Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 73

Chương 73

Kwon Hyung Do vừa xoa bóp vai Ye Jin vừa chọc ghẹo.

“Hôm nay cậu đi ngoài ổn chứ? Đừng để bụng rỗng không đấy.”

Ye Jin bực bội gạt tay anh ra. Kwon Hyung Do cười khúc khích. Chỉ có Kim Jae Man chẳng hiểu mô tê gì, là ngơ ngác nhìn.

“Này. Kiếm gì ăn tạm đi rồi hẵng làm tiếp.”

Để quên chuyện hôm đó, cậu cứ cắm đầu gõ chữ nên tốc độ cũng tăng vùn vụt. Thời gian vì thế mà trôi đi vun vút. Nhanh đến độ, mãi tới lúc Kwon Hyung Do gọi, cậu mới giật mình nhận ra mình chẳng nghĩ ngợi được gì khác.

“Ồ. Cơm tới rồi kìa. Kia là mì udon phải không ạ?”

“Thằng ranh khó chiều này. Cậu không gọi chung một món là muốn hành bà chủ quán hay gì?” 

“Tại ngày nào cũng mì tương đen nên em ngán quá chứ ạ. Răng em sắp đen sì hết cả rồi đây này

Kim Jae Man tuy càu nhàu thế thôi nhưng vẫn là người xông vào bàn nhanh nhất.

Kwon Hyung Do lắc lắc bát mì tương đen trộn cho đều. Động tác trông rất điệu nghệ. Mấy bát kia cũng ở chỗ anh nên cậu đành đứng chờ. Lúc này, cậu chỉ muốn tránh mặt anh càng nhiều càng tốt.

“Trông ngon quá. Thơm nức mũi luôn. Chắc quán này làm ngon lắm đây. Ủa, không có màn thầu chiên ạ?” 

“Trong kia kìa.”

Kwon Hyung Do chỉ vào cái thùng giao hàng bằng sắt. Vì đây là quán quen nên họ để luôn cái thùng sắt ở đây, đồ ăn giao tới thì bỏ vào đó, bát đĩa ăn xong cũng để lại chỗ ấy.

Kim Jae Man thoắt cái đã bê màn thầu chiên ra. Kwon Hyung Do dùng đũa gạt lớp ni lông bọc miệng bát, trộn mì thật kỹ cho sốt tương đen thấm đều rồi đẩy nhẹ về phía Kim Jae Man. Kim Jae Man nhìn cảnh đó, mắt tròn xoe kinh ngạc.

Còn Kwon Hyung Do thì lại thản nhiên chỉ cho Kim Jae Man cách ăn.

“Cho bột ớt vào mà ăn. Thế mới ngon.”

“Á á!”

Kim Jae Man nhăn mặt khó chịu khi Kwon Hyung Do trút cả đống bột ớt loại hạt to vào bát mình mà chẳng thèm hỏi lấy một tiếng.

“Đại ca! Em đã bảo đừng làm thế rồi mà? Sao lúc nào anh cũng tự tiện làm theo ý mình thế!” 

“Tự tiện? Muốn chết hả? Cậu thử nói ‘tự tiện’ thêm lần nữa xem.” 

Đúng là kiểu bắt bẻ cùn. Cậu phải mím chặt môi để khỏi bật cười trước cái lý sự nhảm nhí đó.

“Thiệt tình, chính vì thế này nên em mới chẳng muốn ăn cơm chung với đại ca đấy.” 

“Toàn là tiền của tôi đấy nhé. Cậu được dạy là phải hỗn láo với người bao cậu ăn hả? Thằng ranh này đúng là đồ vô học. Chẳng biết điều.” 

“Ai chứ đại ca mà cũng nói chuyện lễ nghĩa cơ đấy?” 

Kim Jae Man cũng không phải dạng vừa, chẳng chịu thua lời nào. Qua đó đủ thấy Kwon Hyung Do coi trọng năng lực của Kim Jae Man đến mức nào. Đồng thời cũng cho thấy mối quan hệ giữa hai người họ thân thiết ra sao.

Cậu quên mất bản thân cũng từng nói và làm những chuyện quá đáng hơn thế nhiều mà vẫn được bỏ qua, giờ chỉ biết đứng nhìn màn đấu khẩu của Kwon Hyung Do và Kim Jae Man bằng ánh mắt kỳ lạ. Thấy cậu đứng ngây ra, Kwon Hyung Do liền thúc giục.

“Sao thế? Cậu cũng muốn cho bột ớt vào à?”

“Ừ.”

Quả thật Ye Jin cũng thích ăn như vậy. Điều đó khiến Kwon Hyung Do cười tít mắt.

“Cũng biết ăn đấy chứ. Đáng yêu ghê.”

Kwon Hyung Do là kiểu người dễ dãi, hay tùy tiện nói mấy lời nghe như khen đáng yêu. Cậu chưa bao giờ coi những lời đó là thật lòng, chỉ nghe tai này lọt tai kia. Cậu đưa bát ra để Kwon Hyung Do rắc bột ớt, rồi từ tốn kéo về, bắt đầu nhặt mấy hạt đậu xanh ăn trước.

“Này này. Đừng có ăn vặt lót dạ thế, ăn mì đi chứ. Cậu phải tăng cân lên một chút. Đùi cậu thon thì thon thật đấy, nhưng có thêm tí da tí thịt nữa thì tốt biết mấy.”

“Vậy thì ngựa nặng không chạy nổi.”

“Thì kiếm con ngựa khỏe hơn là được chứ gì.”

“Anh cứ toàn nói mấy chuyện vô lý.”

“Đang nói chuyện ngựa mà, vô lý chỗ nào.”

Kwon Hyung Do, kẻ vừa phun ra câu đó như đùa cợt, bật cười khùng khục. Ye Jin chỉ muốn bịt tai lại.

Kim Jae Man, nãy giờ chứng kiến màn đối đáp nửa đùa nửa thật của hai người, bèn lên tiếng.

“Hai người trông thân thiết hơn hẳn rồi nhỉ?”

“Làm gì có.” 

“Chứ sao?”

Kwon Hyung Do và Ye Jin đồng thanh đưa ra hai phản ứng trái ngược hẳn nhau.

Ye Jin định phản bác lại câu nói vô lý đó, liền lườm Kwon Hyung Do vì cái vẻ mặt trơ trẽn của anh.

“Chúng ta thân thiết lắm sao?”

“Thân chứ, sao lại không. Làm gì có mối quan hệ nào mà không thân như chúng ta. Thân dưới còn dính lấy nhau….”

Ye Jin giật mình đứng dậy chặn miệng Kwon Hyung Do, nhưng anh tỉnh bơ đưa khuyên lưỡi ra liếm mấy ngón tay đang chặn miệng mình. Hoảng hồn tột độ, Ye Jin ngã ngồi trở lại ghế, thấy vậy Kwon Hyung Do liền cười khoái trá.

“Mặn đấy. Khỏi cần củ cải muối luôn.”

“…….”

Chẳng biết từ lúc nào, Kim Jae Man đã chẳng buồn để ý đến hai người họ nữa, chỉ cắm cúi xì xụp húp mì.

***

Cậu vừa hút thuốc vừa đứng ngẩn người trong gió lạnh.

Gió thổi buốt như dao cắt. Cuộc đua lần này cậu về nhất nhưng chẳng vui vẻ gì. Chỉ đơn thuần là cảm giác tuần này mình lại sống sót. Gã quản lí Bbo Jji vẫn không nói rõ cậu còn nợ bao nhiêu. Sao mà không nghi ngờ cho được. Có khi nào đã trả hết nợ rồi mà gã đang lừa mình không?

Sống trong nghi ngờ thật mệt mỏi. Cảm giác như dây thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn. Vì vậy, dù thực sự chẳng muốn chút nào, nhưng ở đây, thật khó mà tin tưởng được ai. Liệu có kẻ nào đang lẽo đẽo sau lưng mình trên đường về ký túc xá không, cái thìa liệu có được cài đúng vào cái chốt cửa lỏng lẻo không, móng ngựa có bị gai đâm phải không… Cậu phải nghi ngờ tất cả.

Nghĩ lại thì, Kwon Hyung Do định xử lý Đấu trường Colosseum khi nào đây? Kỳ nghỉ đông là thời điểm thích hợp nhất còn gì. Nếu thật sự muốn bán ngựa thì đáng lẽ phải thấy bóng dáng mấy tay buôn rồi chứ. Rốt cuộc thì anh ta đang âm mưu gì, toan tính điều gì…? Dù có căng hết óc ra mà đoán thì cậu vẫn chẳng thể biết gì về Kwon Hyung Do cả….

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện. Kwon Hyung Do, người dạo này có vẻ rất bận, đã xuất hiện sau một thời gian biệt tăm. Anh đang tiến lại từ xa, nhưng trông khác hẳn mọi khi, lại đang mặc vest. Cà vạt hơi nới lỏng, nhưng bộ dạng mặc cả áo khoác trông thật lạ lẫm. Trong lúc cậu còn ngây ra nhìn, Kwon Hyung Do với vẻ ngoài trông lịch lãm lạ thường và tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ – đã cười tươi rói và vỗ mông cậu một cái. Dạo này Kwon Hyung Do cứ như bị ám ảnh bởi mông của cậu vậy.

“Thứ Hai, thứ Ba tuần này tôi bận rồi, cuối tuần gặp nhau nhé, cưng à?”

Trời được dự báo sẽ rất lạnh vào cuối tuần, vì thế mọi cuộc đua đều bị hủy. Các Jockey được điều đi làm việc khác thay thế, riêng cậu lại không nằm trong danh sách phân công này. Có phải anh sắp xếp cho cậu rảnh cuối tuần là vì chuyện này không?

Lại nghi ngờ nữa rồi…. cậu gạt tàn thuốc rồi gật đầu.

Mối quan hệ với Kwon Hyung Do cứ thế mà trở nên quen thuộc đến lạ. Giống như việc hút thuốc, Ban đầu thì thấy nhạt nhẽo, xây xẩm mặt mày, ấy thế mà giờ đây không thể không nghĩ tới nó mấy lần mỗi ngày.

Có lẽ mình cứ thế này mà hòa nhập vào nơi đây mất thôi…. Nỗi sợ hãi bất lực dâng lên rồi lại lắng xuống, như thể cậu đã chấp nhận số phận.

“Anh đi đâu mà ăn mặc thế này?”

Kwon Hyung Do có vẻ phấn khích đáp lại câu hỏi của Ye Jin.

“À, tôi đi gặp cái thằng bị cậu đánh vỡ mũi đây.”

Nhìn cái cách anh hào hứng nói về chuyện đó, cậu tự hỏi liệu Kwon Hyung Do có phải là kẻ vô cảm không. Thật kỳ lạ.

“Anh thấy công việc này vui lắm à?”

“Ừm, cũng hợp với năng khiếu của tôi.”

Kwon Hyung Do vừa châm thuốc vừa đáp lại bằng giọng khàn khàn.

“Nghe nói dạo này cậu ngoan ngoãn lắm hả?”

“…….”

“Chắc là do về nhất hả? Gã trưởng phòng chia hoa hồng cho cậu rồi chứ?”

Cậu vừa nhận được tiền cùng lời dặn mua gì ngon ngon cho bà. Hôm nay cậu sẽ ra ngoài. Mọi khi, nghĩ đến mua quà cho bà là ý tưởng tuôn ra ào ào, vậy mà lần này đầu óc cậu lại trống rỗng. Mà nói đúng hơn là… cậu thậm chí còn chẳng ý thức được thời gian trôi. Sao mình lại vô tâm đến mức quên cả bà thế này, đúng là đồ ích kỷ chỉ biết đến mình! Phải chi mắng chửi bản thân một trận cho hả dạ thì tốt biết mấy, cậu thầm nghĩ, nhưng ngẫm lại, suốt thời gian qua, ngay cả cái tên Seon Ye Jin cậu cũng chẳng buồn nhớ tới.

Mỗi ngày trôi qua không phải là sống, mà chỉ đơn thuần là tồn tại. Không phải đang sống, mà là đang bị cuộc đời cuốn đi một cách bất lực…. Cứ thế này, có lẽ cả bản thân cậu – với tư cách một Jockey, một người cháu – và cả cái tên Seon Ye Jin nữa, sẽ mãi mãi bị cuốn trôi đi mất….

Thấy Ye Jin đứng đực ra đó không phản ứng, Kwon Hyung Do ném cho cậu cái nhìn khó hiểu, rồi nhanh tay giật lấy điếu thuốc khỏi tay cậu. Điếu thuốc đã cháy sát đến đầu ngón tay, chỉ chút nữa là bỏng.

“Này này. Tỉnh táo lại coi.”

Kwon Hyung Do tặc lưỡi, ném điếu thuốc xuống đất rồi lấy chân dụi tắt.

“Cứ để đó nó tự tắt là được mà.”

“Tính để nó cháy vào tay luôn hả? Người có sẹo thuốc lá như cậu mà lại không sợ lửa à?”

“Tôi không nhớ rõ chuyện lúc đó nữa.”

Đâu chỉ riêng vết bỏng đó, thời điểm ấy còn đầy rẫy những nỗi đau khác lớn hơn nhiều. Vết sẹo thuốc lá so ra chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng để tâm trí lưu lại.

Điều kỳ lạ là Kwon Hyung Do lại chẳng hề kiêng dè khi nhắc tới vết sẹo mà chính đàn em của anh đã gây ra. Đúng là loại người chẳng giống ai, Ye Jin không nhịn được mà mỉa mai.

“Anh đúng là hợp với công việc này thật đấy.”

Dù biết là lời mỉa mai, Kwon Hyung Do vẫn nhún vai.

“Ừ. Tôi làm giỏi mà. Cái trò du côn này.”

Mà dạo này công việc của anh cũng đang khá thuận lợi.

Woo Cheol Yong đã giữ lời hứa, cung cấp đường dây của mình ngay trong tuần đó. Đường dây này nối thẳng đến tên đầu sỏ. Việc không có kẻ trung gian nào xen vào cho thấy Woo Cheol Yong có lẽ là bậc tiền bối.

Woo Cheol Yong đã khai ra những thông tin mà tên trung gian không hề biết. Anh ta xác nhận kẻ cầm đầu là người của Giám đốc Ma cài cắm; họ còn hay đi đánh golf và nhậu nhẹt cùng nhau nữa.

Tuy nhiên, đó chỉ là những thông tin Kwon Hyung Do đã nắm rõ. Điều khiến anh tò mò hơn là liệu tên đầu sỏ và Woo Cheol Yong có quan hệ hợp tác hay Woo Cheol Yong chỉ là kẻ dưới trướng. Có vẻ như tên đầu sỏ và Woo Cheol Yong không thân thiết lắm. Nếu thế thì rõ ràng lão Giám đốc Ma đa nghi kia đã gài thêm tai mắt khác trong mạng lưới, hoặc hắn ta còn có những mạng lưới khác nữa.

Chuyện nội bộ có thể đào sâu sau, trước mắt phải giải quyết mối liên hệ với băng Budu đã.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo