Seon Ye Jin áp tay lên cửa kính sau xe Kwon Hyung Do. Hơi thở nóng hổi của cả hai người phả mờ mặt kính. Một tiếng “ken két” khô khốc vang lên khi bàn tay cậu miết một vệt dài trên đó. Ngay điểm cuối vệt tay, Seon Ye Jin, đang níu chặt vai Kwon Hyung Do, cắn chặt môi dưới rồi khẽ hé ra.
Qua khe môi hé mở, đầu lưỡi nhỏ xinh khẽ ẩn hiện theo từng nhịp thở hổn hển. Bờ môi dưới ướt đẫm nước bọt trông càng thêm mời gọi. Kwon Hyung Do chợt thấy cổ họng mình khô rát.
“Bắn vào người tôi đi, địt mẹ nó.” Lời nói của Kwon Hyung Do như một mệnh lệnh giáng thẳng vào Seon Ye Jin. Nhưng không chỉ có lời nói. Một cú đánh mạnh giáng xuống mông cậu. Tiếng “Chát” vang lên, và đúng lúc đó, cơ vòng của Seon Ye Jin hoàn toàn mất kiểm soát. Kèm theo tiếng “Phụt”, thay vì dòng tinh dịch đáng lẽ phải tuôn ra, một dòng nước tiểu trong vắt lại ào xuống.
Chứng kiến cảnh đó, Kwon Hyung Do phá lên cười ha hả rồi lại vỗ mạnh vào mông Seon Ye Jin. “Người đẹp của tôi lại tè dầm lên người tôi rồi này.”
Cơ thể cậu run bắn lên khi dòng nước tiểu tuôn ra không ngừng, nhiều đến mức bụng dưới cậu quặn thắt. Nước tiểu gần như không mùi, do cậu đã uống quá nhiều nước và soju. Phải đến khi cơn run rẩy dịu đi và tâm trí tỉnh táo trở lại thì mọi chuyện đã xong xuôi.
“A, không được!” Seon Ye Jin mếu máo định đưa tay che hạ bộ, nhưng Kwon Hyung Do nào chịu để yên. Anh bắt lấy hai cổ tay cậu, kéo ngược ra sau, ép lồng ngực cậu ưỡn về phía trước.
Kwon Hyung Do cứ thế mặc cho Seon Ye Jin tiểu lên người mình, đồng thời tham lam ngậm lấy đầu ngực cậu. Anh day nghiến nó, cảm thấy kích thích hơn là khó chịu với cơ thể ướt sũng và ấm nóng đang hứng trọn dòng nước tiểu.
“A. Này. Tôi cũng mắc tiểu mất rồi.” Kwon Hyung Do vừa lầm bầm vừa run rẩy lắc người như muốn giũ sạch cơ thể ướt nhẹp.
Seon Ye Jin sững sờ nhìn thân thể ướt đẫm của Kwon Hyung Do, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Tè dầm ra thế rồi còn khóc lóc cái gì nữa.” Rõ ràng chính anh là người gây ra chuyện, vậy mà Kwon Hyung Do lại trơ tráo đổ hết lỗi cho Seon Ye Jin.
Seon Ye Jin hoảng loạn run bần bật, nức nở “Tôi sai rồi. T-Tôi sai rồi mà. Xin lỗi anh….” Dương vật Kwon Hyung Do lại cương cứng lần nữa.
Anh hơi nhổm người dậy, rồi ghé sát vành tai ướt sũng nước bọt của cậu mà thì thầm. “Tôi cũng bắn lên người cậu được không…?”
Trông Seon Ye Jin lúc này hoàn toàn như kẻ mất hồn, hồn xiêu phách lạc. Bình thường hẳn cậu sẽ hét lên không đời nào, nhưng giờ đây Seon Ye Jin lại chẳng hề phản ứng, gương mặt chỉ càng thêm tái nhợt. Kwon Hyung Do lại tiếp tục dụ dỗ cậu như một con rắn độc.
“Tôi cũng làm vậy… thì mới công bằng chứ. Hử? Coi như không ai nợ ai, cậu với tôi đều chịu cả mà.” Nghe đến hai chữ “công bằng”, Seon Ye Jin bất giác gật đầu.
Dù chỉ là một cái gật rất khẽ, nhưng thế là đủ. Kwon Hyung Do nắm lấy dương vật còn ẩm ướt của Seon Ye Jin mà vuốt ve. Cậu vẫn chưa xuất tinh, nên anh định bụng sẽ giúp cậu giải tỏa nốt.
Seon Ye Jin từ từ bị đặt nằm xuống. Kwon Hyung Do hé cửa xe. Quán nhậu vỉa hè gần đó hình như đã dọn hàng, xung quanh tối om. Trời tối đến mức có thể thấy rõ từng vì sao lấp lánh. Kwon Hyung Do dìu Seon Ye Jin ra ngoài xe. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua khiến Seon Ye Jin bất giác rùng mình.
“Quay lưng lại.” Dù run bắn cả người, Seon Ye Jin vẫn ngoan ngoãn quay lưng. Kwon Hyung Do một tay vịn vào xe, tay kia kéo sát vòng eo cứng đờ của cậu lại gần. Quần của Kwon Hyung Do đã tụt xuống tận mắt cá chân, còn Seon Ye Jin thì trần như nhộng.
“Này. Cậu không biết tôi đã cứng thế nào khi nhìn tấm lưng của cậu đâu….” Lẩm bẩm đầy mê đắm, Kwon Hyung Do áp sát dương vật vào sống lưng Seon Ye Jin mà cọ xát. Anh hoàn toàn có thể ép cậu cúi gập người xuống hơn nữa. Đường cong nơi sống lưng hõm sâu vừa vặn ôm lấy vật nóng cứng của anh. Kwon Hyung Do miệt mài ma sát nơi khe mông và khoảng hõm lưng ấy.
Chẳng cần nhiều kích thích, bởi sự hưng phấn của Kwon Hyung Do đã dâng đến đỉnh điểm, như dây đàn căng sắp đứt. Khoảnh khắc bùng nổ cuối cùng cũng đến, anh bắn dòng tinh dịch trắng xóa lên sống lưng Seon Ye Jin.
“Khự, a… Đệt.” Seon Ye Jin cũng run lên bần bật rồi xuất tinh vào tay Kwon Hyung Do.
Kwon Hyung Do chậm rãi liếm môi, thúc nhẹ dương vật vào lưng Seon Ye Jin thêm vài cái nữa. Rồi anh giữ chặt hông cậu, áp môi mình lên sống lưng. Cơ thể Seon Ye Jin từ từ được kéo thẳng dậy. Tấm lưng uốn cong theo tư thế trông mới dâm đãng làm sao.
“Đẹp lắm…. Đúng là thằng nhóc xinh đẹp hiếm có.” Giọng anh như đang mê sảng. Lẩm bẩm mấy câu “thằng nhóc xinh đẹp”, “đồ đẹp mã”, Kwon Hyung Do bắt đầu tiểu lên tấm lưng trần của Seon Ye Jin. Seon Ye Jin run bắn người, bật ra tiếng nấc nghẹn “Hức”.
Ghì chặt tấm thân ướt đẫm của Seon Ye Jin vào lòng, Kwon Hyung Do nhìn bộ dạng lem luốc của cả hai. Cái cảm giác tồi tệ như bị nhấn trong bùn nhơ cả ngày bỗng dưng bay sạch khi thực sự bị thứ nước ấm nóng kia bao phủ. Ngược lại là một cảm giác khoan khoái, sung sướng đến lạ thường dâng lên trong anh.
Vừa cắn sâu vào vai Seon Ye Jin, vừa run rẩy cười lớn, Kwon Hyung Do đưa tay vuốt ve ngực cậu. Anh dùng ngón tay mân mê đầu ngực đang cương cứng vì lạnh. “Vì cậu mà tôi cũng sắp điên đến nơi rồi…. Phải làm sao bây giờ đây.”
Seon Ye Jin thờ thẫn ngửa đầu ra sau. Gáy cậu tựa vào vai Kwon Hyung Do, mắt nhìn lên bầu trời đêm. Bầu trời, trái ngược hoàn toàn với bộ dạng thảm hại của cậu lúc này, lại đẹp đến nao lòng. Thằng nhóc xinh đẹp hiếm có.
Có vẻ đoán được Seon Ye Jin đang nhìn gì, Kwon Hyung Do vẫn kề sát má mình vào mặt cậu, giọng thì thầm: “Kia kìa, người ta hay gọi nó là tinh dịch của thần, hoặc sữa của thần linh gì đấy. Còn cậu thì sao?”
“…Tôi chỉ nghĩ đó là bụi sao thôi.”
“Ừ. Dù là tinh dịch hay sữa mẹ, chúng ta cứ làm tình cho đến khi tạo ra cả dải ngân hà mới thì thôi.”
“Chắc một đêm không đủ đâu….” Seon Ye Jin đã hoàn toàn kiệt sức bởi những lời nói nhảm của Kwon Hyung Do. Mí mắt cậu nặng trĩu, từ từ khép lại. Người ta bảo ngủ quên ngoài trời lạnh thế này có thể chết cóng…
Kwon Hyung Do đặt Seon Ye Jin vào ghế sau; cậu trông kiệt sức đến mức có thể đổ gục và ngủ thiếp đi bất cứ lúc nào. Anh lấy bình nước 2 lít cùng chiếc khăn quen thuộc từ trong xe, đưa lên mũi ngửi thử rồi khựng lại giây lát, nhưng cuối cùng tặc lưỡi cho qua. Nhúng khăn vào nước, anh lau vội người Seon Ye Jin và mặt ghế, miệng bất giác ngân nga khe khẽ vì tâm trạng có vẻ đang rất tốt.
Ngay khi Kwon Hyung Do vừa lau xong ghế, Seon Ye Jin liền ngả người ra sau nằm vật xuống. Tiếng ngâm nga của anh nghe như vọng lại từ đâu đó xa xăm. Cậu mệt quá rồi.
“Ngủ rồi à?” Dù vẫn nghe thấy tiếng hỏi, cậu chẳng còn chút sức lực nào để đáp lại. Chỉ mong tên khốn kia cũng tự biết đường lau sạch người hắn đi.
Thời tiết dạo này đúng là đỏng đảnh. Mùa đông năm nay quả thật ấm hơn mọi năm như người ta nói, nhưng cái ấm đó lại theo kiểu đêm thì băng giá, ngày đến thì bùn đất nhão nhoét. Vì thế, nhóm hạng trên vốn chọn lịch tập ban ngày giờ đây lại gặp trở ngại.
Seon Ye Jin, người thường ngày vốn cực kỳ nhạy cảm với chuyện lịch tập, dạo này lại im lặng đến lạ. Các thành viên khác thì lại coi sự yên tĩnh đó của cậu như khoảng lặng trước cơn bão. Dù thực tế là Seon Ye Jin chẳng hề bận tâm đến chuyện đó chút nào.
“Đây. Thêm việc cho cậu đây.” Kwon Hyung Do thả một chồng giấy dày cộp xuống cạnh bàn phím của Seon Ye Jin. Một tiếng “Rầm” khô khốc vang lên. Seon Ye Jin nhìn chằm chằm vào chồng giấy với vẻ mặt chán ngán, rồi chậm rãi ngước lên nhìn Kwon Hyung Do.
“Anh bắt tôi làm hết chỗ này thật đấy à? Không có điểm dừng luôn sao?”
“Chứ sao. Đang lúc cao điểm mà. Server dạo này chập chờn, với tôi cũng muốn gom mấy khoản hoàn tiền online về một mối cho chắc.” Nghe sếp chê server mình quản lý, Kim Jae Man sầm mặt lại, nhưng Kwon Hyung Do lờ đi. Thực chất, đây chỉ là cái cớ của Kwon Hyung Do. Anh thừa hiểu Seon Ye Jin mà rảnh việc là sẽ bị điều đi chỗ khác ngay, nên cố tình đùn việc cho cậu để giữ chân. Vậy mà anh vẫn tự cho là mình đúng đắn. Công việc nhiều thì giao thêm, quá hợp lý còn gì.
“…….” Tưởng cậu sẽ làm ầm lên một trận như mọi khi, nhưng Seon Ye Jin chỉ nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ rồi lại cắm cúi làm việc, không một lời ca thán.
“Không cằn nhằn tiếng nào à?”
“Tôi không có thói quen phàn nàn về công việc được giao.”
“Ối chà, ghê vậy cơ à? Thế mà có người làm đến chảy cả máu mũi hai bên đấy.”
“Tại tôi không muốn gây thêm rắc rối cho anh thôi.” Dù hiểu rõ câu trả lời có vẻ hờ hững đó thực ra chỉ là lời nói suông, Kwon Hyung Do vẫn hơi chững lại một nhịp.
Anh im lặng một lúc lâu, mím chặt môi rồi đưa tay vuốt cằm. “Ừm.” Anh khẽ bật ra một tiếng rên khẽ kỳ lạ trong cổ họng.
Và đúng là như vậy thật, Giám đốc Ma vừa gọi điện chửi Kwon Hyung Do một trận tơi bời liên quan đến cái thằng cha bán tranh chết tiệt. Hình ảnh Kwon Hyung Do lúc đó vẫn in đậm trong tâm trí Kim Jae Man, một tay kẹp điện thoại, miệng rít thuốc không ngừng, mắt dán vào game bài trên màn hình. Kim Jae Man cười khẩy trong lòng: “Có thấy khổ chỗ nào đâu.”
Nhưng chỉ ngay sau đó, Kwon Hyung Do đã nhếch mép cười rồi lại quay sang than thở với Seon Ye Jin. “Thì thế tôi mới nói chứ. Tình hình của tôi giờ tệ như cứt vậy. Tôi đang khó xử chết đi được đây này. Tất cả là tại cậu đấy.”
“Biết sao được, tôi chẳng thấy mình có lỗi gì cả.” Seon Ye Jin cộc lốc đáp.
Cái ngày cậu say khướt sau khi rời quán nhậu vỉa hè cùng Kwon Hyung Do, lúc tỉnh dậy thì đã thấy mình đang ở trong ký túc xá. Khi cậu run rẩy tỉnh giấc vì cơn gió lạnh buốt lùa vào từ ô cửa sổ mở hé để thông gió, má cậu đang áp chặt vào lồng ngực trần của Kwon Hyung Do. Chiếc áo khoác của anh đắp hờ trên vai cậu, còn hai chân cậu thì dang rộng, kẹp lấy hai bên hông anh.
Kwon Hyung Do lúc đó đang mải chơi game trên điện thoại, vừa thấy Seon Ye Jin tỉnh giấc đã lại lao vào cậu lần nữa. Ngoại trừ việc không cho vào trong, còn lại tất cả những gì có thể làm thì cả hai đều đã làm. Seon Ye Jin nhìn Kwon Hyung Do túm lấy hai chân mình gác lên vai anh rồi bắn đầy tinh dịch vào giữa hai đùi, thầm nghĩ, địt mẹ, kệ xác anh ta vậy,, đồ ngựa giống, rồi cứ thế lịm đi.
Việc tỉnh dậy ở ký túc xá cho thấy có vẻ như sau đó Kwon Hyung Do đã đưa cậu về. Quá trình đó hẳn phải khá ồn ào, vậy mà cậu lại ngủ say như chết, ngủ một mạch đến mức bỏ lỡ cả bữa sáng. Seon Ye Jin nhìn lướt qua cơ thể sạch sẽ của mình, bộ đồ lót với gu thẩm mỹ tệ hại mà Kwon Hyung Do đã mặc cho cậu, rồi đến hộp sữa chua, quả trứng luộc và mấy viên kẹo đèn giao thông đặt dưới sàn nhà. Cậu mân mê chiếc quần lót rộng thùng thình. Thật không thể hiểu nổi tại sao anh lại cứ khăng khăng bắt cậu mặc đồ lót của mình.
Tất cả ký ức, ngoại trừ việc làm thế nào cậu về được đến đây, đồng loạt ùa về khiến Seon Ye Jin phải ôm mặt rên rỉ một hồi lâu. Cậu đã tiểu lên người Kwon Hyung Do. Và Kwon Hyung Do cũng làm thế với cậu. Cả cái cảnh tượng điên loạn đó. Tuy không hề có giao hợp, nhưng đó là hành vi mà đến loài vật còn không làm. Cảm giác nhục nhã và xấu hổ ê chề xâm chiếm cậu, nhưng mọi chuyện đã rồi, quá khứ không thì thể thay đổi. Nên cậu đành chọn cách trơ mặt ra mà chấp nhận.
Vấn đề là, Kwon Hyung Do còn trơ trẽn hơn cậu gấp bội.