếu ớt, tựa như con rối gỗ.

Vừa được đặt xuống đất, Ye Jin loạng choạng rồi mới chậm chạp lê bước. Tưởng cậu trẹo chân, Kwon Hyung Do nhìn kỹ mới thấy đế giày của cậu đang lủng lẳng, chỉ chực bung ra.

Kwon Hyung Do bước theo sau Ye Jin, bàn tay bất giác xòe rộng. Anh đang cố nhớ lại cảm giác khi nắm cổ chân và bàn chân Seon Ye Jin để ước lượng kích cỡ thì cậu đột ngột quay lại.

“Những lúc anh cứ kè kè sau lưng tôi thế này, trông y như đang canh chừng tôi bỏ trốn vậy.”

“……” Do ánh sáng ngược từ quán lều màu cam nghi ngút khói, khuôn mặt Seon Ye Jin trở nên khó nhìn rõ. Dù biết đó không phải ánh nắng và việc che mắt chẳng ích gì, Kwon Hyung Do vẫn theo phản xạ đưa tay lên che trán. Đương nhiên, gương mặt Ye Jin vẫn mờ ảo như cũ.

“Cứ như anh là kẻ săn mồi đang rình rập, chỉ đợi tôi vừa nhấc chân chạy là túm tóc lôi về.”

Kwon Hyung Do im lặng, bởi lời Ye Jin nói gần như là sự thật. Trừ khi đang giữ chặt Seon Ye Jin, anh luôn giữ khoảng cách một chút – đó là quy tắc để tránh sai lầm ngu ngốc là để con nợ đi khuất sau lưng. Và thực tế là, nếu Ye Jin có bỏ trốn, anh chắc chắn sẽ truy đuổi và dùng mọi cách lôi cậu về.

“…Ngựa thì bản năng là chạy trốn, phải không?” Kwon Hyung Do lên tiếng. “Còn tôi, việc tóm bắt cậu vừa là công việc, vừa là bản năng.”

“Hay thật đấy. Đúng là tìm được việc hợp với bản tính của anh rồi còn gì.” Ye Jin uể oải xoay người, lách vào trong quán.

“Vừa kiếm được tiền, vừa thỏa mãn thú tính, chắc anh thích công việc đó lắm nhỉ.”

Phản ứng lại lời lẩm bẩm đầy bất mãn đó, Kwon Hyung Do thở hắt ra một hơi dài. Seon Ye Jin bất giác co người lại trước tiếng thở dài và sự hiện diện của anh. Thế nhưng, bàn tay to lớn của Kwon Hyung Do chỉ lướt qua, vò nhẹ mái tóc rối bù của cậu.

“Hôm nay tạm tha cho cậu đấy.”

Kwon Hyung Do cúi thấp người, lách qua tấm bạt che để vào quán.

“Cho tôi ba chai soju, một mì udon và một canh giải rượu.”

“Có sekoshi* đấy, lấy luôn không anh?” (sekoshi: một loại gỏi cá thái lát mỏng)

“Có thì cho tôi một đĩa nhé.”

Có lẽ chủ quán không phải người gốc ở đây nên thực đơn và giọng nói đều hơi khác. Canh giải rượu vừa được bưng ra, Kwon Hyung Do liền thổi cho nguội bớt rồi húp thử. Vị mằn mặn đánh thức vị giác. Anh múc một ít sang bát của Ye Jin, nhưng cậu chỉ đờ đẫn nhìn xuống, mãi đến khi bị Kwon Hyung Do dúi thìa vào tay.

“Ăn chút đi.”

“Tôi nuốt không trôi.”

Ye Jin lại đặt thìa xuống. Kwon Hyung Do tặc lưỡi.

“Đừng có làm cái bộ dạng đáng thương đó nữa.”

“Với anh thì bất cứ điều gì tôi làm cũng chỉ là giả vờ đáng thương, là cáu kỉnh vô cớ, tất cả chỉ là trò cười thôi đúng không?”

Nỗi oán giận của Ye Jin chính là sự phản kháng cuối cùng, là lời tuyên bố “tôi còn sống, tôi vẫn là người”. Nó tựa như tiếng thét của bản năng sinh tồn. Bởi nếu không làm vậy, cậu sợ chính mình sẽ chấp nhận thân phận thấp hèn. Mà nghịch lý thay, khi đã ở dưới đáy, cuộc sống có khi lại dễ dàng hơn. Cuộc đời vốn dĩ thật oái oăm.

Rõ ràng Kwon Hyung Do luôn coi sự phản kháng đó của cậu thật nực cười. Ngay cả khi cậu vung nắm đấm vào mặt anh, anh vẫn chỉ chế giễu như thể đó là trò trẻ con.

“Thì cậu cũng ra được rồi đó thôi.”

“Suýt chút nữa thì không ra được.” Ye Jin lẩm bẩm.

Cậu thừa biết rằng cửa có mở cũng chẳng có nghĩa là đã thoát. Thể nào cũng bị túm lại lôi vào trong thôi. Nếu Kwon Hyung Do không ở đó, nếu anh không tình cờ giữ tay nắm cửa đúng lúc ấy, Ye Jin hẳn đã chỉ là một tên hề diễn trò bỏ trốn thất bại mà thôi.

Bàn tay Ye Jin đang định cầm lại chiếc thìa bỗng khựng lại. Là vì tình huống lúc đó cuối cùng cũng hiện lên rõ mồn một trong đầu cậu. Ye Jin từ từ ngẩng lên nhìn Kwon Hyung Do.

“Cái cửa… sao lúc đó anh lại giữ tay nắm cửa?”

“……”

Kwon Hyung Do im lặng không đáp.

“Sợ tôi ra ngoài sao? Sợ tôi bỏ trốn nên mới giữ tay nắm cửa à?”

“Nếu tôi thực sự muốn chặn thì cậu đừng hòng mở được cánh cửa đó. Dù chỉ hé ra một khe nhỏ cũng không.”

“Vậy thì… tại sao chứ?”

“……”

Vẫn không có câu trả lời.

Ye Jin xúc thìa canh đã nguội đưa vào miệng. Cậu ăn ngấu nghiến như thể đang tự nhồi nhét, đến mức Kwon Hyung Do phải đưa tay ngăn lại. Bàn tay đang lia lịa xúc canh của cậu bị chặn lại, Ye Jin với đôi má phồng lên ngước nhìn Kwon Hyung Do. Không rõ đó là ánh mắt gì. Oán trách, ngạc nhiên, hay chỉ đơn thuần là ngây dại.

Nuốt ực một tiếng, rồi chép đôi môi hơi tấy đỏ vì vị cay mặn. Nhìn cảnh đó, Kwon Hyung Do cũng bất giác liếm môi mình, như một phản xạ đồng điệu.

 

“Thôi được rồi.”

Ngay sau đó, Ye Jin bật cười khe khẽ rồi lắc đầu.

“Anh mà lại đến cứu tôi sao? Làm gì có chuyện đó.”

Ye Jin nốc cạn ly rượu trước mặt, và cậu ngấm rượu rất nhanh. Kwon Hyung Do chỉ đứng nhìn, chẳng hề can ngăn cái cách cậu uống như thể tự hành hạ bản thân. Trừ lần duy nhất Ye Jin tự đập đầu vào xe, anh chưa từng can thiệp vào những hành vi tự hủy của cậu.

Ba chai rượu hết veo trong nháy mắt. Kwon Hyung Do gọi thêm hai chai. Anh uống chậm hơn thường lệ, chỉ hết một chai rưỡi, phần còn lại đều vào bụng Ye Jin hết.

Tửu lượng chắc chỉ tầm một chai. Hay do bụng rỗng nên say nhanh hơn nhỉ. Kwon Hyung Do thầm ước lượng khi nhìn Ye Jin đã say mèm.

Ye Jin lại bắt đầu huýt sáo, giai điệu rời rạc, mệt mỏi.

“Cậu huýt sáo bài gì thế?”

Kwon Hyung Do vừa nhai miếng gừng vừa hỏi. Mãi một lúc sau Ye Jin mới đáp, giọng lí nhí. Gương mặt cậu gần như gục xuống bàn. Tựa má vào cánh tay gác trên bàn, đôi mắt lim dim, Seon Ye Jin trông có nét gì đó thật ngây thơ, thật đáng thương.

“Bản nhạc cổ điển mà tôi nghe trong căn phòng đó.”

“Thế mà cậu cũng nhớ hết được à?”

Đáp lại câu hỏi có phần chế giễu của Kwon Hyung Do, Ye Jin lẩm bẩm.

“Sao mà quên được chứ. Những chuyện xảy ra trong căn phòng đó, có lẽ cả đời này tôi cũng không quên nổi.”

“Chắc là thế rồi. Cái thằng vừa bật nhạc cổ điển vừa làm cái trò đó thì tôi cũng mới gặp lần đầu. Chắc nó cũng là lần đầu bị đấm chảy máu mũi đấy, thằng khốn nạn.”

Kwon Hyung Do nhếch mép cười, nhưng trong lòng lại chẳng vui vẻ chút nào. Dù sao thì chuyện cũng đã giải quyết xong, nhưng anh lại nghĩ lẽ ra nên đánh cho tên họa sĩ khốn kiếp đó một trận tơi bời mới đúng. Giờ thì gã đó sẽ nhớ mãi Seon Ye Jin vì vụ chảy máu mũi. Thật khiến người ta khó chịu.

“Ban đầu tôi cũng đã cố làm cho xong chuyện mà.”

Ye Jin ngẩng đầu lên, chiếc cổ thon dài ngả nghiêng. Gương mặt cậu tái nhợt, nhưng từ cằm trở xuống lại ửng đỏ vì men rượu.

“Tôi đã cố rồi. Nhưng khi hắn cởi quần tôi, tôi thấy kinh tởm không chịu được. Tôi đạp hắn ra thì hắn lại nói vậy cởi áo trên trước.”

Ye Jin vô thức đưa tay ôm lấy ngực. Kwon Hyung Do không ưa nổi cái vẻ mặt như đang cười nhạo chính mình của cậu, liền tặc lưỡi.

“Hắn bảo đầu ngực tôi đẹp.”

Khách trong quán đã đổi một lượt. Kwon Hyung Do cảm nhận được mấy gã đàn ông ở bàn chéo phía sau – mới ngồi chưa lâu và còn tỉnh táo – đang liếc nhìn về phía này vì giọng nói của Ye Jin. Bị Kwon Hyung Do bắt gặp ánh mắt, họ vội nhìn đi chỗ khác. Anh còn nghe loáng thoáng mấy lời xì xào kiểu như ‘thứ làm tiền bằng đít’.

“Thế là hắn mút nó. Ghê tởm. Tôi chẳng hiểu sao đàn ông các người lại thích mút cái chỗ đó nữa. Tôi có phải là vú nuôi đâu mà có sữa.”

“Tôi cũng thích mút của cậu đấy chứ. Vì nó đẹp.”

Kwon Hyung Do đáp, giọng thản nhiên, chẳng buồn để ý xem có ai nghe thấy không. Ye Jin nhìn Kwon Hyung Do chằm chằm rồi bật cười khanh khách. Nụ cười đó không hiểu sao lại khiến Kwon Hyung Do thấy gai mắt.

“Cậu cười cái gì?”

“Vì thằng khốn đó cũng nói y hệt anh. Rằng nó đẹp.”

Đuôi mày Kwon Hyung Do giật mạnh. Bất chấp vầng trán đang nhăn lại và bầu không khí trở nên nặng nề quanh anh, Ye Jin lại nhếch mép cười khẩy.

“Sao? Khó chịu à? Khó chịu vì cái gì chứ? Hai người giống hệt nhau mà….”

Ye Jin thì thầm nốt câu. Kwon Hyung Do định phản bác, dù biết đó chỉ là sự ngoan cố vô lý, chẳng có căn cứ nào.

Nhưng nhìn bộ dạng Ye Jin lúc này, rõ ràng cậu chẳng còn tỉnh táo để nghe gì nữa. Cậu vớ lấy chai soju mới, rót tràn cả ra ly. Kwon Hyung Do giật chai rượu lại, nhưng không nói câu “say rồi thì đừng uống nữa”. Seon Ye Jin khi say vừa mong manh yếu đuối, lại vừa đẹp đến lạ. Mà Kwon Hyung Do, kẻ bản chất đã thối nát, vốn là loại khoái trá ngắm nhìn người khác chơi vơi bên bờ vực. Với Seon Ye Jin, sự mê hoặc đó lại càng mãnh liệt hơn.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo