Lãng Mạn Là Đây Sao? - Chương 76

Chương 76

 

Lúc đầu, cả hai đều không nhận ra Kwon Hyung Do. Woo Cheol Yong, đang nằm sõng soài trên đất, là người đầu tiên trông thấy anh. Bắt được ánh mắt sắc như dao của Kwon Hyung Do, anh ta liền đột nhiên nhếch mép cười khẩy với Ye Jin.

“Này Ye Jin. Vội đến mấy thì cũng đừng làm trò này ở đây chứ?”

Giọng điệu cợt nhả đó như đổ thêm dầu vào lửa, cơn giận trong đầu Kwon Hyung Do tức khắc bùng lên chạm nóc.

“Anh nói cái gì vậy….” 

“Em cứ thế này, lỡ Giám đốc Kwon mà thấy thì tính sao. Ví dụ như, Giám đốc đang đứng ngay sau lưng em chẳng hạn… thì nguy to lắm đấy.” 

Woo Cheol Yong rõ ràng đang cố tình khiêu khích. Một trò bẩn thỉu dựa trên niềm tin rằng, dù Kwon Hyung Do không đứng về phía mình, anh chắc chắn sẽ hiểu lầm Ye Jin.

Một dự cảm chẳng lành như luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng khiến Ye Jin giật mình quay ngoắt lại.

Và rồi, cậu thấy Kwon Hyung Do đang đứng đó, sừng sững như một hung thần.

Lúc hai ánh mắt giao nhau, Ye Jin gần như bất động, mặt đờ đẫn như người mất hồn. Mỉa mai thay, cái bộ dạng ngẩn ngơ đó lại khiến cậu trông chẳng khác nào một kẻ đang làm chuyện mờ ám, chẳng hề hay biết gì xung quanh, dù sự thật hoàn toàn không phải vậy.

Sắc mặt Kwon Hyung Do tối sầm lại.

Kwon Hyung Do giật mạnh cà vạt nới lỏng, rồi sải bước về phía hai người. Ye Jin vẫn đứng như trời trồng. Nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô hồn ấy, Kwon Hyung Do nhếch mép cười gằn, gò má giật giật. Vừa cười, anh vừa quấn chiếc cà vạt quanh hai tay mình. Rồi anh túm gáy Ye Jin đẩy mạnh ra sau, kéo căng chiếc cà vạt, quàng quanh cổ Woo Cheol Yong như thòng lọng rồi giật mạnh lên. Cứ thế, anh kéo giật gáy anh ta lên, treo vào cái móc treo đồ đóng trên tường chuồng ngựa, trông không khác gì con lợn chết bị treo lên chờ mổ.

“Khục, khặc…!”

Bị siết cổ bất ngờ, Woo Cheol Yong không hét nổi một tiếng, chỉ có thể khò khè những hơi thở đứt quãng yếu ớt.

Bị xô ngã ngửa ra sau, Ye Jin mới choàng tỉnh khỏi cơn sững sờ. Cậu kinh hoàng nhận ra bộ dạng của chính mình lúc này: mép môi rướm máu, cổ đầy vết cào xước, áo phông thì xộc xệch đến sắp rách. Trông thật khó coi, cậu run rẩy lùi lại mấy bước dưới ánh nhìn lạnh lẽo như sát sinh của Kwon Hyung Do.

Ye Jin đang loạng choạng dựa vào máng ăn, chỉ thực sự tỉnh táo khi Woo Cheol Yong giãy giụa đạp mạnh chân vào đó. Âm thanh ấy cuối cùng cũng kéo Ye Jin hoàn toàn trở về thực tại, cậu lao tới. Cố gỡ tay Kwon Hyung Do ra nhưng không được, cậu liền đổi hướng, ôm chặt lấy eo anh.

“Anh! Anh ta chết mất! Sẽ có người chết đấy!”

Kwon Hyung Do gằn giọng đáp.

“Cậu dám léng phéng sau lưng tôi, mà giờ lại không dám nhìn nó chết à?”

“Không phải thế! Không phải thế đâu!”

“Mẹ kiếp, vậy thì là cái gì!”

Tiếng quát lớn đến mức tưởng chừng làm rung chuyển cả chuồng ngựa. Trong lúc Ye Jin còn đang ngơ ngác chớp mắt, Kwon Hyung Do gầm lên.

“Nếu không phải như tôi nghĩ, thì hai người buồn chán quá nên cọ chim vào nhau à? Sao? Hay nói luôn là trời lạnh nên sờ cu cho nhau sưởi ấm tay?!”

“Chết tiệt, tôi còn chưa đụng vào người anh ta, anh nói linh tinh gì thế! Tôi không biết anh đang hiểu lầm cái gì, nhưng thật sự không phải vậy đâu!”

“Còn chẳng biết tôi đang hiểu lầm điều gì, mà cậu Seon Ye Jin đây lại dám chắc là không phải cơ đấy.”

“Ực, ư… kh. Khực….”

Lưỡi của Woo Cheol Yong đang thè ra. Mí mắt anh ta bắt đầu tụ máu. Các mao mạch đang vỡ ra.

Chứng kiến cảnh tượng đó, nỗi sợ hãi bao trùm lấy Ye Jin, cơ thể cậu cứng đờ như thể chính mình đang bị tra tấn.

Đôi môi cậu như dính chặt, khó khăn lắm mới mấp máy được vài tiếng yếu ớt. Cậu lờ mờ hiểu lý do Kwon Hyung Do tức giận, nhưng không tài nào lý giải nổi tại sao anh lại thịnh nộ đến mức này, thêm vào đó, việc phải thanh minh trong hoàn cảnh éo le này càng khiến cậu rối trí. Mớ hỗn độn trong đầu đẩy Ye Jin vào trạng thái hoảng loạn cực độ.

“Cái miệng thường ngày lanh lảnh không ngừng, sao hôm nay lại câm như hến thế nhỉ?”

Kwon Hyung Do gầm lên đầy đe dọa, và trong khi vẫn siết cổ Woo Cheol Yong, anh tung một cú đấm mạnh vào bụng anh ta. Đó chẳng khác nào một màn tra tấn tàn bạo. Trước sự bạo hành lộ liễu và vô tình đó, Ye Jin không khỏi co rúm người lại. Cơn đau từ trận đòn roi ngựa ngày trước như tái hiện, khiến tâm trí cậu rơi vào hỗn loạn, mê man.

Cậu chìm trong cơn mê man. Đầu óc quay cuồng, mắt hoa đi.

Phải giải thích tình hình. Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Cho nên, chuyện này là…

Anh Cheol Yong…

Cảm giác bị lừa dối và cú sốc quá lớn khiến toàn thân Ye Jin run rẩy. Cuối cùng, nhận thức đúng đắn về sự việc cũng lóe lên trong đầu cậu. 

Anh Cheol Yong… Woo Cheol Yong chính là thằng khốn đó. Một trong những kẻ đáng bị băm vằm.

Vị nồng gắt của rượu và mùi máu tanh cùng lúc sộc lên trong miệng Ye Jin.

 

***

30 phút trước khi Kwon Hyung Do xuất hiện, Ye Jin đang ở cùng Clover.

Đêm đó cậu thao thức, không cách nào đi vào giấc ngủ. Vì ngoài giờ thăm bà thì mọi việc cá nhân khác đều không được phép, cậu nằm im thin thít, cố nín cả hơi thở, đợi cho đến lúc màn đêm hoàn toàn tĩnh lặng. Thi thoảng, cậu lại giật mình vì tưởng nghe thấy tiếng động của người dù biết chắc không có ai. Những ảo giác thính giác thoáng qua đó xuất hiện thường xuyên đến mức trở nên quen thuộc, nhưng vẫn khiến cậu rợn người.

Khi Ye Jin cuối cùng cũng lẻn ra ngoài được, xung quanh đã im phăng phắc. Không một bóng người. Lúc cậu đến chuồng ngựa, Clover, có lẽ cũng mất ngủ như Ye Jin, đang mở to đôi mắt tròn xoe.

Nhìn đôi mắt trong veo như mặt hồ đêm đó, Ye Jin mỉm cười dịu dàng, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu, ‘Suỵt’. Ngựa là loài vật nhạy cảm. Chúng rất giỏi nắm bắt cảm xúc của con người và thậm chí có thể dỗi hờn nếu người cưỡi mình lại lơ đãng nghĩ chuyện khác.

Chúng là những người bạn rất tinh tường. Clover dường như nhận ra tâm trạng chủ nhân hôm nay khá tốt, chỉ khẽ vẫy đuôi chào đón chứ không hề phì mũi tỏ vẻ khó chịu.

“Mày chưa ngủ à?”

Khi cậu vui vẻ chào, nó rướn mặt tới gần, hít hà mùi của Ye Jin. Cảm nhận hơi thở ấm áp phả ra, Ye Jin ôm chặt lấy nó.

Cậu xem xét máng cỏ rồi đập tan lớp váng băng mỏng trên mặt nước uống. Cậu châm thêm nước nóng, hơi nước tức thì bốc lên mù mịt, còn tảng băng cũng từ từ tan ra.

Làm mấy việc lặt vặt này, cơn buồn ngủ vốn đã chẳng có lại càng bay biến, đầu óc lại thêm tỉnh táo. Mải mê tập trung vào công việc, Ye Jin không hề hay biết có kẻ đang rón rén tiến lại gần từ phía sau.

“Ye Jin à. Chưa ngủ sao, làm gì đấy?”

Giọng nói nhẹ nhàng hiếm khi nghe thấy ở chốn này khiến Ye Jin giật mình quay đầu lại.

Dù nhận ra giọng Woo Cheol Yong, tim cậu vẫn đập thình thịch một cách khó hiểu. Vuốt ngực để trấn tĩnh, cậu lẩm bẩm, “Anh Cheol Yong….”

“Đến thăm Clover à? Nó khỏe mạnh lắm. Lại thông minh nữa. Anh cũng nhớ nó nên mới ghé qua đây.”

Dẫu có nhớ thật đi nữa, sao lại chọn đúng cái giờ oái oăm này mà đến? Một thoáng hồ nghi vụt qua, nhưng Ye Jin lại xua đi, tự trấn an rằng đó chỉ là cái tính đa nghi đã ăn sâu vào máu mình. Đó là hậu quả xấu xí từ những ngày tháng cậu rơi xuống tận cùng khổ cực. Nếu muốn có ngày trở lại cuộc sống bình thường, cậu không thể cứ mãi thế này. Cậu vừa mới hạ quyết tâm sẽ dần loại bỏ những thói quen xấu đó, ngay từ lúc này.

“Vâng. Cảm ơn anh đã quý nó. Em thăm nó xong rồi, anh về nghỉ đi ạ. …Hôm nay anh có ca trực ạ?”

Woo Cheol Yong chỉ cười mỉm, không nói gì mà cứ thế tiến lại gần hơn. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Ye Jin, một dự cảm chẳng lành rõ ràng. Cậu vội vòng tay ra sau lưng kiểm tra, thì ra là do cái lưỡi dày của Clover đang liếm lưng cậu. Vậy mà mình cứ tưởng là linh cảm, cậu tự nhủ.

Thấy những suy nghĩ tiêu cực của bản thân thật nực cười, Ye Jin tự giễu mình.

Trong lúc Ye Jin đang tự cười khúc khích và lắc đầu, Woo Cheol Yong đã tiến lại gần hơn nữa. Anh ta xoa đầu Ye Jin rồi nói.

“Nhờ Giám đốc Kwon cả đấy. Anh quyết định làm việc cho Giám đốc rồi. Em nghe tin rồi chứ?”

“…Không. Em chưa nghe nói gì.”

Giữa cậu và Kwon Hyung Do đâu phải mối quan hệ có thể chia sẻ những chuyện như vậy. Mặt Ye Jin khẽ nhăn lại. Thấy thế, Woo Cheol Yong làm ra vẻ kinh ngạc thái quá.

“Em không biết à?” 

Woo Cheol Yong dí sát mặt vào Ye Jin, hỏi dồn.

“Không biết hả? Không biết? Không biết? Thật sự không biết à?”

Ánh mắt của Woo Cheol Yong lúc cứ hỏi dồn dập trông lạ lùng đến khó tả. Ye Jin thấy cổ họng khô khốc, nuốt nước bọt một cách khó khăn. Nhìn gần hơn mới thấy, mép của anh ta ươn ướt, bóng nhẫy, nước dãi còn hơi rỉ ra.

“A-anh. Hôm nay anh hơi lạ.”

Ye Jin cười gượng.

“Có phải anh uống rượu rồi không?”

Quả thực, người Woo Cheol Yong nồng nặc mùi rượu. Cứ như thể anh ta vừa ngã nhào vào hũ rượu, ngâm mình trong đó rồi mới mò đến đây vậy.

Mùi rượu nồng nặc thế kia, tất nhiên cậu hỏi không phải vì không biết anh ta đã uống. Chẳng qua cậu mong rằng việc nhắc đến rượu có thể giúp Woo Cheol Yong, người đang hành xử rất bất thường hôm nay, tỉnh táo lại phần nào.

“Rượu à? Ừ thì cũng có uống chút.” 

Woo Cheol Yong cười đầy thỏa mãn, đưa mu bàn tay lau miệng rồi hít mạnh một hơi rõ to. Anh ta đã uống rượu say sưa bằng số tiền ứng trước của Kwon Hyung Do, lại còn phê thêm vài thứ khác. Mà cũng phải thôi, trong giới này thằng nào chẳng ăn bớt chút đỉnh… nên có gì phải xoắn. Miệng Woo Cheol Yong cứ chóp chép không ngừng, phát ra thứ âm thanh nhóp nhép đến gai người.

Ye Jin lùi lại phía sau, nhưng lưng đã chạm vào máng ngựa nên không thể lùi thêm được nữa. Khi cậu định lách sang bên cạnh để thoát ra, Woo Cheol Yong trợn mắt, giơ tay chặn lại.

“Đi đâu đấy, Ye Jin à.” 

 “Chỉ là… ra ngoài một chút…”

“Em thì có chỗ nào mà đi chứ.” 

“Sao anh lại nói vậy.”

Woo Cheol Yong không chỉ đơn thuần là một người anh tốt bụng chăm non ngựa. Anh ta còn từng thật lòng đồng cảm và thương xót cho hoàn cảnh nợ nần chồng chất của Ye Jin. Ít nhất, cậu đã luôn nghĩ về anh ta như thế.

Thế nhưng Woo Cheol Yong của bây giờ….

“Sao là sao? Vì anh quý Ye Jin nhà mình chứ sao. Nhờ Ye Jin nhà mình mà anh mới có cơ hội gặp Giám đốc Kwon đấy…. Gã đó đúng là một thằng điên. Em biết mà, phải không?” 

Chẳng rõ là đang tự thuyết phục bản thân hay đã chẳng còn để tâm đến ai khác, Woo Cheol Yong cứ gật đầu lia lịa. Ye Jin thậm chí còn chẳng buồn đáp lời. Kỳ lạ thay… Woo Cheol Yong càng nói, thay vì lo lắng hay sợ hãi, những suy nghĩ khác lại bắt đầu len lỏi trong tâm trí cậu.

Kwon Hyung Do? Tại sao lại nhắc đến Kwon Hyung Do ở đây? Tại sao khi nhắc đến Kwon Hyung Do… anh ta lại hành động kỳ quặc như vậy? Việc cái tên Kwon Hyung Do xuất hiện trong tình huống này… khiến cậu thấy vô cùng khó chịu. Bất an.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo